Sau khi quyền lực của Công tử Minh bị nhổ bỏ, nhóm quý lão Triệu quốc vẫn chưa thể nào vực dậy. Bình Nguyên Quân Triệu Thắng ở trong giới quý tộc độc tôn nên hết sức vui mừng, nhìn Dịch Khương quả thực đâu đâu cũng thuận mắt. Cho nên lúc phân chia quyền lực của Công tử Minh hắn vẫn nhớ tới nàng, đặc biệt phái người hỏi nàng cần bao nhiêu hoàng kim.
Dịch Khương biểu hiện cực kỳ hưng phấn, mở miệng muốn một ngàn lượng.
Lão già Công tử Minh thứ nhiều chính là tiền, Triệu Thắng cảm thấy cô nương này không hổ đến từ trong núi, hoàn toàn chưa từng thấy sự đời! Vì vậy tốt bụng đề xuất ngoại trừ một ngàn lượng ra nàng còn có thể chọn một mảnh đất phong trong số đất của Công tử Minh làm của mình.
Dịch Khương chờ chính là câu này của ông ta, liền giả bộ cái gì cũng không hiểu, ở trên bản đồ khoanh một vòng trên mảnh đất Thù Do kia.
Triệu Thắng rất chi vui vẻ. Nơi này trước đây là địa bàn của Tam Hồ, hoang vu cằn cỗi, may mà nàng chọn nên không nói hai lời liền cắt cho nàng.
Thực ra Dịch Khương đã nhìn ra Thù Do là một nơi tốt, tây giáp Tần, đông giáp Ngụy, mặc dù thuế khóa thu được rất ít nhưng sau này nếu như buộc phải tới đất phong lánh nạn thì cũng xem như có đường lui.
Có điều cái tên hiệu “Thù Do Quân” không phải hơi bị khó nghe à…
Nàng dùng một ngàn lượng Triệu Thắng đưa dùng để chiêu binh mãi mã, kêu người tới Thù Do huấn luyện hộ vệ, cũng coi như bảo hộ cho sau này.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đông qua, bước sang năm thứ hai Triệu tân vương, nhưng thương thế của Dịch Khương vẫn như cũ không chút khởi sắc.
Tháng tư, Đam Khuy hào hứng nói sắp tới sinh thần của nàng rồi—thực ra cũng là ngày mà Quỷ Cốc tiên sinh nhặt được nàng trong núi.
Dịch Khương cảm thấy thực khó tin, nếu như tính từ thời điểm mới tới chính là mấy tháng ở trong ngục kia đến nay, vậy mà đã hơn một năm rồi.
Ở nơi này, bước sang tuổi mười lăm mang ý nghĩa đã thành niên. Đây là chuyện trọng đại, ngay cả Công Tây Ngô cũng đặc biệt gửi hai cây trâm ngọc làm lễ mừng cho nàng.
Bản thân Dịch Khương cũng rất hào hứng. Trước đây nàng khó khăn lắm mới rèn luyện thành dáng vóc trước lồi sau vểnh, eo thon chân dài, kết quả vừa sáng ra phát hiện tới đây, vóc người thì như cái mầm đậu, không biết đã âm thầm ảo não biết bao nhiêu, hiện giờ coi như đầy đặn hơn chút rồi.
Khoảng thời gian này bởi vì thương tật của nàng nên mọi người đều ủ rũ, nàng liền bảo Đam Khuy chuẩn bị yến tiệc, muốn toàn bộ trên dưới trong phủ đều tới chúc mừng.
Ai nấy đều bận rộn chuẩn bị lễ vật, Bùi Uyên liền âm thầm đi gặp Thiếu Cưu.
Phòng giam Thiếu Cưu nằm ở phía Bắc, cửa hướng phía Nam, trước đây vào mùa đông đều ngày ngày đưa than củi tới để nàng giữ ấm, cơm nước cũng rất đàng hoàng, kỳ thực là ưu đãi cực lớn.
Bùi Uyên cũng không phải tới lần đầu, tùy tùng đã nhìn mãi thành quen. Hắn đi vào trong trước tiên khép cửa lại rồi tự nhiên ngồi xuống: “Đã mấy tháng rồi ngươi vẫn chưa nghĩ thông?”
