Đã đến cuối tháng 4, tiết trời ngày càng oi bức, ngay cả khi có gió thổi cũng mang theo hơi nóng. Trong hậu viện phủ Trường An Quân, màu xanh cây cỏ càng sậm hơn, tán cây cổ thụ xòe rộng tới tận trước cửa sổ phòng, suýt nữa thì đụng vai Đam Khuy, còn hắn thì đang nép sát vào cửa lặng lẽ hóng mắt nhìn vào bên trong.
Trong phòng bàn gỗ ghế trúc, trướng rũ hương bay. Bùi Uyên một tay chắp sau lưng, một tay cầm trúc giản, nhịp bước đi tới đi lui, tiếng đọc sách lanh lảnh truyền vào tai.
Đằng sau chiếc bàn dài bên cạnh, thiếu nữ hai chân xếp bằng, tóc buộc lỏng lẻo không biết khi nào thì tuột xuống, cứ thế búi lên sau ót, áo trắng trên người phủ lên ghế trúc, vạt áo nhăn nhúm. Tay trái nàng chống má, mắt rũ xuống chăm chú xem trúc giản cầm phía tay phải, lông mi thật dài phủ một cái bóng mờ ngay trước mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước nhưng ánh mắt lại linh động, thoạt nhìn có tinh thần hơn trước rất nhiều.
Nếu không chính mắt nhìn thấy, Đam Khuy thật không dám tin đây chính là Hoàn Trạch. Trước đây dáng ngồi nàng luôn luôn nghiêm chỉnh, có bao giờ tùy tiện không chút gò bó như thế này đâu?
Ánh mắt hắn lại quét đến chỗ Bùi Uyên, nội tâm thật sự thấy kỳ lạ. Sao nàng lại thích nghe tên tiểu tử này đọc sách chứ? Hơn nữa đọc tới đọc lui có mỗi một quyển kia, không chán à?
Lẽ nào……
Trong đầu Đam Khuy chợt hiện lên một suy nghĩ, ôm ngực lùi thẳng ra đằng sau tới khi đụng phải gốc cổ thụ mới dừng lại.
Không đâu, lẽ nào cô nương lại nhìn trúng tiểu tử này chứ?!
Đam Khuy thấy mình không cách nào chấp nhận, cái cảm giác này giống như phải đem nữ nhi mình tự tay nuôi lớn gả cho một tên vô lại không ra gì, khiến người ta muốn nhịn cũng nhịn không được!
Đang không cách nào tự kiềm chế thì bỗng có một người từ phía sau chọt chọt bả vai hắn, Đam Khuy bực mình quay đầu, vừa thấy người đó thì vội nghiêm mặt thi lễ: “Trường An Quân.”
Tang kỳ của Triệu vương đã hết nhưng thái hậu vẫn như trước bi thương vô cùng. Để an ủi mẫu thân, dạo gần đây Triệu Trùng Kiêu thường xuyên ra vào cung đình, hiện giờ rõ ràng cũng vừa mới hồi phủ, triều phục phiền phức trên người còn chưa thay. Gương mặt mi thanh mục tú ấy phối hợp với kim quan chói lọi, trái lại làm giảm đi không ít nét ngây ngô trẻ con.
Có lẽ nghe thấy tiếng đọc sách trong phòng nên Triệu Trùng Kiêu nghiêng đầu, hướng về phía cửa liếc nhìn, sau đó cười tủm tỉm thu hồi tầm mắt: “Nghe nói Hoàn Trạch tiên sinh gần đây hay đi cùng với Bùi Uyên nhỉ.”
Đam Khuy gật đầu đáp Vâng.
“Ta nghe Thân Tức nói, hành động này của Hoàn Trạch tiên sinh là đang lôi kéo Bùi Uyên, có mưu đồ khác, cho nên cả hai mới bám dính nhau cả ngày, liệu có phải thật vậy không?”
Nếu không phải từng trông thấy bộ dạng lúc hắn trở mặt thì Đam Khuy suýt nữa đã tin tưởng vào nụ cười thiện lương cùng ngữ khí ôn hòa này của hắn rồi. “Đương nhiên không phải, Trường An Quân sao có thể tin lời tiểu nhân, Hoàn Trạch tiên sinh dốc sức vì ngài, há lại có mưu đồ khác.”
“Phải ha,” Triệu Trùng Kiêu nghiêng người: “Họ sóng đôi thế kia, ta thấy rất tốt.”
Lúc này Đam Khuy mới chú ý đến người vẫn đứng đằng sau Triệu Trùng Kiêu, vóc người tầm trung, mặc y phục đen, mặt mũi mắt mày tràn đầy tức giận, có lẽ chính là kẻ tên Thân Tức kia.
