Mê Tình: Dụ Dỗ Yêu

Chương 20: Đệ Nhất Sắc Đẹp




Vài ngày sau.

Bữa tiệc mà Nghiêm Mặc Tường tổ chức ở tại căn biệt thự mới xây của ông ta chính thức được bắt đầu.

Lần này Mộc Tịch Nhiên đi theo Nguyên Chính Quân không chỉ có vai trò là vệ sĩ mà còn được nâng cấp lên thành bạn đi cùng của anh.

Dừng lại trước cửa bữa tiệc, chiếc Bugatti La Voiture Noire đen sang trọng đã chiếm lấy mọi ánh nhìn của những vị khách cùng đến tham dự. Tất cả bọn họ ai nấy đều biết, đó là chiếc xe đắt giá mà ở Địa Hải chỉ có duy nhất Nguyên Chính Quân sở hữu chiếc xe này.

Mở cửa bước xuống xe cùng một lúc là đôi nam thanh nữ tú xứng danh đệ nhất sắc đẹp của tối nay.

Mộc Tịch Nhiên khoác trên người một bộ lễ phục màu đen xẻ ngực có phần táo bạo, tà váy dài xẻ ra làm hai, để lộ đôi chân thon dài không chút điểm trừ nào của cô. Phong cách trang điểm đậm rất phù hợp với đôi mắt sắc sảo và gương mặt nhỏ nhắn ấy, mái tóc dài đen bình thường nay được làm xoăn kiểu cách vuốt hẳn sang một bên để lộ xương quai xanh và bờ vai trần đầy quyến rũ. Mộc Tịch Nhiên đêm nay chính là tâm điểm của những người đàn ông trong bữa tiệc.

Còn về phía Nguyên Chính Quân, anh đúng chuẩn là người đàn ông hợp gu của mọi lứa tuổi. Bộ vest anh mặc cũng thuộc dạng đắt tiền với màu đen cùng tông với bộ lễ phục của Mộc Tịch Nhiên. Mái tóc được vuốt gọn theo hướng 7/3, nổi bật nhất chắc có lẽ là vẻ đẹp siêu thực như được AI tạo ra vốn đã có trên gương mặt của Nguyên Chính Quân. Anh là nỗi niềm thổn thức của mọi cô gái, là người đàn ông chỉ ngắm thôi đã thấy no vì sắc đẹp rồi.

Đây là lần đầu tiên Mộc Tịch Nhiên được tham gia tiệc với tư cách là bạn đi cùng. Cô khoác tay Nguyên Chính Quân bước vào trong, mỗi bước đi của hai người đều chiếm trọn spotlight của buổi tiệc.

Nguyên Chính Quân là vị khách đặc biệt được chính Nghiêm Mặc Tường đi đến mời vào, mà có lẽ anh cũng phần nào đoán được bản thân mình là nhân vật chính của buổi tiệc đầy rẫy nguy hiểm này.

Theo thói quen nghề nghiệp của Mộc Tịch Nhiên, cô để ý xung quanh có rất nhiều tai mắt theo dõi bọn họ. Mộc Tịch Nhiên có linh cảm chẳng lành, cô kéo tay anh, nói nhỏ:

"Nguyên Chính Quân, bữa tiệc này có gì đó không ổn."

Nguyên Chính Quân chỉ mỉm cười đáp lại: . ngôn tình sủng

"Không ổn mới trở nên thú vị."

"Cái gì? Anh đã biết trước là có nguy hiểm nhưng vẫn tham gia buổi tiệc này sao?"

"Còn nguy hiểm nào mà tôi chưa được thử qua chứ? Yên tâm đi, mọi chuyện sẽ yên ổn cả thôi."

Một vài người khách quen nhìn thấy Nguyên Chính Quân liền đi tới tiếp rượu cùng anh. Mộc Tịch Nhiên cũng phải diễn sao cho hợp vai bạn đi cùng với một người cao cao tại thượng như Nguyên Chính Quân đây. Nhưng nụ cười công nghiệp trên môi của cô quả thực rất giả, ngoài việc cười ra thì cô không biết bản thân nên làm gì nữa.

Khi tất cả các vị khách có mặt đông đủ cũng là lúc cánh cửa lớn của căn biệt thự đóng lại. Bọn họ đều không để ý rằng, bản thân đang bị nhốt trong căn biệt thự nơi nhộn nhịp và xa hoa này.

Một âm mưu đã được tính trước và cãi bẫy hoàn hảo vừa được kích hoạt.

Mộc Tịch Nhiên cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra, kể từ lúc bước vào đây cô đã có linh cảm đó rồi. Nhưng Nguyên Chính Quân chẳng để tâm đến vì thế cô định tìm cớ rời đi thám thính xung quanh.

"Cô đi đâu đấy?"

Mộc Tịch Nhiên còn chưa kịp rời khỏi thì đã bị Nguyên Chính Quân giữ lại tra hỏi.

