Ma Pháp Sư Mạnh Nhất Trái Đất [Thực Tế Ảo]

Chương 6




Tạm biệt học trò của mình, An Kha chạy bộ dạo quanh rồi ra ngoài thôn.

Ở đây mọi người đều mặc một bộ áo vải, thấy An Kha phá lệ mặc một thân áo choàng pháp sư chính quy, người chơi xung quanh sôi nổi đánh giá, mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Tin tức về việc An Kha là người đầu tiên hoàn thành khảo hạch ma pháp sư, nhận được phần thưởng sớm đã được truyền quanh hết trấn nhỏ.

Đi ra ngoài thôn, lúc này có thể nhìn thấy không ít người chơi tạo thành các tổ đội nhỏ đang đánh quái.

Quái vật phổ biến nhất ở bên ngoài thôn là Ma Hóa Dã Trư*, là ma thú thường thấy nhất ở núi Nữ thần phương Bắc, khi còn nhỏ An Kha thường xuyên đi theo Lantis tới nơi này săn thú, lột da Ma Hóa Dã Trư về trấn đổi tiền mua đồ ăn vặt.

*Ma Hóa Dã Trư: Lợn rừng hóa ma.

Chẳng qua lúc đó An Kha vẫn còn rất yếu, dáng người nhỏ gầy, chỉ biết trốn sau lưng của người hơn cậu ba tuổi – Lantis, giống một vương tử cao ngạo, chỉ đạo anh hùng Lantis chiến đấu.

Hai đứa trẻ phải dốc hết sức bình sinh mới đánh bại được một con Ma Hóa Dã Trư, tiền đổi được đều dùng đi mua đồ ăn vặt, vào bụng của An Kha hết.

Trước giờ Lantis đều không có trách móc gì, mỗi lần đi săn thú đều chịu khổ bảo hộ an Kha, cả thân bị thương cũng không thèm để ý, ngược lại lúc thấy An Kha chạy loạn bị ngã rách tay, khiến hắn căng thẳng mà luống cuống chân tay.

An Kha nhìn cảnh tượng các người chơi hì hục đánh quái, mặt lộ vẻ hoài niệm.

Tuy rằng đã trôi qua hai trăm năm, nhưng cậu vẫn rất ấn tượng với chuyện này. Lúc ấy An Kha và Lantis ra ngoài thôn đánh Ma Hóa Dã Trư, bởi vì động tĩnh quá lớn, nên đồng thời hấp dẫn đến tận ba con Ma Hóa Dã Trư.

Bọn họ mất rất nhiều sức lực mới có thể trốn thoát khỏi Ma Hóa Dã Trư, trên tay của Lantis bị cắn hai miếng rất to, máu chảy rất nhiều, An Kha lúc ấy tuổi còn nhỏ sợ đến mức cả mặt trắng bệch, chỉ biết đứng cạnh Lantis, nước mắt tuôn rơi.

"An Kha à, không sao đâu, không sao đâu." Lantis là người bị thương nhưng ngược lại đi an ủi An Kha.

"Nhưng mà... anh chảy nhiều máu như vậy!" An Kha bé nhỏ nước mắt nước mũi chảy loạn cả lên, bộ dạng trông vừa buồn cười mà cũng lại đáng thương.

"Không phải em biết ma pháp à? Em dùng thuật trị liệu chữa cho anh là được rồi." Lantis sờ đầu cậu.

Bé An Kha lúc ấy hoàn toàn không biết ma pháp, trở thành ma pháp sư đối với cậu là một điều xa xôi không thể tưởng tượng nổi, chỉ là cậu sĩ diện mỗi ngày đều ở trước mặt đồng bọn khoác lác, nói bản thân biết ma pháp. Nghe Lantis nói vậy, An Kha mới ngượng ngùng thừa nhận bản thân nói xạo.

"Không sao đâu, anh tin tưởng em."

Bé An Kha lau nước mắt, sau đó đó giả vờ mà niệm một hồi thần chú lung tung, tay chỉ ngay vào miệng vết thương của Lantis: "Mali mali, thuật trị liệu!"

