Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Nền tảng tiếng Anh của Ân Ân gần như bằng không, cho nên tiết tiếng Anh đầu tiên, cô bé nghe giảng không khác gì nước đổ lá khoai.
Tiếng chuông tan học vang lên, cô bé liếc nhìn Lưu Văn Anh bên cạnh.
Trên cuốn notebook của cô ấy viết rất nhiều từ vựng tiếng Anh mà cô bé không biết, dường như hạ bút thành văn, không hề có chút khó khăn nào.
“Bạn học Lưu Văn Anh, có thể cho mình hỏi chữ này... Đọc thế nào được không?” Ân Ân thử hỏi cô ấy.
Dường như Lưu Văn Anh vẫn chẳng nghe thấy, mắt nhìn thẳng, tiếp tục viết từ vựng trên vở.
Ân Ân thấy cô ấy không trả lời lại mình, mím môi, cũng không quấy rầy nữa mà nằm xuống bàn rồi vắt hết óc để nhớ lại những âm tiết mà cô giáo vừa dạy.
Một lúc sau, có ba học sinh nữ đi đến bàn của Ân Ân.
Ba người ai cũng mặc váy đông rất đẹp, tết tóc đầy tinh xảo, giày cũng là giày đi tuyết bằng nhung, giống như công chúa nhỏ vậy.
Người cầm đầu tên là Mạc Tử Oánh nói với Ân Ân: “Nói xem gia cảnh của cậu đi.”
Ân Ân khó hiểu mà nhìn phía cô nhóc: “Gia cảnh của tớ?”
“Đúng thế, để xem cậu có đủ điều kiện để gia nhập biệt đội công chúa của chúng tôi hay không.”
“Biệt đội công chúa là gì thế?”
“Là nhảy dây đá cầu cùng nhau, chơi trò gia đình cùng nhau, cuối tuần còn có thể đi đến nhà nhau mở party.”
Trò chơi gia đình là trò chơi mà Ân Ân thích nhất, vừa vào học đã có thể làm quen với bạn học xinh đẹp như vậy cũng là một việc rất là vui vẻ.
Ân Ân lập tức vỗ tay nói: “Được luôn!”
“Đừng vui mừng quá sớm, chỉ khi cậu thông qua đánh giá của bọn tôi mới có thể gia nhập biệt đội công chúa.”
“Đánh giá như thế nào?”
“Bọn tôi hỏi, cậu chỉ việc trả lời thôi.”
Ân Ân khoanh tay để trên mặt bàn, tư thế như bắt đầu sẵn sàng đón quân địch: “Các cậu bắt đầu đi.”
Mấy bé gái liếc nhau, Mạc Tử Oánh hếch cằm, hỏi: “Cậu có biết chơi đá cầu với nhảy dây không?”
“Đương nhiên là có.” Ân Ân tự tin gật đầu.
“Thế trong nhà cậu có búp bê Barbie không?”
“Tớ có... Tớ có gấu bông, còn có cả Ultraman.”
“Không được, nhất định phải là búp bê Barbie mới có thể chơi trò gia đình được.” Mạc Tử Oánh kiên trì nói: “Cậu bảo mẹ cậu mua cho đi.”
Ân Ân mờ mịt gật đầu: “Được.”
Cô bé nghĩ một con búp bê Barbie chắc cũng không quá đắt, chắc là mẹ sẽ đồng ý mua cho cô bé.
Một bạn học khác bổ sung: “Phải là đồ chính hãng.”
Ân Ân nhận ra Lưu Văn Anh ngồi cùng bàn trợn mắt trắng.
“Còn có câu hỏi gì nữa không?” Ân Ân lại hỏi.
Mạc Tử Oánh nghĩ, lại hỏi: “Cậu có sở trường nào đặc biệt không?”
“Tớ biết vẽ tranh, cái này có tính không?”
“Vẽ cho bọn tôi nhìn xem sao.”
Ân Ân cầm bút chì, vẽ một bé gái nhìn giống phim hoạt hình ở trên vở viết từ mới, bé gái này chính là Mạc Tử Oánh.
Mạc Tử Oánh nhìn phiên bản hoạt hình của chính mình, bím tóc thắt nơ con bướm, đáng yêu giống như những cô gái anime manga Nhật Bản vậy.
Cô nhóc lập tức vui sướng xé tờ giấy xuống, định mang về để khoe bạn bè của mình. “Vẽ cũng không tồi đâu.”
Ân Ân chờ mong mà nhìn phía cô nhóc: “Vậy tớ...”
Mạc Tử Oánh khoanh tay nói: “Còn một câu hỏi cuối cùng.”