"Tôi đi thám thính xung quanh."

"Đừng có đi lung tung, cô phải ở cạnh tôi 24/24."

"Nhưng mà…"

"Cô dám cãi lời của ông chủ sao?"

Nguyên Chính Quân kéo cô lại, một tay cầm ly rượu tay còn lại thì siết lấy eo của cô. Eo của Mộc Tịch Nhiên rất nhỏ, bàn tay của Nguyên Chính Quân còn có thể nắm được dễ dàng.

Đang say sưa trong không khí nhộn nhịp của bữa tiệc, bỗng nhiên tiếng nói chuyện của những người xung quanh khiến Nguyên Chính Quân phân tâm.

"Anh có nghe nói đến kho báu 20 năm trước không? Hình như nó vẫn chưa được tìm thấy."

"Tôi biết chứ, việc nó mất tích bao năm qua tôi vẫn đang cho người tìm kiếm."

"Nhưng tôi nghe nói người phụ trách canh giữ đã bỏ mạng, họ chỉ để lại một đứa bé gái và trên người nó có khắc một mật mã để giải ra vị trí của kho báu."

"Ồ thú vị đấy! Chắc tôi phải chuyển hướng sang tìm đứa trẻ đó thôi, chưa biết chừng qua bao nhiêu năm, đứa trẻ đó đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi ấy chứ."

Nghe bọn họ nhắc đến kho báu là trong lòng Nguyên Chính Quân lại dấy lên cảm giác bất an. Anh ôm lấy eo của Mộc Tịch Nhiên càng lúc càng chặt, anh còn xoa nhẹ lên vị trí hình xăm ở trên người của cô. Bàn tay của anh càng lúc càng đi xa, Mộc Tịch Nhiên muốn hất ra cũng không được.

"Nguyên Chính Quân, anh ôm tôi hơi quá rồi đấy."

Nguyên Chính Quân cúi người xuống, anh thì thầm bên tai của cô:

"Nếu thả cô đi chắc chắn cô sẽ bị chúng tóm."

Mộc Tịch Nhiên không hiểu những lời Nguyên Chính Quân vừa nói, cô ngây ngốc nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

Nguyên Chính Quân chỉ đang sợ người khác sẽ phát hiện ra hình xăm trên người của Mộc Tịch Nhiên có liên quan đến kho báu và chúng sẽ tìm cách cướp mất cô. Mộc Tịch Nhiên là do anh tìm thấy, cô cũng là do anh đem về, cô chỉ có thể thuộc về một mình anh.

Mộc Tịch Nhiên trong vòng tay của Nguyên Chính Quân còn nghe rõ được nhịp tim của anh, hơi thở và tiếng anh uống ly rượu vang đỏ ấy. Dù đứng thế này có hơi khó chịu nhưng Nguyên Chính Quân không chịu buông tay thì biết làm sao.

"Nguyên Chính Quân, tôi muốn đi vệ sinh."

"Để tôi đưa cô đi."

"Không cần đâu, tôi sẽ quay lại ngay."

Mộc Tịch Nhiên kiếm cớ đi vệ sinh là muốn thoát khỏi bàn tay của anh, người gì đâu có tính chiếm hữu quá trớn, nếu cô làm bạn gái của anh chắc không chịu nổi mất.

Rời khỏi không khí của bữa tiệc dưới đại sảnh, Mộc Tịch Nhiên xách váy đi tìm nhà vệ sinh ở tầng hai. Cô cảm thấy một điều lạ lùng ở đây là hàng lang tất cả đều bị chặn bằng cửa kính, chỉ có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thấy bên trong.

Đi thêm một đoạn nữa, Mộc Tịch Nhiên phát hiện đằng sau một tấm rèm cửa màu đen có hơi gió lạnh thổi vào, chắc chắn đó là nơi không có kính chắn. Mộc Tịch Nhiên vén rèm sang một bên, nhìn xuống bên dưới, một màu đen tối bao phủ toàn bộ mắt cô. Nhưng vì gió thổi rất mát nên tạm thời cô vẫn đứng đây tận hưởng nó.

Kiến trúc của căn biệt thự này lạ hoắc, không giống như cách thiết kế một tòa biệt thự bình thường.

Mộc Tịch Nhiên rời khỏi đó sau vài phút hóng gió, cô xách váy đi xuống dưới sảnh định tìm Nguyên Chính Quân nhưng lại bị một người đàn ông khác cản lại. Anh ta ăn mặc vô cùng lịch lãm, so với Nguyên Chính Quân thì nhan sắc cũng thuộc kiểu ưa nhìn.

"Chào người đẹp, tôi đã để ý cô một lúc nhưng không có cơ hội làm quen, không biết cô có thể uống với tôi một ly không?"

Anh ta đang cố gắng tiếp cận Mộc Tịch Nhiên sao? Thật đáng ngờ.

"À… được thôi."

