Một Chút Ngọt Ngào

Chương 25




Buổi sáng thức dậy đúng giờ là thói quen sinh hoạt mà Mục Đồng đang duy trì, bác sĩ đã nói, nếp sống lành mạnh là nền tảng để sức khỏe hồi phục.

Sáng sớm hôm sau, báo thức trên điện thoại vẫn chưa reo, nhưng Mỹ Mỹ đã lay cậu dậy trước.

Nhóc chó vừa dụi cậu, vừa dùng mũi ngửi tới ngửi lui bên tai, thỉnh thoảng liếm một cái: "Mộc Dũng ơi, mau dậy đi, em muốn ra ngoài đi tiểu!"

Tối qua Mỹ Mỹ ngủ chung một phòng với Mục Đồng, nhịn cả đêm, lúc này nhóc muốn đi vệ sinh.

Mục Đồng dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, ngáp một cái rồi xuống giường.

Vừa mở cửa phòng, Mỹ Mỹ lập tức ba chân bốn cẳng xông vào nhà vệ sinh cho chó nằm trong góc tường, ngồi xổm xuống, tiểu mê say.

Nhìn nhóc chó đang đi tiểu, hình như Mục Đồng cũng thấy hơi buồn tiểu. Lúc cậu chuẩn bị rẽ vào nhà vệ sinh theo bản năng, bàn tay nắm cửa bất chợt ngừng lại.

Tiếng nước vòi sen tí tách truyền ra từ nhà vệ sinh, cách lớp kính mờ trên cửa, bên trong lờ mờ ánh lên đường nét cơ thể của một người đàn ông đang trần truồng.

Không biết đối phương có nhìn thấy cậu hay không? Mục Đồng rón rén lùi lại một bước, bỗng nhiên trong nhà vang lên tiếng chuông cửa lanh lảnh.

Chuông cửa tiếp tục reo vang, dường như không ai mở cửa thì sẽ không dừng, sau khi Mục Đồng do dự một hồi, cuối cùng cậu vẫn ra mở cửa.

Kẽo kẹt ——

"Anh!" Giọng Quý Nhuệ cơ hồ vang lên cùng lúc với tiếng mở cửa: "Hôm qua bác cả qua nhà mình chơi mang theo nhiều khô hải sản lắm, mẹ bảo sáng nay em đi làm thuận đường mang cho anh một ít——"

Lúc Quý Nhuệ đi vào được nửa đường, cậu chàng bỗng im bặt, hai mắt trợn to, nhìn đăm đăm vào Quý Nhuệ đứng trước mặt mình, sững sờ một lúc lâu mới lên tiếng lần nữa: "Tiểu Đồng? Cậu... sao cậu lại ở đây?"

Mục Đồng vừa định nói thì Quý Nhuệ lại hỏi: "Phải rồi, anh tớ đâu?"



Mục Đồng ngoảnh đầu nhìn về phía nhà vệ sinh: "Hình như anh ấy đang tắm."

Mới sáng ra, tắm làm gì?

Tình huống quá mức bất ngờ, tạm thời Quý Nhuệ không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Cậu chàng quan sát bộ đồ ngủ của nam không mấy vừa người trên người Mục Đồng thì lập tức giật mình, như đã hiểu ra điều gì đó, thuận lợi móc nối quan hệ của hai người, sau đó thốt ra một tiếng thật dài, ý vị sâu xa: "À—"

Mục Đồng không lập tức nhận ra hiểu nhầm của Quý Nhuệ lúc này, điềm nhiên nói với cậu chàng: "Không thì cậu vào ngồi một lát, đợi anh ấy nhé?"

Quý Nhuệ xua tay: "Tớ không ngồi đâu, chốc nữa tớ còn vội đi làm, cậu cầm đồ đưa cho anh ấy giúp tớ là được."

Thế này cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao rồi, trước khi Quý Nhuệ đi, cậu chàng quăng cho Mục Đồng một ánh mắt cười thầm, hóng hớt hỏi thăm: "Chuyện khi nào thế?"

"Cậu nói gì vậy?" Mục Đồng không hiểu ý cậu chàng.

Quý Nhuệ dứt khoát đổi cách hỏi thẳng thắn hơn một chút: "Thì là cậu với anh tớ đó, hai người bắt đầu lúc nào thế?"