“Là gì?”
“Ba mẹ cậu làm nghề gì?”
Ân Ân ngẩn người: “Cái này... cũng có liên quan đến việc tớ gia nhập biệt đội công chúa sao?”
“Đương nhiên, không phải ai cũng có thể trở thành công chúa.”
Vừa nói xong, ánh mắt Lưu Văn Anh ngồi cùng bàn sắp trợn đến tận trời.
Ân Ân đúng sự thật mà trả lời: “Tớ không có ba, ừm... Chắc là tương lai sẽ có, công việc ban đầu của mẹ tớ là giao cơm hộp, hiện giờ mẹ có hợp tác với một dì khác...”
Còn chưa nói ra câu “làm kinh doanh”, bỗng nhiên Mạc Tử Oánh kinh ngạc thốt lên: “Mẹ cậu là người đưa cơm hộp á!”
“Đúng vậy.” Ân Ân trả lời vô cùng thẳng thắn: “Có vấn đề gì sao?”
Mạc Tử Oánh cùng hai bạn nữ khác liếc nhìn nhau, sắc mặt có chút sâu xa.
“Cậu không đủ tư cách gia nhập biệt đội công chúa.” Bạn nữ Kiều Vi An nói: “Cứ coi như chúng tôi chưa mời cậu đi.”
Nói xong, ba người rời đi, ngồi xuống bên nhau nói thầm cái gì đó. Sắc mặt Ân Ân lộ ra mất mát rất rõ ràng.
Cô bé thật sự muốn gia nhập biệt đội công chúa, muốn quan biết với bạn mới, muốn cùng mọi người chơi trò chơi gia đình.
Đúng lúc này, Lưu Văn Anh vốn vẫn luôn không quan tâm đến cô bé lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Điều bọn họ muốn là điều kiện gia đình của bạn bè phải tương xứng với mình, rõ ràng là cậu không đủ tư cách.”
Tiếng nói của cô ấy có chút khàn khàn, nghe như tiếng con trai.
Ân Ân liếc nhìn cô ấy, khuôn mặt cô lạnh lùng lãnh đạm, mái tóc ngắn như nhân vật Ba Ba, kiểu dáng quần áo rõ ràng cũng là kiểu của con gái.
Cô bé cắn răng, nói với Lưu Văn Anh, vô cùng không phục: “Sao tớ lại không đủ tư cách, tớ biết vẽ tranh, chơi nhảy dây cũng rất giỏi.”
Lưu Văn Anh chẳng thèm nói nhảm cùng cô bé, nói thẳng: “Nếu muốn gia nhập thì không được nói mẹ cậu là người giao cơm hộp.”
Ân Ân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giao cơm hộp thì làm sao cơ chứ?”
Lưu Văn Anh chẳng quan tâm đến cô bé nữa, lại tiếp tục chơi trò Sudoku một mình.
...
Thật ra tính cách Ân Ân rất bướng bỉnh, cô bé không chấp nhận bị người ta từ chối như vậy, biệt đội công chúa trở thành một mơ ước mà cô bé vô cùng hướng tới.
Chỉ cần tưởng tượng đến mình cùng mấy người Mạc Tử Oánh, Kiều Vi An dùng búp bê Barbie chơi trò chơi gia đình cùng nhau, trong lòng Ân Ân tràn đầy khát vọng, cô bé nhất định phải gia nhập biệt đội công chúa.
Sau khi hết tiết học, Ân Ân chủ động đi tìm Mạc Tử Oánh: “Vừa nãy tớ còn chưa nói xong.”
Mạc Tử Oánh không kiên nhẫn mà liếc cô bé một cái: “Còn nói cái gì nữa?”
“Trước kia mẹ tớ đúng là người giao cơm hộp, nhưng bây giờ mẹ tớ bắt đầu làm kinh doanh với người ta, là... là...” Cô bé nhớ ra một từ mà chú xăm tay đã nói: “Là phía đối tác!”
Tuy rằng không biết từ này có nghĩa là gì, nhưng sắc mặt lúc đó của chú xăm tay, chắc cũng có nghĩa là một từ rất lợi hại đấy chứ.
Mạc Tử Oánh cũng nhíu mày suy tư một chút, lại hỏi: “Làm kinh doanh... Nói cách khác mẹ cậu là bà chủ lớn đúng không?”
Đầu óc Ân Ân cũng đang nhanh chóng suy nghĩ, lại nhớ Ân Lưu Tô đã từng nói ra lý tưởng của mình: “Tương lai mẹ tớ sẽ trở thành một nữ tổng tài khai sáng thời đại!”