Son phấn quá dày, Mục Diễn Phong chỉ thấy nụ cười trong mắt Âu Dương Vô Quá.
Âu Dương Vô Quá trong ấn tượng chưa từng cười lạnh lùng đến vậy. Âu Dương Nhạc – chủ các Vạn Hồng – có ba bà vợ, bà cả Mục Hồng Ảnh mất sớm, bà hai Lâu Nguyệt và bà ba Trữ Khinh Yến thì vẫn còn khỏe mạnh.
Mục Hồng Ảnh là em gái Mục Chiêu, cô ruột Mục Diễn Phong, Âu Dương Vô Quá chính là con trai bà.
Theo họ hàng thì Mục Diễn Phong nên gọi Âu Dương Vô Quá lớn hơn hắn ba tuổi một tiếng anh họ[1].
Trong ba bà vợ, nếu hỏi người Âu Dương Nhạc yêu thật sự thì chỉ có một mình Mục Hồng Ảnh.
Nỗi đau mất vợ nhiều năm trước làm Âu Dương Nhạc đau thấu tim gan, từ đó đã lạnh nhạt với đứa con cả Âu Dương Vô Quá. Bởi thế trên dưới các Vạn Hồng đều công nhận thiếu các chủ là Âu Dương Hi do bà hai sinh ra.
Hoặc có lẽ là bởi bị cha lạnh nhạt nên từ nhỏ Âu Dương Vô Quá đã cực kì nhát gan, gặp chuyện cũng giấu đầu giấu đuôi, cả nhà Âu Dương đều thất vọng tột cùng về hắn ta. Ngay cả cậu em họ ruột của hắn ta như Mục Diễn Phong cũng có ấn tượng cực kỳ mờ nhạt về hắn ta.
Nếu bàn về tình cảm, thiếu chủ Mục còn quen thuộc cậu em họ Âu Dương Hi không có liên hệ máu mủ hơn.
Trên đời này, phàm là người có tự tôn đều sẽ không đắm mình trong trụy lạc.
Âu Dương Vô Quá ít đọc thi thư, trong thi từ văn chương của ngàn vạn quyển sách, hắn ta chỉ khắc ghi một câu nói trong “Chu dịch”: “Sự vận chuyển của trời đất rất mạnh (không lúc nào nghỉ), người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ”.
Xưa có Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, chịu nhục chịu khổ, nay có Âu Dương Vô Quá đẽo gọt mài giũa, kiếm sắc giấu mình.
– Thiếu chủ Giang Nam? – Tiếng Âu Dương Vô Quá đầy vẻ cười cợt, giọng điệu cực kì xa cách.
Mục Diễn Phong nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt lướt qua hắn ta rồi rơi vào Sư Nhai.
Tiêu Mãn Y từng hình dung dáng vẻ Sư Nhai với hắn, vóc người ngay thẳng mà hơi gầy, mặt dài tuấn tú, tóc đen quá vai, hai bên có một lọn trắng, rất dễ nhận ra.
Sau cùng, y nhân Tiêu còn không quên thêm một câu đắc ý: “Diễn Phong, dầu Sư Nhai tuấn tú song còn kém xa chàng”.
Thấy Âu Dương Vô Quá ở cùng Sư Nhai, đồng tử của Mục Diễn Phong bỗng co lại, cầm chặt chuôi kiếm nói:
– Là anh… Không ngờ kẻ muốn khôi phục cung Mộ Tuyết lại là anh… Rốt cuộc anh có mục đích gì?
– Mục đích? – Âu Dương Vô Quá cười khẩy – Chỉ có kẻ tài mới chiếm được vị trí quyền lực trong thiên hạ. Tôi khôi phục cung Mộ Tuyết, tất nhiên là muốn làm chủ nhân cung Mộ Tuyết rồi.
Trong lúc nói, ánh mắt của hắn ta đảo qua Vu Hoàn Chi.
– Chỉ có điều, năm đó ma cung Mộ Tuyết cùng nổi danh với trang Lưu Vân, còn cung Mộ Tuyết khôi phục trong tay ta là lừng lẫy thiên hạ, không có môn phái nào sáng bằng.
Mục Diễn Phong chưa từng thấy Âu Dương Vô Quá phóng túng, kiêu ngạo, cả người đầy khí phách như thế.
