Tiêu Mãn Y tỉnh lại khởi cơn mơ đã thấy mắt phải máy liên tục. Ngó sang cái giường nhỏ bên phải, quả thực chăn xếp chỉnh tề nhưng không thấy bóng dáng hoa đào Nam đâu.
Trong lòng Tiêu Mãn Y, Nam Sương là một kẻ gieo họa không hơn không kém. Lòng dạ kẻ gieo họa bí hiểm, xảo trá đa đoan, vừa hay lại khiến người ta không ghét nổi. Người như vậy ở bên cạnh còn đỡ, lúc không có ở bên thì lại làm người ta sợ mất mật, e sợ sẽ âm thầm giở mánh.
Y nhân Tiêu học múa từ nhỏ, cơ thể và gân cốt vô cùng tốt, dù bị nội thương nhưng nghỉ ngơi một đêm đã khá hơn nhiều rồi. Đợi uống thuốc, vội vã ăn sáng xong, nàng ấy đang muốn đi tìm hoa đào Nam về thì cửa lại bị đẩy ra kêu két một tiếng.
Người bình thường vào phòng sẽ đưa chân trước rồi cả người vào theo. Hoa Đào Nước Nam vào nhà sẽ thò đầu trước, quan sát một lúc mới chạy vào nhanh như chớp.
Tiêu Mãn Y nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được chế nhạo: “Cô không đi làm ăn trộm thật là đáng tiếc”.
Nam Sương cười hề hề rất huyền diệu, nàng thong thả ung dung đi tới trước bàn, tay trái nắm lại. Đợi đến trước mặt Tiêu Mãn Y, nàng mới mở lòng bàn tay ra đưa tới cho nàng ấy, dọa cho Tiêu Mãn Y suýt nữa ngã xuống khỏi băng ghế: “Làm, làm sao cô lấy được tua kiếm của Diễn Phong?”.
Hoa đào Nam lại cười, nói: “Cô ngắm cẩn thận đi”.
Tiêu Mãn Y nghe thế thì sửng sốt, lại cụp mắt nhìn tua kiếm kia, tức khắc biến sắc mặt. Chỉ thấy dưới nút thắt hình rồng nằm có hai viên đông châu vô cùng quý giá, dưới đông châu có kết một nút thắt hoa năm cánh. Dưới nút thắt hình hoa mới là sợi tua rua màu xanh lơ.
Tua kiếm rồng nằm màu xanh lơ này chỉ một mình Mục Diễn Phong có, người trong thiên hạ đều nhận ra, buộc ở trên kiếm, dịu dàng mà mạnh mẽ, phong lưu phóng khoáng. Nhưng bị trang trí như thế, thêm hai viên đông châu còn thắt nơ hoa liền thêm mấy phần thanh tú, nếu để con gái dùng cũng rất tốt.
Mục Diễn Phong không thể so với ma đầu họ Vu tùy ý, mái tóc mực chỉ dùng dây xanh buộc lên qua quýt. Trang Lưu Vân là phái lớn hàng đầu giang hồ, Mục Diễn Phong lại là thiếu chủ, lúc tiếp đãi khách không tránh khỏi phải mặc áo mũ chỉnh tề. Trong đó có một mũ bịt tóc màu xanh nhạt, phía trên khảm hai viên đông châu, thanh nhã lại không mất uy nghiêm, quả thực rất đẹp.
Tiêu Mãn Y từng nhìn thấy mũ bịt tóc đó, ấn tượng rất sâu sắc. Vì vậy nàng ấy vừa liếc cái tua kiếm giả gái này đã biết được lai lịch của hai hạt đông châu đó.
Việc đã đến nước này, trong lòng y nhân Tiêu chỉ còn chín chữ: Phung phí của trời ôi phung phí của trời…
Nhưng nàng ấy lại không tiện quở trách Nam Sương. Dù sao xem cảnh này, Hoa Đào Nhỏ nhọc lòng thó mấy thứ này đến, còn biến tua kiếm rồng nằm uy vũ này thành trang sức cho nữ là vì tặng mình.
Trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Mãn Y chỉ cảnh giác nói một câu: “Tự dưng ân cần, không phải gian trá cũng phường trộm cắp”.
Nam Sương ngồi xuống, vuốt cái nơ hoa nhỏ trên tua kiếm kia, lại đưa tới trước mặt Tiêu Mãn Y và bảo: “Tặng cô”.
Tiêu Mãn Y đấu tranh hồi lâu, tua kiếm kia càng nhìn càng thích. Chốc sau, nàng ấy nhận trái lương tâm, còn bất giác khẽ vuốt hai cái tua mảnh màu xanh lơ, lại ngồi nghiêm chỉnh hỏi: “Sao mà cô lấy được?”.
