Editor: Sơn Tra Beta: Thuỷ Tiên
Thật ra việc Ân Lưu Tô muốn nhận nuôi Ân Ân có rất nhiều vấn đề về quy trình thủ tục.
Nhưng mà ngay tối hôm đó, lúc Kinh Lan về nhà thì bị thương ở chân vì xảy ra tai nạn xe cộ do một lái xe uống say gây nên, chỉ sợ là sau này cũng sẽ thành người tàn tật.
Qua sự kiện này thì ba mẹ của Ân Ân đều trở thành tình huống đặc thù không thể nuôi dưỡng. Tiểu Lưu đi xin chỉ thị của cấp trên ngay lập tức, yêu cầu xử lý nhanh gọn. Cuối cùng thì Ân Lưu Tô cũng danh chính ngôn thuận trở thành người giám hộ của Ân Ân.
Nhưng vụ tai nạn này diễn ra quá đúng lúc nên Tạ Văn Thanh không nhịn được mà nghi ngờ: “Cái này chắc là cố ý rồi.”
Nhưng Ân Lưu Tô lại không tin Kinh Lan cố ý làm vậy: “Ai lại đi lấy cả đời của mình ra đùa giỡn như vậy.”
“Sự thật chưa nói được.” Tạ Văn Thanh nghĩ đến chuyến đi tới Quảng Thành là lại thấy tức giận: “Hai vợ chồng kia không muốn gánh vác trách nhiệm thì chuyện gì cũng làm ra được.”
Ân Lưu Tô lười quan tâm đến chuyện bọn họ có cố ý hay không.
Nếu cô đã nhận nuôi Ân Ân thì phải tận lực cho cô bé một gia đình hoàn mỹ nhất trong khả năng của cô, khiến cho bé không phải sống lang thang nữa.
Khi mọi thủ tục đã hoàn tất, Ân Lưu Tô bắt đầu chuẩn bị chuyện nhập học cho Ân Ân.
Đường Hồ Lô nằm ở phía Tây của khu vực Nam Thị, nằm hơi xa so với khu vực trung tâm, cũng không có nhiều trường học ở xung quanh.
Trong bán kính năm ki-lô-mét có hai trường tiểu học, những trường khác đều cách hơn tám, chín ki-lô-mét nên không cần phải xem xét.
Trong hai trường học này thì có một trường là trường công lập còn trường kia là trường tư thục rất nổi tiếng.
Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh đều đi khảo sát từng ngôi trường, hoàn cảnh học tập hoàn toàn khác biệt.
Học sinh trong trường công lập đều trầm tĩnh, thầy cô cũng không hề để ý mà chỉ đứng trên bục giảng đọc diễn cảm bài học giống như một người máy.
Tan học thì rời khỏi phòng học, mặc kệ học sinh làm cái gì.
Dĩ nhiên cũng có một số lớp học kỷ luật rất tốt nhưng cái này phải dựa vào vận may.
Gặp được thầy cô giáo có trách nhiệm thì có thể có hoàn cảnh học tập tốt. Ân Lưu Tô không muốn dựa vào vận may mà cho Ân Ân đi học như thế.
Hoàn cảnh học tập ảnh hưởng rất lớn tới trẻ em, cô không thể thuyết phục bản thân đưa Ân Ân đến học tại một nơi như thế này.
Mà trường tư thục còn lại đem đến cho bọn họ một cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Phòng học sáng sủa sạch sẽ, có những thiết bị máy tính và máy chiếu tiên tiến nhất, thầy cô giáo đứng trên bục giảng bài cực kỳ sinh động.
Học sinh ngồi khoanh tay đặt lên bàn, lưng thẳng tắp, nghiêm túc nghe thầy cô giảng bài.
Trên hành lang của khu dạy học có bảng đen được dán hoa trang trí dùng để trưng bày các tranh vẽ của học sinh. Ở trong vòm đại sảnh có triển lãm những máy móc do học sinh tự sáng chế.
Mỗi học sinh đều lễ phép cúi chào khi gặp giáo viên. Đối lập giữa hai trường với nhau... Thật sự quá rõ ràng.