“Ngươi nói ai là tiểu nhân?”
Đam Khuy hạ mắt nhìn hắn, một kẻ thế này một có thể thắng mười, lười chẳng muốn so đo.
“Thế nào, không có gì để nói à?” Thân Tức xoay người hành lễ với Triệu Trùng Kiêu: “Chủ công minh giám, Hoàn Trạch trẻ người non dạ có tư cách gì vào phủ? Ngài giữ kẻ này lại nhất định là mối họa.”
Thế nhưng Trường An Quân lại tự nhiên ngồi xuống tảng đá lớn ở bên cạnh, như thể ghét cái nóng, một tay phạch phạch tay áo, mỉm cười gật đầu.
Thân Tức thấy hắn bị lời mình đánh động, càng thêm hăng hái: “Nếu Hoàn Trạch thật sự có bản lĩnh, sau khi vào phủ sao lại có thể chẳng chút tận sức nỗ lực vì chủ công, trái lại cả ngày dính với Bùi Uyên? Tức cho rằng nàng ta chẳng qua chỉ có hư danh mà thôi! Theo như Tức thấy, chi bằng…”
“Thân Tức!” Một tiếng hét lớn bỗng truyền đến.
Thân Tức lập tức dừng lời, quay đầu liếc nhìn, Bùi Uyên đang phăng phăng đi về phía hắn, trừng mắt bạnh hàm, càng tiến lại gần tay áo xắn càng cao: “Ta sớm đã từng nói, nếu ngươi còn dám nói xấu Hoàn Trạch tiên sinh thêm câu nào nữa, ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi chờ đó!”
Thân Tức chưa bao giờ trông thấy bộ dạng này của hắn, sợ hãi lùi về sau một bước: “Sao, sao, ngươi còn dám đánh người nữa hả?”
Bùi Uyên xông tới túm cổ áo hắn rồi liền mạnh mẽ thụi một cú: “Đánh ngươi thì sao nào! Ngươi tự cho mình xuất thân cao quý coi thường ta cũng được đi, còn dám coi thường Hoàn Trạch tiên sinh, phải cho ngươi xem thử nho sinh chúng ta liệu có phải dễ ăn hiếp vậy không!”
Dịch Khương theo ra ngoài, thấy hai người đó tụ lại đánh nhau thì có chút dở khóc dở cười.
Thân Tức là đệ tử quyền quý, chỉ có mồm mép lợi hại chứ nào biết động thủ, mới vài cái đã bị ngã quật ra đất, kêu r3n ầm ĩ, vừa lên án Bùi Uyên uổng công đọc sách thánh hiền, vừa tội nghiệp đáng thương hướng mắt về phía Trường An Quân cầu cứu.
Lúc này Dịch Khương mới biết Trường An Quân cũng ở đây, quét mắt nhìn thì thấy vị hậu duệ quý tộc này đang ngồi xổm trên tảng đá lớn dưới tàng cây.
Triệu Trùng Kiêu không chỉ chẳng chút hình tượng ngồi xổm trên tảng đá, mà còn chống đầu nhìn nàng, vốn không hề liếc nhìn tới “tình hình chiến đấu” bên kia.
Sắp tới chính ngọ, cổ thụ che chắn nhưng vẫn sót vài tia nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống hành lang. Mặc dù Dịch Khương vẫn luôn mặc nam trang nhưng giờ phút này đứng dưới hành lang, tóc dài buông xõa, áo rộng phấp phới, so với lúc y quan chỉnh tề thì toàn thân lại càng toát lên vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.
Triệu Trùng Kiêu từ trên xuống dưới quan sát nàng hết nửa ngày, khóe môi nhếch lên thành nụ cười: “Thì ra ngươi thật sự là một cô nương à.”
“………….” Dịch Khuyên ôm tâm tư phòng bị hết nửa ngày, không ngờ hắn lại thốt lên một câu như vậy, mấp máy môi đáp: “Ta cũng chưa từng nói mình là nam tử.”
Ánh mắt Triệu Trùng Kiêu đảo hai vòng trước ngực nàng, nở nụ cười đầy thâm ý rồi dời mắt đi.
Dịch Khương có chút nóng máu, ý gì thế hả? Lão nương đây còn chưa phát triển hoàn toàn thôi nhá! Nhớ hồi đó….
“Được rồi, “ Triệu Trùng Kiêu đứng dậy, hướng về phía hai người đang quần nhau tán loạn trên đất phất phất tay: “Nhị vị tiên sinh dừng tay đi.”