Sáng hôm sau, Nam Sương mới thức dậy, đã nghe tiếng gõ cửa như mưa to gió lớn.
Người tới là Tiêu Mãn Y, nàng ấy mặc bộ váy gấm xanh nước biển ngày đó, khoác áo nhỏ trắng mượt. Dây tơ vàng trên làn váy treo hai quả cầu nhung trắng.
Hoa đào Nam khẽ kêu lên: “Ôi, đẹp thế!” rồi khom người muốn bóp hai quả cầu nhung đó. Tiêu Mãn Y kịp thời nhảy ra, tét tay nàng, liếc nàng từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Sao cô không thay quần áo?”.
Nam Sương giơ tay áo lên, múa qua múa lại, cười nói: “Tôi thích nhất bộ này”.
Tiêu Mãn Y “hừ” một tiếng, vòng qua Hoa Đào Nhỏ vào thẳng phòng, vừa đi vừa nói: “Cô như thế là không được, hôm qua đi đường mệt nhọc, nhất định phải thay quần áo”. Nói rồi nàng ấy ngoảnh lại nhìn chằm chằm Nam Sương, chỉ vào bộ áo tơ hồng của nàng, tức giận nói: “Suốt ngày mặc bộ này, vui mừng như cô nương chờ xuất giá ấy, thật không thể gặp ai!”.
Hoa Đào Nhỏ vui vẻ vào phòng với nàng ấy, nghe xong những lời này thì hơi ngượng ngùng, mặt dày nói: “Quả thật tôi là một cô nương chờ xuất giá, chờ xuất giá một thời gian rồi”.
Chân Tiêu Mãn Y lảo đảo.
Nam Sương cụp mắt hâm mộ nhìn làn váy xếp nếp của Tiêu Mãn Y, mím môi khô khốc nói: “Cô nương Tiêu tìm tôi vì chuyện gì thế?”.
Con gái đều thích quần áo đẹp đẽ trang sức độc đáo nên tất nhiên Tiêu Mãn Y đã nhìn ra suy nghĩ của hoa đào Nam. Nàng ngồi xổm mở rương đựng đồ của mình ra, vén tay áo lên lộ ra vòng tay hoa hạnh liền đế ra lấy le. Thấy Nam Sương nuốt nước miếng, Tiêu Mãn Y mới nói: “Buổi sáng có người báo lại, nói lão gia họ Đỗ đã tìm được Đỗ Niên Niên rồi”.
Hoa đào Nam vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt mà”.
“Tốt cái đầu cô ấy!” Tiêu Mãn Y trợn mắt với nàng, tức giận nói: “Lát nữa lão gia Đỗ muốn dẫn Đỗ Niên Niên tới thăm hỏi trang Lưu Vân, cô mau thay bộ áo đỏ này đi, ăn diện nghiền nát hồ ly tinh kia đi!”.
Hoa đào Nam nghe xong lời ấy thì chớp mắt, cười hì hì thay quần áo.
Nếu lúc trước mấy người vẫn nghi ngờ về thân phận của công tử Ất thì hành động lão gia Đỗ dẫn Đỗ Niên Niên tới trang Lưu Vân thăm hỏi đã đủ khiến mọi người đoán được Mục Diễn Phong chính là công Tử Ất.
Tiêu Mãn Y tất phải diệt trừ chường ngại vật Đỗ Niên Niên này, khổ nỗi bây giờ nàng ấy danh bất chính ngôn bất thuận. Còn Nam Sương thì khác, Nam Sương và Mục Diễn Phong có hôn ước, có thể nhẹ nhàng giải quyết tiểu tốt vô danh như Đỗ Niên Niên. Tiêu Mãn Y để Nam Sương ăn diện là muốn dùng chiêu mượn đao giết người.
Hoa đào Nam thông minh, nàng đoán được hết những ý nghĩ xấu xa này của y nhân Tiêu.
Nên khi nàng thay xong váy dài cam và áo ngắn trắng, lại nói với Tiêu Mãn Y như vô ý: “Không phải việc hôn nhân của Đỗ Niên Niên và anh Tống đã xong từ ba năm trước rồi sao?”.
Tiêu Mãn Y chải mái tóc đen như mực của hoa đào Nam, thuận tay nhặt hoa cài đầu ra thử, thờ ơ đáp một câu: “Đúng vậy”.
“Nhưng năm nay lão gia Đỗ bỗng nhiên nhắc lại chuyện xưa, không phải rất lạ sao?”