Thiếu Cưu vốn đang ngồi sau án thư đọc sách, nghe hắn nói liền quay lưng lại, hừ lạnh một tiếng.
“Trước đây ngươi giam giữ Hoàn Trạch tiên sinh trong cơ quan, nhưng hiện giờ người ta lại chiêu đãi ngươi đồ ngon thức tốt, sao ngươi lại không thể cúi đầu chứ?”
Thiếu Cưu vẫn không ừ hử gì như cũ.
Bùi Uyên chống má: “Ta nghĩ xong rồi, nếu ngươi không đồng ý với nàng ấy thì ta sẽ kêu nàng ấy đưa ngươi đi vậy.”
Thiếu Cưu nghe thế liền xoay người: “Đưa ta đi?”
“Đúng đó, dù gì ngươi cũng không muốn ở lại đây. Ngươi đi nhanh đi, ta sẽ nói Hoàn Trạch tiên sinh tìm một cô nương tốt cho ta.”
“………Tìm một cô nương tốt cho ngươi làm gì?”
“Làm thê tử đó!” Bùi Uyên lườm nàng: “Có ngươi ở đây chắc chắn sẽ khoa chân múa tay, ngươi đi rồi ta mới có thể an tâm lựa chọn chứ.”
“RẦM” một tiếng, Thiếu Cưu đập trúc giản xuống bàn: “Cô nương Triệu quốc có gì tốt hơn Hàn quốc hả?”
“Có chứ, ta ở Triệu quốc suốt mấy năm đã quen với Triệu quốc, người Triệu quốc đương nhiên cũng quen thuộc.”
Thiếu Cưu giận đến mặt mày đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn suốt nửa ngày rồi đột nhiên hất cằm: “Ai nói ta muốn đi? Ta đã quyết định sẽ đồng ý với Hoàn Trạch rồi.”
Bùi Uyên ngắt lời: “Ai tin ngươi chứ?”
Thiếu Cưu lập tức đứng phắt dậy: “Ta đích thân đi nói với nàng ta, ngươi nhìn cho rõ vào!”
Bùi Uyên nhìn mấy tùy tùng kia tựa như áp giải phạm nhân áp tải nàng ấy ra ngoài, thầm nói Hoàn Trạch tiên sinh đúng là thần tiên, cứ nói theo lời nàng dặn, quả nhiên thật sự thành công rồi! (Mic: bảo sao toai thấy đồng chí này nay EQ cao dữ)
Đêm đó trong phủ mở tiệc, Dịch Khương vạn phần vui vẻ. Thiếu Cưu đồng ý yêu cầu của nàng quả thực là lễ vật đáng kinh ngạc nhất, thuật cơ quan cùng nhân mạch của Mặc gia đều là thứ mà nàng khát cầu.
Người ngồi trong sảnh cũng không đông, trong đó có một người là nữ quản sự do Thái hậu đặc biệt phái tới chăm sóc nàng, cẩn trọng trầm ổn, tên Tức Thường; một người khác là hộ vệ được đề bạt gần đây của Dịch Khương, tên gọi Đông Quách Hoài; còn lại chính là Đam Khuy và Bùi Uyên.
Thiếu Cưu tự nhiên ngồi ở ghế thượng khách, toàn thân trên dưới đều thay mới, không mấy vui vẻ ngồi đối diện với Dịch Khương, tay cầm cốc rượu, thi thoảng lại trừng Bùi Uyên đang ngồi cạnh một cái, hận không thể lọc da rút gân hắn.
Dịch Khương cố ý khiêu khích nàng ấy, quay qua nói với Bùi Uyên: “Lần này ngươi thuyết phục được Thiếu Cưu, thật sự là một đại công, ta phải tạ ơn ngươi thế nào mới được đây?”
Thiếu Cưu vừa nghe liền hoảng, muốn lên tiếng nhưng nhớ ra nàng không nghe được, chỉ có thể hung hăng cắn môi.
Bùi Uyên rất hứng khởi, ngón tay chấm rượu, ở trên mặt bàn của nàng viết hai chữ “Công Tây”.
“Ngươi muốn gặp Công Tây Ngô?”
Bùi Uyên gật đầu lia lịa, Đam Khuy bỗng thình lình hắt cho hắn một thùng nước lạnh: “Chờ hôm nào đó ngươi không còn ngất nữa thì hẵng nói.”