Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai - Chương 24: Phương tây huyền huyễn văn [2]





"Dạ. Con biết rồi." Thiệu Khiêm thắt bọc đồ nhỏ lên người, nằm tại cửa hang nhìn ra phía ngoài: "Ba ba sớm sớm về tìm con nha."


"Ba ba cam đoan." Nam nhân quỳ rạp trên mặt đất vẫy tay với Thiệu Khiêm một cái: "Lại đây bảo bối, nói tạm biệt với ba ba."


"Tạm biệt ba ba." Thiệu Khiêm nói rồi liền thấy nam nhân kia lấp lại cỏ dại lần nữa, hắn ngẩng đầu nhìn bờ tường vừa dày vừa nặng cũng không quay đầu mà rời khỏi đây. Bây giờ hắn cần tìm một nơi an toàn để xem kịch tình của thế giới này, nhìn xem nơi hệ thống ngẫu nhiên chọn lần này đến tột cùng là địa phương nào.



Nam nhân lưu luyến nhìn thoáng qua bờ tường vừa dày vừa nặng, hắn đã để con mình bên kia bờ tường, hắn rất muốn trở về, nơi đó tuy ỷ mạnh hiếp yếu làm kẻ mạnh mới sống tốt, nhưng bọn họ lại không có câu tâm đấu giác của con người, càng không có tàn nhẫn lãnh huyết của con người.


Huống hồ trên người Jesse có huyết thống của mình, đám gia hỏa cấp thấp này không dám đụng vào nó, ma thú cao cấp dưới tình huống không có biết rõ hắn có trở về hay không cũng sẽ không tự ý công kích ấu tể (thú non) của hắn. Hiện tại xem ra rừng Huyễn Vụ luôn luôn bị mọi người vứt bỏ sợ hãi lại là nơi an toàn mà Jesse có thể đi.


Tuy trong lòng định trở về, nhưng hắn vẫn không thể buông bỏ người vợ nho nhã yếu đuối của mình, hắn phải đi về cứu cô, cho dù có chết hắn cũng muốn chết cùng một nơi với vợ.



"Bảo trọng, con của ta. Cha của con là cường giả của rừng Huyễn Vụ này, cho nên ba ba tin chắc con nhất định sẽ rất cường đại, cho nên phải sống sót." Nam nhân cuối cùng nhìn tường thành dày nặng, sau đó quyết tuyệt rời khỏi đây.


Chỉ là, chờ hắn về đến nơi, lại phát hiện tại vợ mình bị đóng trên thập tự giá, hai tay hai chân đều bị gỗ đâm xuyên đóng trên thập tự giá, nhưng mà tạo thành tử vong của cô cũng là cây đinh gỗ ở giữa cổ trực tiếp xuyên qua khí quản kia.


"Nhìn kìa, súc sinh hèn yếu nhát gan này còn dám trở về." Nam nhân béo mặc phục sức giáo hội nỗ lực trợn to con mắt bị thịt béo dồn lại với nhau khoa trương cười to: "Ta còn tưởng rằng hắn dẫn tiểu súc sinh kia đi trốn đó."


"Đại nhân, tôi đã nói rồi chỉ cần nữ nhân này vẫn còn sống, súc sinh này nhất định sẽ trở về." Giáo sĩ* bên cạnh nam nhân béo nịnh hót nói: "Chúng ta bắt lấy hắn rồi, còn sợ tiểu súc sinh kia không đến tìm hắn sao?"


*chỗ này nguyên văn là nhân viên thần chức nghĩa là các thành viên trong giáo hội gọi chung nên mình để là giáo sĩ >