Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 220




"Anh rất thích bảo bối, bảo bối cũng rất thích anh. Tôi không phản đối anh đến thăm bảo bối, cũng không phản đối các người bồi dưỡng cảm tình, nhưng hiện nay tôi rất hài lòng cuộc sống hiện tại, cũng không hy vọng thay đổi, dự đoán Đường tổng cũng không hi vọng thay đổi."

"Đã như vậy, anh cứ coi như ông trời ban cho anh một đứa con đi, không cần vì bảo bối mà vướng mắc."

Đường Bạch Dạ nhìn thật sâu vào mắt Hạ Thần Hi, anh đột nhiên động thủ, ôm eo Hạ Thần Hi, thân thể cô mềm mại, dính vào thân thể anh, dưới bóng đêm, đôi mắt anh lộ ra một tia nguy hiểm.

"Hạ Thần Hi, cô một chút cũng không thích tôi sao?" Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi.

Trên người anh có mùi hương làm cho cô cảm thấy quen thuộc, choáng váng, khó chịu, chống cự, loại hương này cô rất quen thuộc, rất thích, lại rất bài xích mùi hương này trên người Đường Bạch Dạ, tim đập loạn, không biết phải làm sao.

Cô thích Đường Bạch Dạ sao?

Hạ Thần Hi rất ít nghĩ đến vấn đề tình cảm, trong sinh mệnh của cô, chỉ luôn suy nghĩ về Hạ bảo bối.

Đây là tất cả những gì cô còn giữ được khi xóa đi ký ức.

Cô chống cự, anh thấy rõ ràng, anh không hiểu, anh nhìn ra người phụ nữ này có thiện cảm với anh, nhưng vì cái gì, vẫn chống cự anh, anh không xứng đáng với lòng tin của cô sao?

Cho tới bây giờ không ai giống như Hạ Thần Hi, có thể làm anh đau nhói.

Đường Bạch Dạ muốn theo đuổi người nào, chỉ cần một ánh mắt, phụ nữ cũng theo anh dễ như trở bàn tay, duy chỉ có Hạ Thần Hi, là thờ ơ.

Anh khơi mào cằm của cô, Hạ Thần Hi nhìn vào mắt anh, trong mắt Đường Bạch Dạ, có quá nhiều cảm xúc, quá nhiều điều phức tạp, Hạ Thần Hi thấy không rõ ràng lắm, cô không biết, Đường Bạch Dạ làm như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì.

"Hạ Thần Hi, cô thực sự không thích tôi một chút nào sao?"Tiếng nói của Đường Bạch Dạ mang theo từ tính gợi cảm, như yêu tinh mê hoặc nhân tâm, "Nhìn vào mắt của tôi, trả lời tôi."

Người này là yêu tinh, có thể mê hoặc nhân tâm.

Hạ Thần Hi chậm rãi cười, cô nhìn trong mắt Đường Bạch Dạ, nhìn thấy chính mình cười tươi như hoa.

"Đường Bạch Dạ, còn anh thì sao?"

Cô hỏi rất nhẹ, tiếng nói ôn nhu, "Anh đang hỏi tôi có thích anh hay không, anh lại xác định, anh có thích tôi sao? Nếu như anh không xác định chính mình có thích tôi hay không, tại sao lại muốn tôi trả lời vấn đề của anh."

Đường Bạch Dạ không vui nhíu mày, không hài lòng câu trả lời của Hạ Thần Hi.

"Tôi đã nói với cô, tôi đối với cô có thiện cảm."

"Thiện cảm cũng không phải là thích, lại càng không phải là yêu." Hạ Thần Hi nói, "Tôi có thiện cảm rất nhiều người, WPL Trần Dương, Trần Bình, Ốc Ôn, Chu Phóng, Thái Gia... Tôi đối với bọn họ cũng có thiện cảm."

Đường Bạch Dạ thần sắc lạnh lẽo, nắm cằm Hạ Thần Hi, gia tăng lực đạo, làm đau Hạ Thần Hi.

"Cô thực sự tham lam." Anh lạnh lùng nói.

Hạ Thần Hi xán lạn cười, "Đường tổng, anh cũng vậy đi."

Tôi có lòng tham, anh không có lòng tham sao?

Ánh mắt Đường Bạch Dạ, một tấc một tấc lạnh xuống, Hạ Thần Hi cũng không quan tâm, nói thực sự, phản ứng của Đường Bạch Dạ đều nằm trong dự tính của cô, anh là một người bá đạo lại ích kỷ, quen hưởng thụ người khác theo đuổi.

Cô chỉ là một trường hợp đặc biệt, cho nên đặc thù.

"Hạ Thần Hi, tôi nói rồi, chúng ta cùng nhau học được yêu, cô dạy tôi, cái gì là yêu." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nhìn cô, "Tôi cho rằng, chúng ta sẽ có chung nhận thức."

Hạ Thần Hi nói, "Anh không biết yêu, tôi cũng không hiểu yêu là gì, trên đời này, tôi chỉ yêu một người là Hạ Thiên."

Cô trầm giọng nói, "Tôi yêu Hạ Thiên, bởi vì nó là con tôi, nó yêu tôi, nó là một phần sinh mệt của tôi, cho nên tôi yêu nó, nguyện ý vì nó trả giá tất cả. Anh nói anh không biết yêu, tôi so với anh càng không hiểu cái gì là yêu. Anh muốn tôi dạy cho anh, thật xin lỗi, anh tìm lộn thầy rồi."