Sau khi đã đến tận nơi để khảo sát, Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô không hề xung đột ý kiến, nhất trí với nhau chọn trường Tiểu học tư thục Gia Văn ở Nam Thị.
Thủ tục nhập học của trường Tiểu học tư thục Gia Văn bắt buộc bao gồm cả làm bài thi và phỏng vấn trực tiếp.
Một đêm trước khi thi, Tạ Văn Thanh giúp Ân Ân học thuộc bài và thơ cổ.
Biểu tình của Ân Ân cực kỳ đau khổ, nhưng không hề chống cự mà lại rất nghiêm túc làm theo những yêu cầu của Tạ Văn Thanh, vắt óc ra mà học thuộc lòng: “Quân không thấy, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, trút ra đến hải...”
Ân Lưu Tô về nhà sau khi tan tầm thì nghe được Ân Ân đang ngâm thơ cổ: “Sắp chết mới ôm chân Phật như thế thì được gì không?”
Tạ Văn Thanh ôm một quyển tuyển tập thơ cổ thật dày trong tay: “Tôi đã hỏi thăm chuyện này, những trường tư thục rất xem trọng về những kiến thức thực tiễn ngoài sách vở và sở trường đặc biệt của học sinh. Nếu Tiểu Muội có thể xuất khẩu thành thơ, hạ bút thành văn thì chắc chắn sẽ được nhận!”
Ân Lưu Tô suy nghĩ một chút rồi đi tới phòng ngủ lục lọi, tìm ra những bức tranh do Ân Ân vẽ: “Nếu trường học xem trọng sở trường của học sinh thì Ân Ân của chúng ta vẽ cũng không tệ.”
Tạ Văn Thanh nhận lấy những tờ giấy vẽ nhìn nhìn rồi không thèm để bụng nói: “Mấy bức vẽ như mèo cào, bỏ đi bỏ đi, lấy ra lại xấu hổ thêm.”
Ân Lưu Tô nhìn thấy Ân Ân vẽ những con chó hoang hay mèo hoang, còn có phong cảnh đường phố và cửa hàng mặt tiền.
Cô không hiểu giám định và thưởng thức hội họa của trẻ con nhưng cũng có thể thấy khá là xinh đẹp. Cô chỉ đơn giản nhặt lấy vài bức cất vào trong cặp sách của Ân Ân.
Ân Ân thấy mẹ đang chọn những bức tranh của cô bé thì vội nói: “Những bức tranh đó là con tùy tiện vẽ, có nhiều bức vẽ chưa xong đâu ạ. Nếu mẹ cần thì bây giờ con sẽ đi vẽ một bức khác!”
“Học thuộc thơ cổ đi!” Tạ Văn Thanh lập tức phản đối: “Học giỏi thơ mới là mấu chốt, mấy bức vẽ như mèo cào của em thì đứa nhỏ nào cũng có thể vẽ được, người ta sẽ không thèm xem đâu.”
Ân Ân chỉ đành phải điên cuồng học thuộc thơ cổ cho đến tận khuya mới đi ngủ được.
Sáu giờ sáng hôm sau, cô bé lại bị Tạ Văn Thanh gọi dậy xách ghế nhỏ xuống dưới lầu, vừa ngáp vừa học thuộc thơ.
Hứa Xuân Hoa đẩy xe bán bánh crepe tới đầu ngõ đối diện với Ân Ân thì bắt đầu buôn bán.
“Chào buổi sáng dì Xuân Hoa!”
Hứa Xuân Hoa vừa thấy được Ân Ân thì không kìm được nở nụ cười, vội vàng làm một chiếc bánh crepe thập cẩm nóng hôi hổi lại thêm hai miếng trứng chiên đưa cho cô bé.
“Ôi, cảm ơn dì ạ!” Ân Ân thổi thổi cái bánh.
“Hôm nay mẹ cháu và anh cháu dẫn cháu đi học đúng không?”
“Chỉ là đi thi viết và phỏng vấn thôi ạ, còn chưa biết có thi đậu hay không.”
