Mê Thất

Chương 112




“Muốn ăn chút gì không? Đồ rắn thì không được!” Diệp Tề hỏi.

Sáng hôm nay đã bài khí nên đã có thể ăn cơm, nhưng tốt nhất vẫn ăn thức ăn lỏng và đồ dễ tiêu hóa.

Chỉ có thể ăn ít, ta tùy tiện nói mấy câu, Diệp Tề liền đi ra ngoài lấy cơm trưa.

Tối, Lâm Hạo nói cho ta biết, ngày mai y sẽ đem hài tử kia đưa đi. Dẫu biết ta chưa gặp qua hài tử, Lâm Hạo cũng không tính chủ động để ta thấy nó, cho nên cũng không hỏi ta, nói xong liền lập tức chuyển qua đề tài khác.

Mấy ngày trước Lâm Hạo đều ở lại bệnh viện, công việc chất đống nên vài ngày sau đều rất bận rộn.

Một lần nữa trở lại tòa ‘***g giam’ kia, bên trong đã không còn vắng vẻ như mấy tháng trước. Giống như lúc ta mới tới, bây giờ có thể thấy bóng dáng nhóm người hầu đi lại.

Lâm Lan từ nước ngoài trở về sớm hơn so với dự định, dường như không định lại đi tiếp. Lâm Hạo cũng không nhắc đến chuyện này.

Đối với việc hài tử ở trong bụng ta biến mất, Lâm Lan ban đầu không để ý, qua một thời gian dài, do ảnh hưởng của sự cố kia, Lâm Lan đầu tiên là ở trước mặt ta lắc lư. Để tránh cho xung đột kéo dài ta chuẩn bị rời khỏi phòng khách.

“Uy!”

Lâm Lan gọi ta lại, “Cái thứ ở trong bụng kia đâu?” Thanh âm nó có chút do dự. Có lẽ nó nghĩ đến đó là hài tử của Lâm Hạo, có lẽ nó nghĩ rằng hài tử kia đã chết.

“…… Diệp Tề không nói gì sao?”

So với hỏi ta, Diệp Tề tựa hồ sẽ giải thích tốt hơn rất nhiều!

Lâm Lan hừ một tiếng giận dữ: “Hắn không chịu nói!”

“…… Đã chết!” Ta lựa chọn câu trả lời đơn giản nhất, nhưng thực bất ngờ khi trên mặt Lâm Lan toát ra một tia ảm đạm cùng…… áy náy?

Lời đã nói ra, có lẽ ta nên chọn lí do tốt hơn.

“Ta không phải……”

“Ta biết!” Lâm Lan quả thật không phải cố ý, bất quá cách nó hành xử cũng không đúng.

Yên lặng thoáng chốc, Lâm Lan rời nhà. Ta nghĩ nó hiện tại không thể đối mặt với ta. Nhưng thỉnh thoảng tự trách bản thân và suy nghĩ về những chuyện đã qua, đối với nó mới là có lợi. Sau này khi hành xử nó sẽ càng thận trọng hơn.

…………………

Vết sẹo trên bụng hơn mười năm trước đã phai nhạt, hiện tại lại xuất hiện dấu vết mới.

Lâm Hạo vuốt ve nó, “Thực đáng ghét, lần sau tìm người xóa nó đi. Nhìn thật chướng mắt!”

Hơi thở nóng rực phả vào sau tay, ta hướng cơ thể về phía trước, nhưng lập tức càng bị y dùng sức kéo về phía sau, ác ý nói:”…… Hoặc là tạo thêm vết mới!”

Nội tâm ta run rẩy: “…… Xóa… xóa nó đi……”

“Tốt lắm, ta biết ngươi cũng không thích nó!” Lâm Hạo thoải mái cắn vào tai ta, đầu ngón tay ấn lên vết mổ vẫn còn chưa hoàn toàn lành lại.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập nhị chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