Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Sáng sớm hôm sau, Ân Lưu Tô rửa mặt chải đầu cho Ân Ân, đội mũ vàng nhỏ cho cô bé, chuẩn bị đưa cô bé đến trường Tiểu học Nam Thị tham gia kỳ thi tuyển sinh.
Hai người vừa xuống lầu, Ân Lưu Tô nhận được một cuộc gọi từ số lạ: “Xin hỏi quý cô là Ân Lưu Tô đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Chúng tôi là người xử lý hồ sơ tuyển sinh của trường Tiểu học tư thục Gia Văn.”
Cô dừng chân lại, hơi kinh ngạc: “Trường Tiểu học tư thục Gia Văn ư, có chuyện gì sao?”
Đối phương khách sáo nói: “Là thế này, chúng tôi đã kiểm tra máy giám sát, thấy cô dán bức tranh vẽ bằng bút sáp trên giấy ô mễ lên tường đúng không?”
Trong lòng Ân Lưu Tô hơi hồi hộp một chút: “Mấy người còn kiểm tra máy giám sát, tôi dán tranh lên tường... Chuyện này... Chuyện này không phạm pháp đó chứ?”
“Không, không, không, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi gọi cho cô, muốn mời cô đưa theo bạn học nhỏ Ân Ân đến trường học một chuyến, sẽ tiến hành phỏng vấn một lần nữa.”
“Lại phỏng vấn một lần nữa sao? Lần trước thầy Hồ bên tuyển sinh đã từ chối chúng tôi rồi.”
“Lần trước là do chúng tôi làm việc sơ sót.” Đối phương lập tức nói: “Hy vọng cô có thể cho trường tư thục Gia Văn của chúng tôi một cơ hội, cô xem lúc nào có thời gian?”
Ân Lưu Tô suy nghĩ, nói ra: “Buổi chiều đi, buổi sáng chúng tôi phải đến trường học khác làm kiểm tra.”
“Xin cô nhất định phải tin tưởng, cho dù năng lực của giáo viên hay là cơ sở vật chất của trường tư thục Gia Văn cũng đứng số một, số hai cả Nam Thị này.”
“Được rồi, chúng tôi trễ giờ rồi, cúp máy trước.”
“Vậy, vậy, vậy... Vậy chúng ta hẹn hai giờ chiều nhé?”
“Ừm.”
Ân Lưu Tô cúp điện thoại, chân mềm nhũn, dựa vào xe máy.
Ân Ân vội vàng đỡ lấy cô: “Mẹ, có phải lại bị từ chối đúng không? Mẹ nhất định phải chống đỡ, phải kiên cường lên!”
Ân Lưu Tô ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Ân Ân: “Con yêu! Tương lai xán lạn của con đang ở phía trước! Chỉ có thể trông chờ vào con phụng dưỡng mẹ trước khi chết!”
...
Buổi chiều, Ân Lưu Tô đưa Ân Ân đến phòng tuyển sinh của trường Tiểu học tư thục Gia Văn.
So với lần trước vắng vẻ thì lần này lại hoàn toàn khác biệt, lúc này trong văn phòng có khoảng mười người.
Bọn họ dùng ánh mắt như sói đói nhìn con mồi, hai mắt sáng lấp lánh nhìn qua Ân Lưu Tô và Ân Ân.
Ân Lưu Tô vừa vào cửa, nhìn thấy ánh mắt của bọn họ thì sợ hãi dựa sát vào tường, vội vàng ôm cô gái nhỏ vào trong lòng ——
“Mấy người muốn làm gì!”
“Quý cô Ân, mời ngồi mời ngồi!” Thầy Hồ, người trước đó còn lạnh nhạt với cô mà giờ đây lại ân cần đưa nước nóng tới, mời cô ngồi xuống: “Lần trước tôi có lỗi với quý cô, do tôi có mắt không tròng, không thấy được bạn học nhỏ Ân Ân lại có thiên phú như thế, xin lỗi quý cô.”
Mặc dù Ân Lưu Tô không hiểu rốt cuộc ông ta đang nói cái gì, nhưng bởi vì thể diện, cô vẫn kiêu ngạo nói: “Đứa bé nhà chúng tôi rất thông minh, có phải bài thi trắc nghiệm đầu vào được hạng nhất đúng không?”
“Không, không, không, bài thi trắc nghiệm đầu vào tối đa một trăm điểm, nhưng bạn học nhỏ Ân Ân chỉ có ba mươi hai điểm thôi, điền vào chỗ trống trong bài thơ cổ lại râu ông nọ cắm cằm bà kia, giáo viên Ngữ văn tức giận đến mức xé bài thi.”
Khóe miệng Ân Lưu Tô co quắp lại, mắt cảnh cáo nhìn về phía Ân Ân. Ân Ân lè lưỡi, né tránh ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, vẻ mặt vô tội.
“Không phải bởi vì bài thi trắc nghiệm đầu vào, vậy tại sao lại phải phỏng vấn một lần nữa?”
