Vài giọt nước nhỏ xuống từ mái nhà cong cong, Mục Diễn Phong ngẩng đầu nhìn lên mới biết là trời mưa.
Lại nhìn về phía đầu đường, mưa bụi mịt mù, nào còn bóng dáng Giang Lam Sinh và Sư Nhai nữa. Đã vào thu mà tiết trời vẫn thất thường như thế.
So với tiết trời thì việc hội ngộ càng hay thay đổi hơn. Người cha già Mục Chiêu mệnh danh thanh tịnh vô vi[1] của thiếu chủ Mục từng nói với hắn: “Khi gặp chuyện, trừ việc phải lo trước tính sau thì còn cần học cách tùy cơ ứng biến, thản nhiên giải quyết mới là chính đạo”.
Cả đời Mục Chiêu du sơn ngoạn thủy, sùng bái Lão Tử[2], tôn kính Đào Uyên Minh[3]. Tóm lại, ông thích tất cả sự vật ổn định, chủ yếu là vì bản thân ông không bình tĩnh lắm.
Tính cách không bình tĩnh này được truyền lên người Mục Diễn Phong, còn là trò giỏi hơn thầy. Từ nhỏ thiếu chủ Mục đã giữ vững nguyên tắc “Lòng tĩnh thì tất lạnh” nên cực dễ xù lông.
Tiêu Mãn Y từng uyển chuyển hình dung, trái tim anh Diễn Phong chính là một hồ nước biếc, gió nhẹ lướt qua đã nổi lên gợn sóng lăn tăn.
Sau khi những lời này truyền tới tai Mục Diễn Phong, hắn đã xù lông mấy ngày liền, xù đến mức thương tích đầy mình, thoi thóp hơi tàn. Hắn hỏi Vu Hoàn Chi: “Tại sao cô ta có thể nghĩ ra cách ví von buồn nôn như thế?”.
Khi đó ngày xuân còn dài, trang Lưu Vân đầy hoa thơm cỏ lạ, gỗ đá mĩ lệ, ma đầu họ Vu đang ngồi lật xem một quyển võ công trên ghế trúc dài dưới giàn nho, thờ ơ tiếp lời: “Buồn nôn thì buồn nôn chứ ý cảnh hay đấy”.
Mục Diễn Phong xù lông, lại hỏi: “Chẳng lẽ còn có thứ buồn nôn hơn thế này?”.
Vu Hoàn Chi lặng lẽ lật một trang sách, không đáp hắn.
Mục Diễn Phong bỗng nhiên tò mò hỏi: “Thế trong mắt cậu, tôi là người thế nào?”.
Ma đầu họ Vu nghĩ, tuy Mục Diễn Phong thường xuyên chán nản, phẫn nộ nhưng trong lòng vẫn tích cực, lạc quan.
Y nhìn đầu cành đâm chồi nảy lộc, thuận miệng đáp: “Anh là con quạ có trái tim của chim khách”.
Chưa từng thấy thiếu chủ Mục và ma đầu Vu xưng anh xưng em bao giờ, tình cảnh đau đớn như vậy nhiều không kể xiết. Bị ảnh hưởng bởi tính cách miệng nam mô bụng bồ dao găm của Vu Hoàn Chi, cuối cùng Mục Diễn Phong ngày càng bình tĩnh, ít khi xù lông, trở thành một vị thiếu chủ còn kiên nhẫn ngoài mặt.
Ngay sau đó, Mục Diễn Phong hắt hơi một cái. Hắn xoa mũi, dùng chuôi kiếm vén tấm mành phấp phới của cửa hiệu tơ lụa ra, thờ ơ nói: “Thằng nhãi Giang Lam Sinh này nói ngon nói ngọt giả làm người tốt, thực tế lại đầy ý nghĩ xấu xa”.
Tiêu Mãn Y bảo: “Tôi nghe hắn nói thổ âm của người kinh thành, đuổi tới tận Phượng Dương để cướp Hoa Đào Nhỏ thì cũng tính là si tình”.
Mục Diễn Phong cười khinh thường, khí thế nghiêm nghị: “Hắn chỉ là con quạ có trái tim của chim khách thôi”.
Trong cửa hiệu tơ lụa, ba mặt tường đều dựng vải vóc, hai bên có rào chắn, hướng nam là một cái bàn dài. Tuy đang ngày mưa nhưng trong cửa hiệu vẫn có lác đác vài cô nương, chưởng quỹ đang bận lấy xấp vải cho họ.
Mục Diễn Phong vừa mới vào cửa, không khí như ngưng trệ trong nháy mắt. Chàng trai áo tím ở cửa của tiệm có ngũ quan anh tuấn, khí chất như cây ngọc đón gió, đôi mắt phượng với thần thái rạng rỡ, áo bào tung bay khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mà cô gái áo lục phía sau chàng trai này cũng là một trang giai nhân tuyệt sắc.
Mấy cô nương đều nín thở. Tiêu Mãn Y thấy thế, lập tức nhích lại gần Mục Diễn Phong, thể hiện quyền sở hữu, đồng thời vui vẻ nghe tiếng nói tan nát cõi lòng xung quanh.
Mục Diễn Phong nói: “Chưởng quỹ, lấy mấy bộ quần áo có sẵn ra đây”.
Chưởng quỹ là đàn ông nên không chú ý đến tướng mạo của Mục Diễn Phong, chỉ thấy người hắn đầy vàng bạc lóa mắt thì “ôi” một tiếng, mặt mày tươi cười, nói: “Công tử thật biết quan tâm, tự mình dẫn vợ đi chọn quần áo”.