Hắn có chút ấn tượng với người cô Mục Hồng Ảnh của mình, đó là một cô gái dịu dàng ngoài mềm trong cứng. Mấy năm trước, trên giang hồ truyền ra tin tức về “phổ Chuyển Nguyệt”, đó là quyển thần bí nhất, quan trọng nhất trong bốn bản bí tịch võ công của Lạc Thiên Cửu Nhãn. Mục Hồng Ảnh lấy chồng đến các Vạn Hồng cũng bị cuốn vào phân tranh do lời đồn đại ấy gây ra mà mất mạng.
Năm ấy, cái chết của Mục Hồng Ảnh làm Mục Diễn Phong đau lòng mãi. Nhưng tuổi còn nhỏ nên mau quên, từ bấy thiếu chủ Mục mới thoáng thấy từ nay về sau, hắn không muốn để người mình quý trọng, người mình thích bỏ mình mà đi nữa.
Mục Diễn Phong chợt bừng tỉnh, vung kiếm lên, xà nhà bị chấn động, bụi bay xuống lả tả.
– Đó là hoài bão của anh, không liên quan tới tôi. Xin anh tránh ra, tôi phải về trang rồi.
Giọng điệu của hắn có phần uể oải, dường như có tâm sự nặng nề đè nén trong lòng. Hắn để lại một câu trong lòng mà không nói ra: “Về trang xem có phải Tiêu Mãn Y ồn ào kia lại gây họa, có phải vẫn ổn không”.
Âu Dương Vô Quá cụp mắt khẽ vuốt dao găm, thấp giọng cười nói:
– Tránh ra? Em họ ơi em họ, cầu xin người khác thì phải có vốn liếng. Cậu cho rằng chỉ dựa vào cậu và Vu Hoàn Chi đã có bản lĩnh xin ta?
Tiếng nói đáp lại hắn ta cũng mang theo nụ cười lạnh thấu xương:
– Chẳng phải thử là sẽ biết ư?
Dứt lời, ánh sáng trong trẻo của lưỡi Vọng Tuyết chợt hiện ra, thân hình Vu Hoàn Chi lóe lên, chớp mắt đã vọt đến trước mặt Âu Dương Vô Quá.
Âu Dương Vô Quá chẳng sợ hãi, ngửa người né một kích của y, chân chống đất nhanh chóng lui ra phía sau.
Chỉ tích tắc, chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo của vũ khí bay lượn tứ tán trong lầu Thanh Thanh, mảnh gỗ trên xà nhà đua nhau rơi xuống, cả tòa lầu rung ầm ầm, có vẻ sắp sụp xuống.
Trong ánh sáng sắc bén của lưỡi đao lưỡi kiếm qua lại trong nơi bụi nồng này còn có hai bóng người một lam một trắng, nhanh đến mức tầm mắt người khác không thể bắt kịp.
Mục Diễn Phong nhíu mày lại, kéo hoa đào Nam ra phía sau, vừa giúp nàng chặn kiếm khí, vừa dẫn nàng ra khỏi lầu Thanh Thanh.
Vừa đến cửa, Sư Nhai đã lắc mình ngăn cản trước mặt Mục Diễn Phong, sắc mặt trầm trọng nhìn hắn, dao găm trong tay vòng một vòng trên không, là Ngạo Tuyết Lăng Sương – thức thứ nhất trong bảy thức Mộ Tuyết.
Đúng lúc này, một tiếng cười đùa lại truyền tới từ phía sau:
– Đắc tội rồi, thiếu chủ Mục.
Người nói là Lộ Tùy, hắn ta tu luyện thức thứ hai của bảy thức Mộ Tuyết. Phù Tích đứng bên cạnh hắn ta là kẻ tu luyện thức thứ tư.
Xoay người cái, cả ba đã vây kín đường của Mục Diễn Phong và Nam Sương.
Cùng lúc đó, Đinh Nhụy cũng xuất hiện ở trên sân khấu, nhìn tình cảnh này thì cười nói hân hoan:
– Đục nước béo cò, vừa hay trói Hoa Đào Nhỏ này về.
Nam Sương nghe vậy thì ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng có quyết định. Thấy ba người Sư Nhai tấn công Mục Diễn Phong, nàng bèn thi triển khinh công thoát thân từ trong khe hở và nói với Mục Diễn Phong:
– Anh ơi, em thấy những kẻ này đang kéo dài thời gian của chúng ta, nếu anh thoát khỏi họ thì không cần tới cứu em, nhất định phải về trang Lưu Vân tìm Yên Hoa trước!
Dứt lời, bóng dáng Nam Sương đã biến mất ở bên ngoài lầu Thanh Thanh. Đinh Nhụy cười lạnh lùng, cánh tay dùng độc công lại trở nên trắng bệch, nghiêng mình đuổi theo.