Sau đó, Lantis vui vẻ ngẩng đầu: "Thật sự không có đau!"

Bé An Kha có chút không tin: "... Thật vậy sao?"

"Thật đó, không có lừa em, An Kha lợi hại quá! Anh cảm thấy miệng vết thương đang khép lại."

Lantis chưa bao giờ lừa cậu, bé An Kha tin thật, tối đó về đến nhà liền khoe khoang với người nhà một chốc.

"Sao có thể được, Lantis chỉ là an ủi con thôi." Vẻ mặt mẹ cậu cạn lời.

"Thật mà! Lantis lúc đó còn vừa kêu la thảm thiết, con dùng thuật trị liệu một cái anh ấy liền hết đau, Lantis sẽ không gạt con đâu!" Trên mặt bé An Kha bướng bỉnh đều là vẻ không phục.

Mẹ cậu thở dài, sau đó lấy thịt khô quý trong nhà ra, bảo An Kha đưa qua cho Lantis.

Bé An Kha bực tức cầm thịt khô đi ra ngoài, nghĩ thầm: Rõ ràng đều là công lao của mình mà.

Trên đường đến nhà Lantis, cậu ngửi mùi thịt khô, lại nhịn không được chảy nước miếng, ăn mất một nửa phần thịt.

Gõ cửa nhà hắn, Lantis sắc mặt tái nhợt, trên tay còn quấn băng nhìn củ cải nhỏ đứng trước cửa, lại nhìn đến phần thịt còn một nửa trên tay cậu, ở trên còn có dấu răng, bật cười mà xoa đầu cậu: "Anh không thích ăn thịt khô."

"Thật vậy hả?" Bé An Kha hai mắt sáng lên.

"Thật mà, anh ngủ thấy mùi thịt khô liền thấy đau đầu."

Bé An Kha cố gắng đem hết phần thịt khô còn lại nhét vào bụng, tránh lãng phí đồ ăn. Cậu đúng là một cậu bé biết tiết kiệm nha.

......

An Kha đứng đần người ra, đột nhiên, có một Ma Hóa Dã Trư đang chạy ở bên ngoài nhìn thấy cậu, gào lên một tiếng, nhe răng nanh hung hãn nhìn chằm chằm cậu rồi vọt nhanh tới.

An Kha vực lại tinh thần, nhìn con Ma Hóa Dã Trư hung dữ, mạnh mẽ, nhẹ nhàng nâng tay.

Biến bùn thành đá.

Với trình độ ma lực hiện tại của cậu, chỉ có thể thi triển một ít pháp thuật cấp không, nhưng mà để đối phó với con ma thú trước mặt, như vậy là hoàn toàn đủ rồi.

Cậu sớm đã không còn là củ cải nhỏ sẽ vì Ma Hóa Dã Trư mà sợ đến mức chảy cả nước mũi.

Trên đường tấn công của Ma Hóa Dã Trư, bùn đất mềm xốp nhanh chóng trở nên cứng rắn, biến thành một khối đá cứng, chặn ở giữa đường, chuẩn xác mà phóng đến chân sau của Ma Hóa Dã Trư.

Nó chênh vênh một cái, té ngã trên mặt đất. Thân thể to lớn lăn trên đất hai vòng, răng nanh đều vì bị té mà đứt mất một nửa.

Không đợi nó bò dậy, An Kha liền dùng tay ngắm thẳng vào đôi mắt của con Ma Hóa Dã Trư đang ngã dưới đất.

Thuật cầu lửa——

"Vèo ——"

Một quả cầu lửa nhỏ màu đỏ hừng hực thiêu đốt trong lòng bàn tay cậu, sau đó rời tay mà bay ra, giống một mũi tên nhọn, chuẩn xác mà đâm thẳng vào mắt của Ma Hóa Dã Trư. Lực đánh mạnh mẽ cùng với cầu lửa cực nóng, nháy mắt đem Ma Hóa Dã Trư nướng chín từ trong ra ngoài, nảy nảy hai cái rồi bất động.