Hứa Xuân Hoa nhìn cô bé bằng ánh mắt vô cùng từ ái: “Ân Ân của chúng ta thông minh như vậy thì nhất định có thể thi đậu.”
Lúc này, Lưu Tuệ Hoa đầu tóc xõa tung mở ra cửa sổ lầu hai: “Ân Ân, cháu nói nhỏ một chút nha. Hôm qua dì đi nhảy disco cả đêm nên giờ dì mới đi ngủ.”
Ân Ân chuẩn bị nói xin lỗi thì Hứa Xuân Hoa đã chống nạnh lên chửi: “Cô đi nhảy disco cả đêm nên cô có lý hả, đi đi, đừng có làm ảnh hưởng việc học tập của trẻ em!”
“Haiz! Cái cô này...”
Hứa Xuân Hoa nói với Ân Ân: “Cháu cứ thoải mái đọc lớn tiếng lên đi, có dì Xuân Hoa ở đây thì cháu không cần phải sợ cô ta.”
Thật ra Ân Ân không muốn học thuộc lòng. Cô bé nhìn bộ dạng của Hứa Xuân Hoa đang bán bánh crepe rồi lấy giấy và bút trong cặp sách ra: “Dì Xuân Hoa, cháu có thể vẽ dì được không?”
“Có ảnh hưởng đến chuyện học của cháu không?”
“Không có ạ, cháu học thuộc hết rồi.”
Hứa Xuân Hoa mỉm cười, mặc kệ Ân Ân tô tô trét trét lên giấy để vẽ cô ấy.
Tám giờ sáng, Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô đã chuẩn bị đầy đủ, dẫn theo Ân Ân đi ra ngoài.
Ân Lưu Tô mặc chiếc áo khoác đẹp nhất của cô, trông rất có khí chất của người trưởng thành.
Tạ Văn Thanh cũng cạo râu sạch sẽ.
Ân Ân một tay nắm Ân Lưu Tô, một tay khác nắm Tạ Văn Thanh. Ba người cùng nhau rời khỏi hẻm Hồ Lô.
“Ân Ân cố lên!”
“Chiến thắng trở về!”
Những cô dì chú bác trong hẻm nhỏ dậy sớm đều cổ vũ cô bé.
Trường Tiểu học tư thục Gia Văn cách đường Hồ Lô khoảng hai ki-lô-mét. Kiến trúc của trường học là kiểu phương Tây, những cây cổ thụ san sát nhau, vườn trường yên tĩnh thanh bình. Trong trường có một sân bóng rất lớn, còn có sân bóng rổ, thư viện, tất cả những cái này đều thuộc về cơ sở hạ tầng mà trường công lập không thể có được.
Ân Lưu Tô lén quan sát, còn trong lòng lại càng thêm khẳng định trường học này mới là nơi tốt nhất cho Ân Ân.
Bọn họ đi tới khu dạy học thì gặp một hành lang dài đang triển lãm tranh mỹ thuật của học sinh.
Ân Lưu Tô rất kinh ngạc mà phát hiện ra những bức tranh triển lãm được dán trên tường thua xa tranh do Ân Ân thường ngày vẽ được.
Những tác phẩm này màu sắc rất sặc sỡ nhưng nét vẽ lại quá non nớt. Ân Ân vẽ... hoàn toàn khác với những bức tranh này!
Dù là đường nét hay màu sắc thì những bức tranh của Ân Ân đều hoàn toàn vượt xa những bức vẽ xiên xẹo này.
Trước kia Ân Lưu Tô chưa hề thấy tranh vẽ thiếu nhi là như thế nào cho nên không hề lưu ý nhiều đến những bức tranh của Ân Ân, nhưng hiện tại có thứ để so sánh thì hoàn toàn có thể nhận ra sự chênh lệch.
Cô vội vàng lôi tệp tài liệu ra để lấy những bức tranh của Ân Ân.
Nhưng cô tìm một lúc lâu cũng không tìm được tờ nào.
“Tạ Văn Thanh, ngày hôm qua tôi có bỏ mấy bức tranh vào trong túi giờ đâu rồi?”