Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh ở quê non nửa tháng, gần như đi thăm lại những nơi lớn lớn bé bé trước kia một lần, chụp vô số ảnh.
Dựa theo kế hoạch thì cũng đến lúc hai người nên đổi địa điểm rồi.
Đêm nay là đêm cuối cùng hai vợ chồng ở quê, ngày mai dự định khởi hành đi Yến Kinh.
Yến Kinh là điểm xa nên họ đặt vé máy bay tới đó.
Hơn 9 giờ tối, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của buổi tối mùa hạ, hai người tìm một cửa hàng ăn khuya, gọi một chậu tôm hùm đất xào cay, còn thêm mấy đĩa đồ chua, ăn bữa cơm cuối cùng ở quê.
Tôm hùm đất là thứ nổi tiếng nhất ở quê họ, chỉ có tôm bản địa mới có thể làm ra hương vị đặc biệt.
Lâm Thiên Quất thèm lâu lắm rồi, mấy ngày nay gần như mỗi ngày đều phải tới ăn một chậu.
Vừa ăn vừa oán giận khi nào về phải học nhiều mấy khóa yoga với huấn luyện viên, nhưng tốc độ ăn không hề dừng lại.
Phó Việt Ninh đã quen rồi, anh không thích ăn thứ này, nhiệm vụ của anh chính là phụ trách ngồi cạnh, giúp bóc vỏ tôm.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đồ ăn lên.
Trong lúc đợi, mẹ Lâm gọi điện tới, Lâm Thiên Quất nghe máy.
“Alo, mẹ.”
“Hai đứa hưởng tuần trăng mật thế nào rồi? Mẹ nhận được măng khô con gửi, là mua ở cửa hàng mẹ nói với con đúng không?”
Lâm Thiên Quất gắp miếng nộm dưa chuột, giải thích: “Cửa hàng kia đã đóng cửa rồi, măng con mua ở chợ nông sản, chắc không khác lắm.”
“Aiz, sao con không nói với mẹ.
Măng ở chợ nông sản không tốt đâu, loại đặc sản như này nhất định nên mua ở cửa hàng nhỏ, bọn họ đều xuống nông thôn thu mua, hương vị chính…”
“Hiện tại không giống trước kia nữa, cửa hàng nhỏ không có bảng hiệu mẹ đốt đèn lồng cũng không thấy mấy nha đâu, càng đừng nói còn kiêm bán đặc sản thổ sản.
Mấy hôm nay bọn con đi dạo nơi nơi cũng không thấy.” Lâm Thiên Quất nghĩ nghĩ, “Nếu mẹ thật sự muốn thì con tìm bạn cũ hỏi xem.”
Mẹ Lâm nghe vậy, nói: “Vậy thì không cần, hai con đi hưởng tuần trăng mật, chơi vui là chính, rảnh thì mua ít quà, không mua cũng không sao, dù sao hiện tại trong nhà cũng không thiếu hai ngụm ăn này.”
Bà cười nói: “Nhưng thật ra chuyện hai đứa… thế nào?”
Lâm Thiên Quất đoán ra bà nhất định sẽ hỏi, cạn lời: “…Mẹ, con đang ăn cơm ở ngoài đó.”
Mẹ Lâm thở dài, giọng điệu không khác Lâm Thiên Quất nghe hóng chuyện ngày thường: “Con chỉ cần nói với mẹ là có đến hay không, có hai chữ thôi, còn sợ bị người khác nghe thấy?”
“…” Lâm Thiên Quất khụ khụ, sau đó trả lời câu chữ rõ ràng: “Không ~ có ~”
“Buổi sáng hôm nay bụng con hơi đau, chắc là dì cả muốn tới, cháu ngoại của mẹ còn xa lắm.”
Mẹ Lâm thất vọng thở dài, nhưng lại cảm thấy không thể tạo áp lực cho hai con, vạn nhất hai con ngại phiền, nói không cố nữa thì biết làm sao.
Vì thế bà an ủi: “Thôi thôi, việc này không gấp được.
Các con yên tâm, chơi nhiều chút cũng không sao.”
Lâm Thiên Quất không để tâm, vâng dạ hai tiếng, hai mẹ con lại tùy tiện nói thêm hai câu mới cúp máy.
Tôm hùm đất đã sớm lên bàn, trước mặt Phó Việt Ninh là một đĩa tôm đã được lột vỏ.
Lâm Thiên Quất bắn tim cho anh, sau đó không khách khí kéo về phía mình, vừa ăn vừa nói: “Quả nhiên anh nói không sai, không nên nói trước cho họ, còn chẳng bằng chờ chắc chắn lại nói.”
Phó Việt Ninh cười khẽ, hai tay vững vàng tiếp tục lột tôm, “Dù sao chúng ta kiên trì 7 năm không lay được, chắc họ sắp từ bỏ rồi.
Nếu đột nhiên nói chuẩn bị muốn có con thì chắc chắn sẽ vui mừng vạn phần.”
“Qua mấy ngày này là được.”
“Cũng đúng.” Lâm Thiên Quất buồn cười nói: “Có một năm mẹ em hỏi có phải chúng ta chỉ định muốn một đứa con không.”
Phó Việt Ninh: “Em trả lời thế nào?”
Lâm Thiên Quất nhai thịt tôm, vui đùa nói: “Em nói với mẹ là không thể một đứa được, hai nhà chúng ta cộng lại tức là có hai ngôi vị hoàng đế cần kế thừa.”
Phó Việt Ninh nghe vậy, bất ngờ nhìn cô, “Không phải trước kia em nói chỉ cần một đứa sao?”
Lâm Thiên Quất nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Một đứa ảnh hưởng đến kế thừa hai ngôi vị hoàng đế sao?”
Phó Việt Ninh cũng nghiêm túc suy nghĩ: “…Chỉ là hơi mệt.” Dù sao cũng là hai tập đoàn lớn, phương hướng kinh doanh cũng khác nhau, nếu sáp nhập thì phải tốn rất nhiều công sức.
Lâm Thiên Quất “haiz” một tiếng, vui vẻ nói: “Vậy không liên quan đến chúng ta nha, có bao nhiêu người muốn làm phú nhị đại còn chẳng có cơ hội đâu.”
Phó Việt Ninh nhìn biểu cảm vô lương của cô, cũng cười theo.
Có lẽ là dì cả sắp tới nên Lâm Thiên Quất cười xong lại hơi u sầu, đôi đũa trong tay chọc chọc đĩa: “Nhưng ngẫm lại, vẫn không cam lòng.”
Phó Việt Ninh mặt không đổi sắc, “Nếu em không muốn sinh thì không sinh cũng được.”
Anh để tôm mình đã bóc tới trước mặt Lâm Thiên Quất, nhìn cô, trong mắt là sự nghiêm túc: “Về bản chất, sinh con là chuyện của chúng ta, không cần quá để ý tới người khác.”
Lâm Thiên Quất không khách sáo, nhận lấy hết, sau đó khen thưởng, bón cho anh một miếng nộm dưa chuột, nói: “Không phải em không muốn sinh, so với khi đó chúng ta vội vội vàng vàng bị bắt tiếp thu thì ít nhất hiện tại chúng ta đã làm tốt chuẩn bị.