Dịch Khương rất muốn khóc một trận cho đã, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Ấm áp nơi đầu ngón tay Công Tây Ngô xuyên qua y phục truyền tới vai nàng, truyền cho nàng một thoáng ảo giác có thể nương tựa. Khoảng thời gian này nàng vẫn luôn nghĩ tới hậu quả ấy, tâm tình khi đối diện với hắn cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng, nhưng nếu nói hận thì cũng không đến mức đó.
Hợp tác với Tần chính là không xâm phạm lẫn nhau, đôi bên ngầm hiểu tự đánh chiếm xung quanh. Kế hoạch của hắn có thể khiến Tần quốc tiêu hao quốc lực Triệu quốc, từ đó thâu tóm Triệu quốc, nhưng cuối cùng hắn không cách nào ra lệnh cho việc làm của Bạch Khởi. Từ góc độ lý trí mà nói, hắn chỉ là mưu lược vì nước, không hề có gì sai, cũng không cần ở trước mặt nàng thừa nhận trách nhiệm.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn gạch của thành trì vì gió thổi nắng chiếu mà dần dần mất đi màu sắc, tâm tình cũng từ từ lắng xuống.
Sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý để tiếp nhận kết quả xấu nhất, giờ phút này cũng không thể tự loạn trận tuyến. Công Tây Ngô nói không sai, nàng đã vì chuyện này mà rơi vào nguy hiểm, cần phải xốc lại tinh thần ứng phó.
“Đa tạ sư huynh, ta không sao.” Nàng đứng dậy, nhẹ gạt bàn tay đang đặt nơi bả vai, biểu thị Thiếu Cưu theo mình quay về.
Công Tây Ngô nhìn nàng không hề quay đầu lại cứ thế xuống khỏi thành lầu, trên đầu ngón tay hãy còn lưu lại độ ấm nơi tay nàng.
Hắn cảm giác được bản thân rốt cuộc đã thông suốt những nghi hoặc trong suốt khoảng thời gian qua. Dịch Khương vốn chu du khắp các nước, mặc dù tham dự chuyện của Triệu quốc nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt trong phạm vi chức trách của Á khanh. Chỉ có lần chiến sự này, nàng cơ hồ dùng thái độ đập nồi dìm thuyền để ngăn cản, e là từ sớm đã biết sẽ có kết quả bi thảm như vậy. Lúc nhắc tới Bạch Khởi, ngữ khí của nàng cũng là của người từng trải.
Nhưng chuyện thế này căn bản không cách nào lý giải được, không ai có thể đoán trước những chuyện vẫn chưa xảy ra. Nhưng nếu nàng thật sự biết trước mọi việc, vậy thái độ lúc sáng lúc tối đối với hắn cũng có thể lý giải, bởi vì trong mắt nàng, hắn gần như bị xem là một nửa đao phủ.
Hắn khoanh tay đứng đó, đôi mắt nhìn về dãy núi xa xa, bên tai vang vọng tiếng kêu khóc trong thành.
Thời đại loạn thế, giữa các quốc gia chinh phạt vô số, mỗi một lần đều đi cùng với sự đổ máu hi sinh cực lớn. Từ khi ba tuổi hắn đã tiếp nhận dạy dỗ, tựa như sinh ra là để thực hiện mục tiêu của người khác, cũng không có bao nhiêu thời gian đi thương xót muôn dân trăm họ. Mà hiện giờ vì thực hiện mục tiêu của bản thân, lại càng không được hối hận với việc mình đã làm.
Hai mươi mấy năm qua đều lạnh lùng quan sát, nhưng vừa rồi khi thấy người ấy ngồi xổm trên đất, hắn chợt nảy sinh một loại cảm giác kích động, hi vọng tất cả mọi thứ căn bản chưa từng xảy ra.
Loại chuyên như chôn sống tù binh trước đây cũng không phải chưa từng có, nhưng quân Tần chôn sống bốn mươi vạn quân Triệu đích thực là chuyện cực kỳ bi thảm. Các nước kinh hãi, thậm chí ngay tại Tần quốc cũng cảm thấy chấn động.