Có vẻ như thuật cầu lửa vẫn còn có thể cải tiến thêm chút nha... lực ngưng tụ và tốc độ bay ra vẫn có thể tăng lên một chút.

An Kha thầm nghĩ.

Thuật cầu lửa là loại pháp thuật cấp không, chỉ cần trở thành pháp sư chính thức, nắm được một số pháp thuật cấp một thì đa số mọi người đều sẽ không dùng lại nó, các loại thuật cấp một như thuật Bạo viêm, thuật Băng tức, Bàn tay của pháp sư, so với Thuật cầu lửa đều dùng tốt hơn nhiều.

Nhưng hiện tại đối với An Kha mà nói, thuật cầu lửa này tiêu tốn ít năng lượng hơn, loại pháp thuật cấp không phóng thích lẹ này, không chừng trong tương lai sẽ là kỹ năng chủ yếu được sử dụng của cậu.

Bởi vậy, tốn chút tâm tư cải tiến một phen cũng không có gì là không tốt.

Một đoạn thao tác vừa rồi của An Kha, bị một đội người chơi gần đó nhìn thấy.

Ban đầu thấy An Kha đứng một chỗ đần người ra, bị con ma thú kia theo dõi, những người chung xung quanh còn định ra nhắc nhở một phen.

Tổ đội ba người bọn họ đánh nó còn vô cùng vất vả, huống chi là An Kha chỉ có một người??

Thế nhưng sự việc lại phát triển hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ, còn chưa kịp lên tiếng, trận chiến đã kết thúc. An Kha chỉ nhẹ nhàng nâng tay, nháy mắt bắn ra hai pháp thuật cấp không, con Ma Hóa Dã Trư ban nãy còn hùng hổ kia liền năm trên đất, chết đến không thể chết thêm nữa.

Đây là... ma pháp sư sao??

Đội người chơi trừng lớn mắt, nhìn kiếm sắt, rìu phá mất 2 đồng bạc để mua, lâm vào hoài nghi sâu sắc...

Chẳng lẽ cách chơi chính xác của trò chơi này phải là học theo sổ tay hướng dẫn cho tân thủ, trở thành một người chơi chuyên nghiệp rồi mới đi đánh quái hay sao?

Hơn nữa nghề ma pháp sư này cũng quá đỉnh đi!

Vẫy vẫy tay liền tiêu diệt được quái vật, chân cũng không cần di chuyển chút nào, trái lại, cảnh tượng bọn họ vây bắt Ma Hoá Dã Trư một người một đao, nhìn thật ngốc.....

An Kha cũng không biết suy nghĩ của những người chơi bên cạnh, cậu nhìn thanh kinh nghiệm trên bảng hệ thống, từ từ thở dài.

Tiêu diệt một con Ma Hoá Dã Ngư, chỉ mang lại cho cậu 5 điểm kinh nghiệm.

Hơn nữa lúc cậu hoàn thành nhiệm vụ "Người tiên phong ma pháp" tại đại sảnh nghề nghiệp nhận được 200 điểm kinh nghiệm, khoảng cách tăng cấp còn một đoạn ngắn nữa.

Trò chơi này muốn thăng cấp cũng khó quá đi?

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, việc tồn tại một khuôn mẫu hệ thống dành cho người chơi căn bản cũng giống như tồn tại hack rồi.

Dựa theo phương pháp tu luyện chính thống của đại lục Valtu, sau khi chính thức trở thành ma pháp sư, mỗi lần muốn tăng cấp, đều yêu cầu một lượng lớn thời gian học pháp thuật mới, cô đọng tinh thần lực, đôi lúc gặp phải điểm nghẽn, nhiều năm không thể đột phá cũng là chuyện bình thường

Mà người chơi ở Trái Đất đều nghĩ, chỉ cần đủ điểm kinh nghiệm, liền có thể lơ đi điểm nghẽn mà tiến vào giai đoạn tiếp theo, cơ bản sẽ không có vấn đề như kẹt cấp, điều này là cũng vì phúc lợi của người chơi —— nếu những pháp sư già của Hiệp hội Ma pháp sư biết có phương thức tăng cấp đơn giản cứ như uống nước này, không chừng đều ghen tỵ đến đỏ cả mắt.

