Đi vào phòng làm việc Váy Đen ở trong biệt thự, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một chiếc sô pha thoải mái màu trắng nằm ở trung tâm của đại sảnh, nhìn là khiến cho người ta cảm thấy mềm mại, thỏa mãn, nhịn không được mà muốn ngồi lên.
Viên Phỉ Phỉ và Lâm Thiên Quất không phải lần đầu tới, hai người không chút khách khí ngồi xuống.
Hồ Quần nhẹ nhàng giới thiệu cấu trúc bên trong biệt thự: lầu 1 là khu tiếp đãi, lầu 2 là khu làm việc, lầu 3 tạm thời chưa mở, cô với chồng cũng đang ở lầu 2, hiện vừa khéo có khách hàng nên phải đợi một lát mới lên được.
Lâm Hinh Nhi gật đầu, hơi nhút nhát ngồi trên sô pha.
Lâm Thiên Quất dựa nửa người vào sô pha, thấy nét mặt căng thẳng của cô, cười nói: “Đừng căng thẳng, vào đã vào rồi, nếu chị muốn bán thì cô em cũng không chạy được đâu.”
Lâm Hinh Nhi lại trợn tròn mắt.
“Em đừng quan tâm cậu ấy, em càng tin thì cậu ấy càng chọc em.” Hồ Quần đến chỗ pha trà ngâm một ấm trà chanh, tự mình bưng tới cho hai cô bạn lười.
“Trà chanh mới pha, rất tốt với mẹ bầu.” Cô rót một cốc đưa cho Viên Phỉ Phỉ.
Viên Phỉ Phỉ nhận lấy: “Cảm ơn chị em ban thưởng.”
Cô lại rót cho Lâm Hinh Nhi một cốc, Lâm Thiên Quất thì xua xua tay, tỏ vẻ mình không cần: “Cậu biết tớ không thích vị chanh này nhà cậu mà.”
Hồ Quần cười ha ha, nhướng mày nói: “Sao, cậu cho người khác ăn chanh thì được, người khác cho cậu ăn thì lại không thể?”
Lâm Thiên Quất cũng nâng mày, vẻ mặt bị oan uổng: “Lời này từ đâu mà nói? Nhà tớ chỉ có một quả chanh lớn, nào nhiều bằng nhà cậu? Chanh nhà cô ấy có mặt ở hot search khắp cả nước kìa.” Cô không khách khí chỉ vào Viên Phỉ Phỉ.
Viên Phỉ Phỉ: “...”
Hồ Quần gật đầu, “Cũng đúng.”
Viên Phỉ Phỉ không có sức phản bác, gần đây vì tin tức cô mang thai truyền ra ngoài nên account marketing mở miệng cũng phải suy nghĩ một chút, động tác nhất trí đổi mấy tin cô với tiểu thịt tươi rơi vào bể tình thành những điều chưa tiết lộ về tình yêu của cô với Hạ Khiêm trong quá khứ.
Trước kia nhiều người mắng Hạ Khiêm có mắt không tròng, hiện tại lại đồng loạt comment "Tôi lại tin tưởng vào tình yêu~".
Nhưng internet chính là như vậy đấy, gió từ đâu tới thì lập tức thổi về bên đó.
Viên Phỉ Phỉ ra dấu tay ngừng lại, đổi một đề tài khác cho bọn họ: “Cơ mà bốn người chúng ta đã lâu không tụ tập rồi, không thì nhân dịp hôm nay có rảnh, gọi Vịt Vịt đến chơi nhé?”
Hồ Quần lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, chủ nhật con của cậu ấy có lớp năng khiếu, hiện tại chắc đang đợi con tan học.”
Lâm Thiên Quất không thấy bất ngờ, gật đầu thở dài: “Quen rồi, quen rồi.” Vịt Vịt là người sinh con sớm nhất trong nhóm bốn người, sớm bước vào ngày tháng nuôi con, là người mẹ tiêu chuẩn trong giới bạn bè rồi.
Sau khi tốt nghiệp, vốn dĩ mỗi năm bốn người còn có thể dành ra khoảng thời gian để hưởng thụ một kỳ nghỉ đặc biệt, cùng nhau ra ngoài du lịch.
Sau đó, Vịt Vịt sinh con, thời gian luôn khác nhau nên rời khỏi đội ngũ; lại sau nữa, Hồ Quần bước trên quỹ đạo làm việc, trở nên bận rộn, cũng rời khỏi đoàn đội.
Cô với Viên Phỉ Phỉ thì đỡ hơn chút, đấy là do tính chất công việc và hoàn cảnh gia đình của hai cô quyết định.
Nhưng mấy năm nay, tuổi lớn, cũng lười biếng, nhiều nhất là hẹn nhau đi ăn.
Chắc có lẽ đến khi bốn người về hưu thì mới có cơ hội cùng nhau ra ngoài chơi.
Ba người lại nói chuyện phiếm về những vấn đề khác, Lâm Hinh Nhi ngoan ngoãn ôm cốc trà ngồi cạnh nghe.
Tuy rằng không nghe hiểu nhưng vẻ mặt luôn là "các chị nói rất có lý, nói không sai".
Lâm Thiên Quất không nhịn được, nói: “Biểu cảm này vừa nhìn là biết đây là học sinh ưu tú mà 9 năm giáo dục bắt buộc dạy ra.”