Động tác trong tay Tiêu Mãn Y ngừng lại, cẩn thận suy tư. Quả thực là vậy. Có hai chỗ lạ: một, theo lý việc hôn nhân của Tống Tiết và Đỗ Niên Niên không thành, đến nay Đỗ Niên Niên chưa gả, trang Lưu Vân là nơi nàng ta phải tránh, sao bỗng nhiên ba năm sau lại đến thăm với cha; hai, Đỗ Niên Niên thích Mục Diễn Phong, bề ngoài thì cũng hợp lí. Nhưng bốn năm trước đại hội Anh hùng, Đỗ Niên Niên tham dự theo lão gia Đỗ, trên thực tế đã từng gặp Mục Diễn Phong. Nếu nàng ta thích thì lão gia nên tới cửa làm mai khi việc hôn nhân thất bại với Tống Tiết đã qua, sao lại đợi tới khi Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi vừa hay không có ở đây?
Nói ngắn gọn, mặc dù thoạt nhìn mọi việc hợp tình hợp lí nhưng trên thực tế lại hết sức đột ngột.
Thường thường, một việc diễn ra quá đột ngột thì kẻ gây chuyện tất có mưu đồ khác.
Tiêu Mãn Y nhíu mày, bĩu môi vấn tóc cho hoa đào Nam, lát sau lại hỏi: “Thế theo ý cô nên làm thế nào?”.
Hoa đào Nam nhìn vào gương đồng, rất hài lòng với bũi tóc tròn rủ hai bên, giơ tay lên sờ sờ rồi cười hì hì nói: “Tay nghề cô thật giỏi”. Tiêu Mãn Y tét vào tay nàng.
Nam Sương thổi mu bàn tay phù phù, nói: “Hôm qua chắc chắn anh Mục và công tử Hoàn đã đoán được sự thực, họ chẳng tỏ vẻ gì ắt là đã thuận nước đẩy thuyền”.
“Thuận nước đẩy thuyền?”
Nam Sương gật đầu một cái: “Ừ, thuận nước đẩy thuyền, gậy ông đập lưng ông”.
Sau buổi trưa, ngày thu càng âm u, nước hồ Nguyệt lạnh, mặt nước đầy lục bình lá khô, nước chảy quanh co. A hoàn chính phục vụ vườn Thấm Huân tên Li Bình, dẫn Nam Sương và Tiêu Mãn Y đi về sảnh chính ngoại trang.
Ở ngoại trang của trang Lưu Vân, sảnh trà tiếp đãi khách quen, sảnh chính tiếp đãi khách quý. Lần này, Vu Hoàn Chi và thiếu chủ Mục quyết định tiếp đãi cha con lão gia Đỗ ở sảnh chính tức đã có ý trả lời mối hôn sự này.
Dọc đường Li Bình kể hết lầu đài đình các dày đặc trong trang Lưu Vân cho đám Nam Sương nghe.
Đừng nói đến cả trang có diện tích rộng, người bình thường ở hơn tháng cũng rất khó đặt chân tới khắp các nơi, chỉ ngay chỗ có kết cấu cầu nhỏ đầy hòn non bộ, nước chảy quanh vườn hoa này thôi đã đủ khiến người ta hoa cả mắt.
Nam Sương chỉ cảm thấy hứng thú với một con ngõ mà Li Bình nhắc đến. Lại nói đi về phía sau không xa là con ngõ kia, rất gần trai Huy Vũ của Vu Hoàn Chi. Ngõ nhỏ dài mà sâu, hai bên đều là tường đá xanh, loang lổ rêu, quấn đầy tử đằng, nhỏ đến mức chỉ cho phép một người đi qua.
Đợi hai người tới sảnh chính, đám Vu Hoàn Chi đã chuyện trò với cha con lão gia Đỗ một hồi.
Vì mục đích cơ bản của chuyến thăm viếng này là việc hôn nhân nên Mục Hương Hương và Tống Tiết ngồi vị trí chủ nhà ở sảnh chính, những người còn lại chia nhau ngồi hai bên. Bởi vì lão gia Đỗ đến thăm với danh nghĩa rỗi rãi thì hội họp nên Nam Sương, Tiêu Mãn Y cũng có thể tham dự trong đó.
Trời thu quang mây, heo may mát lành.
Lão gia Đỗ Đỗ Bình Xuyên xem dáng vẻ Mục Diễn Phong như cáo dòm gà, càng xem càng thèm. Ngoài cửa, Tiêu Mãn Y ho the thé hai tiếng, Đỗ Bĩnh Xuyên còn chưa phản ứng kịp, Đỗ Niên Niên đã vội vàng đứng dậy chào hỏi, gọi: “Cô nương Tiêu”. Ánh mắt nàng ta chuyển ra phía sau Tiêu Mãn Y, thấy Nam Sương thì như ngẩn ra, mãi mới gọi: “Chào cô nương Nam”.