Một người đàn ông mập mặc âu phục giày da mở miệng nói ra: “Tôi là hiệu trưởng Tôn của trường Tiểu học tư thục Gia Văn, tôi muốn hỏi một chút, quý cô Ân, bức tranh này là tác phẩm của con gái cô đúng không?”
Ông ta nói xong thì đưa bức tranh vẽ trên giấy ô mễ được Ân Lưu Tô dán lên tường.
Ân Lưu Tô nhìn hình vẽ Hứa Xuân Hoa đang nướng bánh cuộn trên giấy, sinh động như thật.
“Ừm...”
Chỉ sợ cả đời này Hứa Xuân Hoa cũng không nghĩ ra được... Dáng vẻ nướng bánh crepe của mình sẽ bị nhiều người như vậy vây xem.
“Đây là tranh của con gái tôi, bức tranh có vấn đề gì sao?”
Hiệu trưởng Tôn lễ phép nói: “Đương nhiên không có vấn đề, vậy tôi có thể mời bạn học nhỏ Ân Ân vẽ lại một bức tranh cho chúng tôi xem không?”
“Cho nên đây được xem là đề thi phỏng vấn sao?” “Đúng thế.”
Có giáo viên Mỹ thuật lấy giấy chuyên dụng và chì bút sáp màu, màu nước, đưa Ân Ân đi qua phòng học vẽ tranh bên cạnh.
Ân Ân nhìn Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô bé, ra hiệu cho cô bé thể hiện tốt một chút.
Lúc Ân Ân vẽ tranh, hiệu trưởng giải thích với Ân Lưu Tô: “Hai ngày trước trường học của chúng tôi có một buổi triển lãm mỹ thuật. Cô cũng thấy rồi đó, những bức tranh dán trên tường đều được chúng tôi lựa chọn tỉ mỉ từ những tác phẩm xuất sắc nhất, có không ít tác phẩm của những học sinh đã học vẽ nhiều năm.”
“Hả?”
“Hôm qua có lễ trao giải, có các nghệ thuật gia uy tín của Hiệp hội Nghệ thuật Nam Thị đã đến tham quan, chọn ra các giải nhất, nhì và ba. Cô đoán xem kết quả là gì, bọn họ nhất trí chọn ra giải nhất, đó là bức tranh vẽ một người phụ nữ đang làm bánh crepe mà không có chữ ký.”
Ân Lưu Tô nghe hiệu trưởng nói như vậy, trái tim đập thình thịch.
Nếu như cuộc đời của cô có kỳ tích, lần đầu tiên là cô thoát khỏi xe lăn, bắt đầu cuộc sống mới.
Lần thứ hai... là lúc này!
“Ông nói bức tranh của Ân Ân được các nghệ thuật gia uy tín trong giới mỹ thuật công nhận, giành được giải nhất sao?”
“Không sai.” Hiệu trưởng kích động nói ra: “Chúng tôi lần lượt gọi điện thoại hỏi thăm các phụ huynh vẫn không tìm được tác giả của bức tranh này, cuối cùng xem lại máy giám sát mới biết được là con của quý cô Ân, thật là khó tin, cô bé còn nhỏ như thế mà lại có nền tảng tốt đến vậy, tôi muốn hỏi một chút, bạn học nhỏ đã học vẽ mấy năm rồi?”
“Con bé...” Ân Lưu Tô dừng một chút: “Con bé chưa từng đi học, con bé đã tự mày mò học vẽ.”
Các giáo viên nhìn nhau, nhỏ giọng thảo luận mấy từ “thiên tài” và “thần đồng” gì đó.
Hiệu trưởng đưa giấy thỏa thuận nhập học đến trước mặt Ân Lưu Tô: “Quý cô Ân, chúng tôi quyết định đặc cách nhận bạn học nhỏ Ân Ân vào học, sau khi cô ký bản thỏa thuận này thì bạn học nhỏ có thể nhập học.”
Ân Lưu Tô vui mừng không xiết, trên mặt lại giả vờ rất bình tĩnh: “Ông cũng biết Ân Ân của chúng tôi rất ưu tú, tôi đã nói chuyện xong với mấy trường học khác, bọn họ đều bằng lòng nhận Ân Ân.”
Hiệu trưởng và thầy Hồ tuyển sinh liếc nhau một cái, lập tức nói ra: “Như vậy đi, bởi vì đặc cách tuyển sinh, chúng tôi có thể giảm một phần ba tiền học phí.”
“Ồ.” Ân Lưu Tô trả lại giấy thỏa thuận nhập học: “Tôi sẽ suy nghĩ một chút.”
“Chuyện này... Cô cần phải suy nghĩ kỹ, trường Tiểu học tư thục Gia Văn có sức cạnh tranh rất lớn, tỉ lệ lên lớp vượt qua bất cứ trường tiểu học nào ở Nam Thị.”
“Nhất Trung ở Nam Thị cũng không tệ, người ta là trường công lập, còn miễn học phí nữa.”
Hiệu trưởng nhịn đau, giải quyết một cách dứt khoát: “Vậy đi, tiền học phí sẽ được giảm một nửa, giảm một nửa là được đúng không!”