Mục Đồng phản ứng chậm, khựng lại mấy giây mới hiểu ý nghĩa trong lời Quý Nhuệ. Cậu vội vàng giải thích, nhưng hơi lắp bắp: "Chúng tớ không có... không phải..." Một tràng chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Quý Nhuệ kêu gào bất ổn: "F*ck, tổ trưởng gọi tới, tớ phải mau chóng về công ty đây, lần sau có thời gian rảnh thì cậu từ từ nói cho tớ nha!"

Nói xong, cậu chàng hớt hãi chạy vào thang máy, Mục Đồng nhìn cánh cửa thang máy chầm chậm mở ra rồi đóng lại, buồn bực phồng má.

"Hồi nãy có người đến à?" Sau lưng chợt có một giọng nói vang lên.

Mục Đồng ngoảnh lại nhìn thì phát hiện Dịch Nhiên đã tắm xong đi ra phòng khách rồi. Anh mặc một chiếc quần đùi ở nhà, dù nửa thân trên choàng khăn tắm nhưng cái khăn tắm nọ được choàng khá tuỳ ý, chỉ đủ che vai và lưng, ở vị trí của Mục Đồng đối diện trực tiếp với hướng của Dịch Nhiên, một số bộ phận phải thấy căn bản có thể thấy rõ ràng.

Chắc chắn thứ thu hút ánh nhìn của người khác nhất chính là khối cơ bắp chắc nịch có thể nhìn rõ bằng mắt thường. Cho dù là một người nghiệp dư không hiểu việc rèn luyện thân thể cũng từ điều này mà biết rằng, đó là thành quả của quãng thời gian dài kiên trì và kỷ luật mới tích luỹ thành.



Mục Đồng thôi nhìn, đặt đồ lên bàn trà, nói với anh: "Quý Nhuệ vừa đến, dì Quý bảo cậu ấy mang cho anh ít khô hải sản."

Dịch Nhiên tiện tay khảy mấy cái túi nọ, nhìn hai lần rồi hỏi: "Em tôi nó còn nói chuyện khác với em à?"

Mục Đồng nhớ lại những lời Quý Nhuệ hỏi cậu trước khi đi, bỗng dưng thấy hơi xấu hổ. Cậu lắc đầu, phủ nhận: "Hình như không, lúc sau lãnh đạo của cậu ấy gọi đến, nên cậu ấy vội về công ty rồi ạ."

Vì không giỏi nói dối, Mục Đồng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Dịch Nhiên, sợ bị anh vạch trần.

Để che đậy thêm cho lời nói dối của mình lúc nãy, Mục Đồng cố ý chuyển chủ đề, hỏi anh: "Hồi nãy anh ra ngoài tập thể dục buổi sáng ạ?"

"Không, sao em hỏi chuyện này?"

"Dạ không, em thấy mới sáng ra mà anh đã tắm nên tò mò hỏi thử thôi."

"Tôi vừa từ phòng làm việc về." Dịch Nhiên nói xong thì lấy một chiếc áo thun ra khỏi chồng quần áo vừa gom vào rồi mặc lên người.

Mục Đồng nhớ tối qua Dịch Nhiên đến phòng làm việc, nói vậy là anh ở phòng làm việc cả đêm đến sáng mới về?

"Tôi có mang bữa sáng cho em, nhân lúc còn nóng em ăn đi." Dịch Nhiên nói với cậu.

"Dạ." Mục Đồng gật đầu: "Em đi đánh răng rửa mặt trước đã."

Nói xong, cậu đang định vào nhà vệ sinh thì nghe thấy điện thoại trên mặt kính bàn trà reo lên.

Dịch Nhiên cầm điện thoại lên, thẳng thừng mở loa ngoài nghe máy. Không đợi anh mở miệng nói chuyện, trong thoáng chốc chất giọng to đến mức khó tin Quý Nhuệ từ trong loa ùa ra, cả phòng khách đều nghe thấy rõ ràng.

"Anh, hồi nãy em qua nhà anh đưa đồ, hai anh em chúng mình là ai với ai cơ chứ, anh thành thật nói cho em biết đi, rốt cuộc anh với Mục Đồng yêu nhau từ khi nào? Vả lại cũng đã phát triển đến mức tới nhà anh ở qua đêm luôn rồi á? Trời ơi vãi chưởng, vậy chẳng nhẽ sau này em phải đổi cách gọi, gọi Tiểu Đồng là chị dâu hả?"