[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 39: Anh chồng quân nhân của tôi (34)




Để có thể vượt biên được Mỹ ngay trong đêm nay, quả thực không dễ dàng. Thế mà Vĩ Kì chỉ vì vợ yêu mà còn lôi cả hậu đài gia tộc lên, đòi vực Sứ quán Mỹ đang cư ngụ tại Trung Quốc đến. Đưa nhau vào quán trà "cao cấp" và cùng thưởng thức đàm đạo chuyện chính trị, quân sự...

Đương nhiên mục đích chính là khiến cho tên Sứ quán này liên hệ với tổng cục cơ quan tại Washington. DC, ban cho giấy phép vượt biên. Trên đời sẽ chẳng có ai dễ dàng thỏa hiệp làm theo đến vậy cả, nhưng khi mà nghe đến người bị bắt cóc là Lôi phu nhân. Con gái cưng của gia chủ Hoàng tộc. Vị sứ quán Chris khẽ lau mồ hôi trên trán, đành phải cắn răng làm theo lời Vĩ Kì...

Đương nhiên tại vì Chris có một chút mối quan hệ mật thiết cùng gia chủ Hoàng tộc. Lão già Hoàng Lương kia nổi tiếng là một con cáo già khó đối phó. Cùng phát triển sự nghiệp trong Bộ ngoại giao mà rất ít khi Chris ăn được miếng ngon từ ông ta.

Hic hic hic, Chris không ngờ có một ngày mình phải đi giải quyết phi vụ bắt cóc mang tầm cỡ quốc gia thế này đâu!

...

Đất New York, Mỹ. Tuyết đã ngừng rơi...

Thánh Âm không còn nỗi lo về việc phải làm con mồi nữa rồi. Bèn gác cái chân đã bị đau đến mất bay cảm giác dậy, sau đó đành vô lực thả lỏng. Liếc đến cái đồng hồ đang đếm ngược thời gian trên đầu mình, Thánh Âm hừ lạnh một tiếng. Cô dùng ngón tay phi mạnh chiếc lá khô trong tay. Lá khô quay được vài vòng rồi nhẹ nhàng dịu dàng rớt trên nền tuyết.

Thất vọng!

[ Túc chủ, còn ba mươi phút nữa. ] Giọng nói lãnh đạm của hệ thống chủ vang lên trong trí não. Thánh Âm đến cả ừ cũng không buồn nói. Rõ ràng cô đã hỏi nó khi thời gian hết thì chuyện gì sẽ xảy ra, thế mà con hàng này chỉ ngồi đếm và đếm. Tuyệt nhiên không thèm trả lời một chữ...

Đã vậy, cô không thèm để ý đến nó nữa.

Nhàm chán ngồi yên nghịch nghịch vài nhánh cỏ khô. Có mấy lần Hải yêu đã buồn ngủ díu cả mắt nhưng chưa kịp ngủ thật, thì mèo đen sẽ miao miao gọi hồn cô về để chơi với nó.

Một đầu tóc nâu của Thánh Âm, gần như dính toàn tuyết.

"Nhóc con, mẹ thấy cái lá con kiếm vừa rồi thực không tồi. Âm thanh kiến tạo nên quả thực rất trong trẻo, êm tai." Dịu dàng mở lời với chú mèo nằm trên ngực mình, Thánh Âm điểm nhẹ một ngón tay lên trán nó: "Con tìm đâu ra chiếc lá hay như thế?"

Giơ hai đệm thịt bông nắm lấy ngón tay tiểu yêu tinh, Mồn Lèo há mồm gặm nhẹ ngón tay cô. Ngoan ngoãn trả lời: "Tìm bừa thôi. Nếu lần sau Sen muốn, trẫm mang về cho Sen."

"Ừ..." Gắng gượng chống đỡ đến lúc hệ thống chủ biến mất, Thánh Âm nhắm mắt ngủ say. Cô dường như cảm thấy được xung quanh mình có những tạp âm kì lạ...

Tiếng người láo nháo quá.

Thật ồn ào!

_______________________________________

Thánh Âm nhíu mày, cô cố cựa quậy thân mình nhưng không thành. Áp lực nặng nề từ phía trong các cơ quan cơ thể như thể đè ép linh hồn. Bên sống mũi thoang thoảng mùi hương hoa ngọt dịu nhẹ nhàng ngất ngây, thấm đẫm vào khứu giác người ngửi...

Này là cái mùi mà cô đã cảm thụ quá nhiều.

Căn phòng Thánh Âm ở là lầu trệt biệt thự. Từ cửa sổ của phòng cô ấy có thể ngắm được muôn hoa ngàn tía gieo trồng nơi sân vườn...Hải yêu đặc biệt yêu thích hoa lưu ly, không chỉ ngoài vườn mà đến cả trong phòng cô cũng bày biện một hai chậu lưu ly nhỏ.

Mỗi tối đi ngủ, mỗi sớm thức dậy. Hương thơm quen thuộc này đã ngấm vào máu thịt Thánh Âm rồi. Không thể nào nhầm lẫn được.

Trong phòng bệnh v.i.p, máy điện tâm đồ chợt vang lên mấy tiếng tút tút kéo dài. Vĩ Kì lúc này vừa mới trò chuyện với bác sĩ vài chữ. Giờ mới nhấc chân vô phòng bệnh vợ yêu thì bắt gặp hiện tượng đáng giật mình thế. Anh ta lại phải đánh rớt hình tượng lần thứ n để bấm nút đỏ khẩn cấp.

Rất nhanh, bác sĩ và các y tá đã chạy vào.

Mặt lạnh đứng yên tại chỗ, Vĩ Kì đăm đăm quan sát một loạt hành động của bác sĩ. Ông ta ngồi khám nghiệm một lúc, sau rồi trên mặt ổng nở nụ cười xán lạn thực phúc hậu. Quay đầu sang nói với anh: "Lôi tiên sinh, phu nhân đây là có xu hướng tỉnh lại rồi đấy."

Vĩ Kì mấp máy khoé môi, cuối cùng chỉ phun ra độc nhất một chữ: "Ừ."

Và thế là anh ta đuổi hết người trong phòng đi luôn.

Cầm túi đựng đồ ăn đến ngồi cạnh thành giường, Vĩ Kì chỉ đặt nó sang bên. Tầm mắt anh chuyên chú ngắm nhìn người thiếu nữ đang say giấc nồng trên giường. Sắc mặt cô ấy có chút nhợt nhạt, bờ môi hơi khô cứng. Nhưng xem ra còn dễ nhìn hơn nhiều khi so với cái tình trạng hôm trước anh cứu được cô.

Làm vợ làm chồng cùng Thánh Âm gần hai năm rồi, anh ta chưa hề trông thấy được dáng vẻ "sắp sửa đứt nốt hơi thở cuối cùng" như thế của cô cả.

Trong mắt Vĩ Kì, tiểu yêu tinh của anh là phải luôn luôn rực rỡ xinh đẹp quyến rũ chết người mới phải.

Dăm ba cái ý nghĩ vớ vẩn đem người về áp chảo bánh nướng đã sớm bị cục băng này lãng quên mất tiêu rùi còn đâu.