Bạch Khởi trở thành cơn ác mộng của trẻ con, bọn nhỏ không dám khóc nháo, bởi vì cha mẹ nói nếu khóc sẽ bị Bạch tướng quân tướng mạo tựa như quái vật kia bắt giết.
Toàn bộ Triệu quốc để tang, vô số người kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, quạ đen đầy đường, tiếng khóc không dứt, thành Hàm Đan dường như biến thành mộ phần xơ xác cực lớn.
Triệu Trùng Kiêu cưỡi liệt mã hồi đô, tới trước đại môn vương cung bỗng ngăn không được toàn thân rã rời, ngã phịch xuống đất. Tay siết chặt đến chảy máu, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Hôm đó ở doanh địa quân Tần hắn nhìn thấy một bàn tay như vậy, đẫm máu, từ bên trong hố đất giãy giụa thoát ra, trên cánh tay chính là tay áo của quân phục Triệu quốc….
Hai thị vệ chạy tới vừa đỡ hắn dậy vừa quan tâm hỏi hắn có bị thương không.
Triệu Trùng Kiêu phất tay, lảo đà lảo đảo bước qua cửa cung.
Triệu vương Đan bệnh không dậy nổi. Lúc Triệu Trùng Kiêu tới gặp hắn, Vương hậu đang ở cạnh lau lệ, hắn ở trên giường vô thức gào khóc xin mẫu hậu tha thứ, tựa như đứa trẻ.
Lời Triệu Trùng Kiêu vốn định nói không cách nào thốt ra miệng. Hắn quay người ra khỏi điện, lúc ngang qua hồ nước trong hoa viên mới phát hiện chính mình toàn thân bẩn thỉu, sắp nhận không ra hình dạng nữa rồi.
Một binh sĩ tất tả chạy tới, khi ngang qua người hắn vội vàng hành lễ.
Triệu Trùng Kiêu thấy hắn muốn đi về phía tẩm cung Triệu vương Đan thì gọi hắn: “Vương thượng hiện tại sức khỏe không tốt, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta.”
Binh sĩ do dự trong khoảnh khắc, quỳ xuống: “Đại quân Tần quốc tới Hàm Đan rồi.”
“………”
Ở Úy Sơn, Phạm Thư từng hỏi Dịch Khương, nếu Tần quốc tiêu diệt quân chủ lực của Triệu quốc, đại quân vây công Hàm Đan, nàng sẽ ứng phó thế nào.
Lúc đó nàng dùng không thành kế để lừa gạt qua ải, nhưng hiện giờ thì không thể.
Chiếu theo ý định ban đầu của Phạm Thư, quân Tần quả nhiên sau khi chôn sống chủ lực Triệu quốc thì xuất phát tới Hàm Đan, ngày thứ hai khi Triệu Trùng Kiêu vội vội vàng vàng quay về thì toàn bộ thành Hàm Đan liền bị bao vây chặt chẽ đến độ giọt nước cũng không lọt.
Nhưng bọn họ không dám tùy tiện tiến công, bởi vì hợp tung của Dịch Khương trước mặt trông có vẻ thất bại, nhưng xét về lâu về dài thì lại thành công.
Sau khi chia rẽ kế hoạch hợp tác của Công Tây Ngô, Tề quốc và Triệu quốc một lần nữa đứng chung chiến tuyến. Tần quốc không dám tiếp tục tin tưởng Tề quốc, có ba mươi vạn binh mã Tề quốc ngay cạnh, bất kể bọn họ có xuất binh hay không thì Tần quốc chung quy đều có phần kiêng kỵ. Mà Ngụy Vô Kỵ cũng từ Trường Binh quay về Ngụy quốc, với quan hệ của Bình Nguyên Quân với hắn, Tần quốc cũng lo lắng Ngụy quốc sẽ tới chi viện.
Thế nên bọn họ tìm một cái cớ thập phần hoa mỹ, cái cớ này vừa hay chứng minh suy đoán của Công Tây Ngô.
Bọn họ đem chủ mưu hợp tung Dịch Khương trở thành kẻ cầm đầu của mọi tội trạng, yêu cầu Triệu quốc giao vị tướng bang ngũ quốc này ra, bằng không sẽ cho binh công phá Hàm Đan.