Lần trước hoa đào Nam cướp bạc của Vương Thất Vương Cửu, bị Vu Hoàn Chi bắt quả tang, lại không chống được sự bức cung lạnh lùng của ma đầu họ Vu, nàng đành thú nhận không e dè việc mình ăn trộm. Có kinh nghiệm thê thảm ấy, hôm nay hoa đào Nam đã tu luyện thành một con rùa nghìn năm, nàng mặt không biến sắc tim không đập nhanh, nói: “Tôi đòi tua kiếm, anh bèn ngầm cho phép, tôi cũng nói với anh về hai viên đông châu đó rồi”.
Tiêu Mãn Y nghe xong lời ấy thì thở phào một hơi, nhíu mày than thở: “Coi như cô vẫn còn chút lương tâm với người anh kết bái của cô”.
Lời này của hoa đào Nam lời nói này, như Khổng Tử hiệu đính Xuân Thu[1], trước sau xóa đi mảng lớn nhưng không phải dối trá.
Lúc đó, Mục Diễn Phong bị câu “phòng không chiếc bóng, xuân về hoa nở” của Nam Sương dọa cho cả kinh biến sắc, mở miệng một tiếng “ông trời ơi”, mở miệng một tiếng “không được”, thế nên hoa đào Nam nói cái gì làm cái gì, hắn đều không để trong lòng.
Tất nhiên Nam Sương đã hỏi chút chuyện của ma đầu họ Vu. Nàng thăm dò ra tình trạng trái cây của nàng, dễ bề biết người biết ta. Nhưng Mục Diễn Phong nghe xong một đoạn tỏ tình thật lòng thật dạ của Nam Sương thì thần hồn nát thần tính, nghe thấy “công tử Hoàn” ba lần là tự dưng xù lông một lần.
Tự dưng xù lông tức chỉ xù lông trong lòng, bề ngoài cố gắng bình tĩnh.
Vì vậy, sau buổi sáng thiếu chủ họ Mục bị hoa đào Nam bắn tiếng đe dọa thì người đã như lọt vào trong sương mù, trong lòng chỉ lo tính toán rốt cuộc ma đầu họ Vu sẽ dùng thức nào trong bảy thức Mộ Tuyết để giải quyết mình. Mình đánh trả hay là mặc cho y làm thịt?
Ông trời ơi, người là dao thớt, tôi là thịt cá, buồn thay đau thay.
Sau đó Nam Sương lại chuyển lời của Tiêu Mãn Y tới, nói câu: “Em chỉ thích anh như anh em chứ không phải tình yêu nam nữ”.
Với Mục Diễn Phong mà nói, những lời này giống như người đang chìm chợt vớ được một khúc gỗ, người đang đói chợt lấy được một cái bánh bao. Thiếu chủ họ Mục xúc động đến rơi nước mắt, không thể tự kiềm chế.
Vì vậy Hoa Đào Nhỏ đã mượn gió bẻ măng nói: “Em ngó thấy tua kiếm của anh rất đẹp, đáng tiếc hai ta kết bái mà chẳng có vật làm chứng”.
Lời này vang như sấm sét, bỗng làm lòng Mục Diễn Phong sáng ra, hắn lập tức nương theo, muốn chứng minh trừ tình anh em ra thì mình không có tư tình với hoa đào Nam, vì vậy tua kiếm kia đã rơi vào tay Hoa Đào Nhỏ.
Trước khi đi Hoa Đào Nhỏ chợt thấy áy náy với Mục Diễn Phong, bèn nói: “Em đến phòng anh xem thử kẻ dưới đã đưa đồ đạc của anh tới chưa, đưa tới hết chưa”.
Tất nhiên Mục Diễn Phong đã bằng lòng, còn khen một tiếng “Em gái ngoan”.
Tiêu Mãn Y có câu nói rất hay, Họa Thủy ngó xong sẽ sờ, sờ xong sẽ thử, thử xong sẽ thó, thó đi mất thì chẳng còn gì nữa.
Thế là viên đông châu đường đời lận đận ấy tới theo đạo này.
Nhìn sắc mặt Tiêu Mãn Y vẫn có vẻ do dự, hoa đào Nam lại nhắc nàng ấy: “Người trong thiên hạ đều nhận ra tua kiếm này”.
Tiêu Mãn Y bỗng nhiên hiểu ra. Tuy Mục Diễn Phong đã tặng nàng ấy một cái vòng tay, nàng cũng tự mình đa tình coi đó là tín vật đính ước, nhưng nói ra thì người khác sẽ không mấy tin tưởng. Nhưng tua kiếm này lại khác, nó là vật vua ban, tơ bện hình rồng nằm, chỉ một mình Mục Diễn Phong mới có. Nếu cầm nó ra ngoài thì ai nấy trên giang hồ đều tất sẽ tin phục.
Nghĩ đến chỗ này, y nhân Tiêu như nhặt được vật báu, nàng ấy vỗ bàn, hô lớn: “Họa Thủy nghĩa khí lắm!”.
Nam Sương cười hì hì rồi nghiêm trang lại, nói: “Gọi tôi Hoa Đào là được”.
Tiêu Mãn Y gật đầu, nói: “Tốt! Từ nay về sau tôi không gọi cô là Họa Thủy nữa mà gọi cô là Hoa Đào!”