Mục Diễn Phong ngẩn ra, bảo: “Không phải cho cô ta, là cho em gái tôi”.
Tiêu Mãn Y cắn răng nghiến lợi cười xòa nói: “Chàng ấy mua cho tôi nhiều lắm rồi, hôm nay mua cho em gái bọn tôi”.
Da đầu Mục Diễn Phong tê rần, cổ quái liếc nàng hai cái nhưng không lên tiếng.
Chưởng quỹ lại hỏi: “Thế dáng dấp em gái công tử thế nào để tiểu nhân dễ chọn mấy bộ tốt”.
Mục Diễn Phong phất sợi tóc trước trán đi, hơi chau lông mày suy tư. Động tác này nhỏ dẫn tới một trận xuýt xoa. Tiêu Mãn Y trừng mắt, hầm hầm nhìn mấy cô nương trong góc, nhe răng trợn mắt, hợp tay thành đao, kề lên cổ.
Mấy cô nương kinh hãi kêu mấy tiếng, hoảng sợ chạy mất.
Mục Diễn Phong kinh ngạc nhìn cửa hiệu tơ lụa bỗng nhiên trống không, chỉ vào Tiêu Mãn Y, nói với chưởng quỹ đang than thở: “Dáng người em tôi xấp xỉ cô ta, có lẽ còn đẹp hơn nữa, tóc đen như gấm, vừa dài vừa dày, mặt mãy cũng xinh đẹp giống như hoa đào vậy”.
Chưởng quỹ kinh ngạc nhướng mày, lầm bầm một câu: “Lại là hoa đào?”. Lập tức lại cười xòa nói: “Vậy xin công tử và phu nhân chờ một lát, tiểu nhân có vài chiếc váy đẹp đây”.
Tiêu Mãn Y thấy chưởng quỹ đi lấy quần áo thì tranh thủ gợi chuyện với Mục Diễn Phong, nàng nói: “Tôi cũng thấy Giang Lam Sinh đó trong ngoài bất nhất”.
Mục Diễn Phong nhớ tới chuyện lúc sáng ma đầu họ Vu từng nhắc tới việc gặp phải Âu Dương Vô Quá ở lầu Túy Phượng, đằng hắng một tiếng rồi nói: “Thời gian này, nhiều người trong ngoài bất nhất quá”.
Tiêu Mãn Y lập tức bảo: “Diễn Phong, tôi trong ngoài đều giống nhau này”.
Thiếu chủ Mục lăn lộn với ma đầu Vu đã lâu, thành thử ngôn từ ít nhiều cũng khá sắc bén. Hắn liếc Tiêu Mãn Y, nói: “Trong ngoài bất nhất cũng cần phải có đầu óc đấy”.
Tiêu Mãn Y giậm chân, vẻ mặt chán nản tiến lên chọn quần áo. Chọn đến hưng phấn, túm một chiếc váy ngắn bên trái, nâng một cái áo nhỏ bên phải, yêu thích không nỡ buông tay, nói: “Diễn Phong cũng mua cho tôi một bộ đi”.
Mục Diễn Phong nói: “Cô cũng có tiền cơ mà”.
Tiêu Mãn Y hậm hực bỏ xuống, lập tức nghiêm túc chọn một cái váy dài cam phối với áp ngắn trắng, áo váy xanh nhạt phối với áo nhỏ màu xanh lá. Mục Diễn Phong tiến lên liếc mấy lần cũng thấy thoả mãn, bèn sai chưởng quỹ bọc quần áo lại, đoạn hỏi tiếp: “Có quần áo màu hồng như hoa đào không?”.
Chưởng quỹ đó lại sửng sốt, quay lại lấy ra vài bộ từ phía sau, vừa bày quần áo ra vừa nói: “Đồ màu hồng không nhiều lắm, chỉ còn mấy thứ này, vốn có một bộ cực đẹp nhưng mới có người tới chọn mất rồi”.
Mục Diễn Phong nhìn lướt qua, quả thực không vừa ý lắm.
Đang định trả tiền rồi đi, hắn chợt thấy ánh mắt Tiêu Mãn Y lưu luyến trên một bộ áo váy. Cái váy đó phối với một chuỗi vòng tay làm bằng bạc thuần, chỗ cài có một đóa hoa hạnh chế tác tinh xảo rủ xuống, cánh hoa trắng như tuyết, sâu trong hoa lại phơn phớt đỏ, giống hệt nhụy h0a nhỏ mà dày. Nhất là chỗ đài hoa xinh xắn còn trổ một nụ hoa màu nâu đỏ và chồi nhọn xanh biêng biếc.
Hoa nở tịnh đế, mãi kết liền cành[4].
Tiêu Mãn Y mím môi, lúc cụp mắt có mấy phần phiền muộn. Nàng bỗng thấy mấy năm nay, đuổi theo Mục Diễn Phong từ nam chí bắc cố chấp đến mù quáng.
Nhưng không đuổi theo hắn thì làm gì mới tốt đây.
Nhiều năm trước, lúc Tiêu Mãn Y vẫn còn học nghệ ở “Múa Thiên Hạ” được tung hô ở kinh thành, thầy của nàng từng nói cho nàng biết: Phần lớn thời gian, chúng ta chỉ dựa vào một phần kích động, một lời nhiệt tình để đi làm một chuyện.
Kiên trì tiếp cũng chỉ một đời. Kiên trì tiếp cũng đáng giá.