Vào thu gió lạnh, khoảng thời gian này Dịch Khương không chú ý nên có chút không khỏe, mấy ngày nay sớm đã uống thuốc nghỉ ngơi.
Tối đó mơ mơ màng màng bị Tức Thường đánh thức, nói Trường An Quân muốn gặp nàng. Dịch Khương đành lồm cồm bò dậy, chỉnh trang đầu tóc xong định đi tới tiền sảnh thì Triệu Trùng Kiêu đã đến cửa phòng nàng.
“Sao Trường An Quân lại tới đây?” Nàng lùi ra một bước, mời hắn vào phòng.
Tức Thường bước qua châm trà, chờ nàng ấy lui ra Triệu Trùng Kiêu mới mở miệng: “Ngươi từ sớm đã biết Triệu Quát sẽ làm hỏng chuyện, phải không?”
Dịch Khương mím môi: “Ta chỉ đoán mà thôi.”
Mặt Triệu Trùng Kiêu lộ vẻ tức giận: “Sớm biết vậy, ta nên giết hắn!”
“Giết hắn cũng vô dụng, mục đích của Tần quốc nằm ở bỏ cũ thay mới, loại trừ Liêm Pha là mối uy hiếp lớn của họ, giết một Triệu Quát, vẫn sẽ có Triệu Quát thứ hai.”
Lồ||g ngực Triệu Trùng Kiêu phập phồng dữ dội, gương mặt vốn thanh tú tràn đầy mệt mỏi, hai mắt cũng đỏ chạch: “Tới giờ ta mới biết, lần này ngươi quay về hoàn toàn là vì giúp Triệu quốc.”
Dịch Khương không lên tiếng. Thực tế nàng căn bản không định quay lại Triệu quốc nữa, nếu không phải chuyện Liêm Pha chi viện Thượng Đảng k1ch thích nàng nhớ tới đoạn lịch sử này thì có lẽ nàng vẫn đang tiếp tục chu du học hỏi khắp nơi.
“Quân Tần hiện đang bao vây Hàm Đan, muốn Vương huynh giao ngươi ra….” Triệu Trùng Kiêu ngừng lại, ngẩng đầu: “Không biết chuyện này ngươi có biết không.”
Dịch Khương gật đầu: “Đây vốn là chuyện trong dự liệu, Tần vương hành sự trước nay luôn như thế, trước đây không phải cứ như vậy bức tử Ngụy Tề sao?”
Triệu Trùng Kiêu bật dậy: “Ngươi yên tâm, ngươi là ân nhân của Triệu quốc, Triệu quốc quyết sẽ không đẩy một nữ nhi đứng ra gánh tội!”
Dịch Khương hơi ngạc nhiên, nhịn không được bật cười: “Lúc ngươi là chủ công, ta luôn đối đầu gay gắt với ngươi, không ngờ tới hôm nay lại được ngươi xem là ân nhân, nghĩ lại thấy cũng đáng giá.”
Triệu Trùng Kiêu đứng dậy định rời đi: “Ta lập tức nói chuyện với Vương huynh, ngươi cứu năm ngàn Triệu quân, đây cũng là đại công!”
Dịch Khương không ngăn cản hắn, nhưng nàng căn bản cũng không ôm bất cứ hi vọng nào. Với tính cách nhu nhược cùng không có chủ kiến của Triệu vương Đan, vốn sẽ không vì nàng mà kiên quyết đối kháng với Tần.
Thiếu Cưu lặng lẽ từ bên cạnh cửa ló đầu ra ngó vào trong, Bùi Uyên học theo dáng vẻ nàng ấy, từ bên kia thò đầu ra, nhưng bị nàng đẩy lùi về.
Đúng lúc Tức Thường bưng canh tới liền bị Thiếu Cưu cướp mất: “Ta đem đi cho.” Thế nên nàng quang minh chính đại đi vào.
Bùi Uyên chỉ hận tay mình không đủ nhanh, vội rụt cổ về.
Dịch Khương ngước lên nhìn nàng ấy, nói: “Đừng hỏi ta nữa, mấy ngày nay trả lời đủ nhiều rồi.”