Mộc Tịch Nhiên không biết điều cấm kỵ trong nguyên tắc của Nguyên Chính Quân là không được tự ý tiếp rượu những người mà mình không quen biết, vì thế cô ung dung uống rượu với một tên đàn ông lạ mặt ngay trước sự kiểm soát của Nguyên Chính Quân.

Người đàn ông tiếp chuyện với cô chính là kẻ đã nói về kho báu và đứa bé gái ban nãy. Dù không biết tâm ý của anh ta là tốt hay xấu nhưng chỉ cần có ý đồ tiếp cận Mộc Tịch Nhiên là Nguyên Chính Quân lại phải đề cao cảnh giác.

Nguyên Chính Quân lướt qua như một cơn gió, nắm lấy cổ tay của Mộc Tịch Nhiên kéo đi. Cô vội vàng chạy theo lực kéo của anh trước sự ngơ ngác của người đàn ông ban nãy.

"Nguyên Chính Quân, anh làm sao thế? Anh đang đưa tôi đi đâu?"

Nguyên Chính Quân không trả lời, anh kéo cô đến một hành lang không người đẩy cô áp sát lưng vào tấm kính bao bọc cả một dãy hành lang mà ban nãy Mộc Tịch Nhiên đã nhìn thấy.

"Cô không thấy tên đó khả nghi sao? Ban nãy hắn đã nhắc đến kho báu, rất có thể hắn sẽ biết thân phận thật của cô."

Những lời Nguyên Chính Quân nói Mộc Tịch Nhiên đều không hiểu, cô lắp bắp hỏi lại:

"Kho báu? Kho báu thì có liên quan gì đến tôi?"

Nguyên Chính Quân khựng người một lúc lâu, anh quên mất Mộc Tịch Nhiên chẳng biết tí gì về thứ kho báu mà anh tìm kiếm.

"Ý tôi là… tôi đã nói cô phải ở cạnh tôi 24/24."

"Anh yên tâm, nếu anh gặp nguy hiểm thì tôi vẫn sẽ có mặt để bảo vệ cho anh."

Nguyên Chính Quân chuyển hướng nhìn xuống đôi môi của cô, yết hầu cũng nhất thời chuyển động lên xuống. Mộc Tịch Nhiên nhận ra có điều khác thường ở ánh mắt của anh.

"Nguyên Chính Quân, đừng nói với tôi là anh định… a…"

Mộc Tịch Nhiên đã nhanh chóng nhận ra nhưng không thể ngăn kịp hành động của Nguyên Chính Quân. Anh kéo cô vào nhà vệ sinh gần đó, khóa trái cửa lại rồi đặt cô ngồi lên trên bệ rửa tay.

"Này Nguyên Chính Quân, đây không phải là lúc anh… ưm…"

Nguyên Chính Quân siết chặt lấy eo cô, hôn thật mạnh. Mộc Tịch Nhiên càng giãy giụa thì anh càng siết chặt, nụ hôn càng lúc càng điên cuồng, nó khiến cô khó thở.

"Ư… ư…"

Mộc Tịch Nhiên gắng hết sức đẩy Nguyên Chính Quân ra khỏi người mình. Cô đưa tay lau miệng, vết son cũng theo đó mà nhòe đi.

"Nguyên Chính Quân, đây là vi phạm quy định."

"Chẳng có quy định nào lại không cho ông chủ hôn vệ sĩ cả." Nguyên Chính Quân chỉnh lại tay áo, tiến đến thêm một bước.

"Nhưng anh không thể tùy ý muốn là muốn."

"Trước đây cô cũng tùy ý với tôi đó thôi, đối với Nguyên Chính Quân tôi đã có qua thì phải có lại."

Mộc Tịch Nhiên nghĩ nụ hôn có thể giúp trấn tĩnh tâm trạng của anh nhưng không ngờ nó còn khiến anh sa đọa hơn thế. Nguyên Chính Quân được đà lấn tới, hôn cô đến mức thành nghiện.

"Buông… ưm."

Nguyên Chính Quân lại tiếp tục lao đến tấn công cô, lần này anh thực hiện một loạt động tác giống như lời nói dối trước đó cô đã nói với Hạ Tử Linh về nụ hôn của hai người. Anh đưa tay từ dưới lên trên, mân mê sờ soạng bắp đùi mịn màng của cô rồi sờ đến eo. Hóa ra cảm giác vừa hôn vừa sờ soạng thế này lại đem đến sự hứng thú cho Nguyên Chính Quân. Chân anh kẹp giữa hai chân của cô, hai thân thể cọ xát đến mức không thể gần hơn được nữa.

Nụ hôn giữa ông chủ và cô vệ sĩ này còn nồng cháy hơn cả những cặp đôi đang yêu nhau, ngay cả người khác nhìn vào cũng phải đỏ mặt thẹn thùng...

/Nguyên Chính Quân, anh làm thế này thì ai dám chơi lại anh?/