Viên Phỉ Phỉ hơi đói, cầm một cái bánh quy nhỏ lên, vừa nhai vừa cười: “Haiz, ai đọc sách mà chẳng có kỹ năng biểu diễn ấy.”
Rõ ràng không nghe hiểu nhưng vẻ mặt nghiêm túc "chị nói rất có lý" về cơ bản thì là tuyệt kỹ của mỗi học sinh.
Hồ Quần cảm thấy rất hứng thú với năng lực của Lâm Hinh Nhi, thấy cô thả lỏng thì bắt đầu hỏi một vài vấn đề nhỏ, ví dụ như sở thích, ngày thường thích làm cái gì linh tinh.
Lâm Hinh Nhi trả lời từng câu, rất thành thật.
Hồ Quần lại hỏi em từng tiếp xúc với tâm lý học hoặc là sách thôi miên chưa.
Lâm Hinh Nhi lắc đầu, nhỏ giọng nói ngày thường mình đọc sách và tiểu thuyết, nét mặt còn hơi xấu hổ.
Hồ Quần mỉm cười trấn an, tiếp tục hỏi một ít vấn đề về cảnh trong mơ.
Lâm Hinh Nhi cũng trả lời, như chợt nhớ tới gì đó, cô quay đầu nói với Lâm Thiên Quất: “Lầm trước em về có thử làm theo lời chị, em có thể khống chế mộng mới nhưng mộng cũ không thể sửa.”
Lâm Thiên Quất nhìn Hồ Quần.
Hồ Quần nhíu mày, kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) hỏi: “Em biết khống chế giấc mơ?”
Lâm Hinh Nhi mờ mịt, hình như không rõ câu này có ý gì.
Mấy thứ như tâm lý, thôi miên Lâm Thiên Quất không hiểu lắm, nhưng điều đó không ngăn cản cô hỏi lung tung: “Khống chế giấc mơ là có ý gì? Cảnh trong mơ có thể khống chế sao?”
“Có thể.” Hồ Quần nhíu mày nói: “Nhưng mà người bình thường không làm được.”
“Đi vào giấc mơ, có thể thành công thêu dệt giấc mơ mà mình mong muốn.
Ở nước ngoài có người còn sẽ chuyên luyện tập khống chế giấc mơ như thế nào, khống chế cảnh trong mơ của mình có thể làm được thông qua việc rèn luyện, nhưng đấy là thành quả của người có ý chí, nghị lực kiên cường rèn luyện trong thời gian dài.” Cô nhìn sang Lâm Hinh Nhi, có vẻ hơi buồn bực, dù sao nhìn qua Lâm Hinh Nhi không giống người có ý chí kiên định.
“Mà không chế giấc mơ của người khác thuộc về một loại thôi miên rất cao, nếu không qua trường lớp chuyên nghiệp thì hẳn không có khả năng làm được.”
Càng miễn bàn như Lâm Thiên Quất nói, tình tiết rõ ràng lại quái đản, giấc mơ từ đứt quãng đến hoàn chỉnh.
Cô dừng một lát, hình như nghĩ đến gì đó, than cười: “Nhưng mà cũng không hẳn là thế.”
“Mặc kệ là trong giới nào thì đều có người không bình thường tồn tại, tựa như có nhiều người trời sinh nhanh nhạy hơn người bình thường ở khía cạnh nào đó, khứu giác, vị giác, thậm chí là cảm giác.
Nước ngoài từng có một nhà điều chế hương liệu, mười mấy tuổi đã dựa vào khứu giác nhạy bén mà điều chế ra một loại nước hoa độc nhất vô nhị, đối với một người thường thì đó là chuyện gần như không thể.
Khi đại não của một người phát triển ở phương diện nào đó thì một phương diện khác sẽ suy yếu, cho nên, thiên tài luôn làm bạn với kẻ điên.”
“Cẩn thận ngẫm lại, cô bạn nhỏ này rất ngây thơ, cho nên mới vô tình biết quy luật khống chế giấc mơ?” Hồ Quần hứng thú nói: “Thế này nhé, đợi lát nữa khách hàng về thì tớ sẽ đưa cô bạn nhỏ này đi thôi miên, thử vào giấc mộng xem.
Nếu em ấy thật sự có thể thêu dệt cảnh trong mơ của người khác thì em ấy cực kỳ thích hợp làm một nhà thôi miên chuyên nghiệp.”
Lâm Thiên Quất nghe vậy, dựa người vào sô pha, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Ngây thơ à, vậy tớ không có cơ hội rồi.” Có thể khống chế cảnh trong mơ là bàn tay vàng lớn nhường nào cơ chứ, dù sao không dám làm ngoài đời, chẳng lẽ trong mơ cô còn không thể làm sao!
Viên Phỉ Phỉ tiếp lời: “Dù sao cậu cũng không phải người ngây thơ trong sáng.”
Lâm Thiên Quất quay đầu nhìn cô bạn, cười hì hì: “Lời này cũng không thể nói thế được, quay ngược hơn chục năm trước tớ cũng là một thiếu nữ trong sáng đó.”
“Oa, lời này mà cậu cũng nói được.” Viên Phỉ Phỉ tỏ vẻ "sao cậu không biết xấu hổ thế".