Vấn đề duy nhất là việc nhập môn hơi khó một chút, yêu cầu phải học kỹ năng nghề nghiệp từ con số không, cũng không có biện pháp "ding" một cái liền có thể học được pháp thuật nào đó. Nhưng mà thời gian dần trôi, vấn đề nhập môn hơi khó sớm hay muộn cũng sẽ được giải quyết. Dù sao thì người Trái Đất đều đã phải trải qua giáo dục bắt buộc, có sẵn nguồn tri thức phong phú và tư duy logic rồi.

Không giống với người dân ở đại lục Valtu, tất cả tri thức đều bị các quý tộc và các chức nghiệp sư* cao cấp nắm giữ, chỉ mỗi việc học đọc viết thôi, cũng đủ để khiến nhiều người dân bình thường không có đủ tiền để đi học.

*职业者: người thuộc nghề nghiệp nào đó.

Mà người chơi từ Trái Đất có bảng điều khiển, có thanh kinh nghiệm, chỉ cần qua được thời gian nhập môn, học tập đủ kỹ năng, trình độ ma lực sẽ thuận theo sự tăng cấp mà tăng theo, hoàn toàn không sợ mắc phải điểm nghẽn.

Có thể hiện tại người chơi đều còn đang rất yếu, Ma Hóa Dã Trư cũng đánh không lại, nhưng theo như mắt nhìn của An Kha, cậu biết, không đến một hai năm, toàn bộ đại lục Valtu khắp nơi đều sẽ có các chức nghiệp sư cao cấp, điều này chắc chắn có tác động rất lớn đến vận mệnh của đại lục.

Nhớ đến cuộc đối thoại của nhóm đạo sư trong đại sảnh nghề nghiệp, An Kha đoán rằng trò chơi này chắc chắn có liên quan đến nhóm thần linh, dù sao mấy đạo sư nghề nghiệp kia đều là vì nhận được lời tiên tri nên mới đến, đối với những người chơi đến từ địa cầu đều là bộ dạng đã sớm có sự chuẩn bị.

An Kha không tin là không có vị thần nào đứng sau giở trò.

Đại lục Valtu thật sự có thần linh tồn tại, khắp nơi đều có Thần điện, giống như các Mục sư thờ phụng thần Quang Minh, các tinh linh thờ phụng Nữ thần Thiên nhiên,...

Trong lòng mọi người, thần linh là một sự tồn tại vô cùng vĩ đại, tượng trưng cho sự toàn trí toàn năng, bọn họ tin rằng nếu thờ phụng thần linh thì chắc chắn sẽ được phù hộ.

Nhưng mà trong lòng các Ma pháp sư thì lại không hề nghĩ như vậy.

Ma pháp sư từ trước đến nay đều không thờ phụng thần linh, chỉ có một số Ma pháp sư cảm thấy bản thân không có năng lực thăng cấp và có tư chất quá thấp mới lựa chọn đi theo tín ngưỡng thần linh.

Đối với Ma pháp sư mà nói, đi theo tín ngưỡng thần linh chẳng khác nào tự chặt đứt con đường thành thần của bản thân.

Chỉ cần nỗ lực tu luyện, trở thành Đại Ma đạo sư, nếu như may mắn, có được một mảnh thần cách, Ma pháp sư cũng có thể chứng đạo thành thần.

Ba ngàn năm trước thần Nước Lan Địch Nhã cũng giống vậy, sau khi nàng trở thành Đại Ma đạo sư, giết chết một vị thần Nước ở trần gian, đạt được một mảnh thần cách của hắn, từ đó trở thành thần Nước, trở thành thần tượng trong lòng của các Ma pháp sư.

Ngạch cửa của Ma pháp sư vốn dĩ rất cao, có thể nói là ngàn dặm mới thấy một người, trong lòng nhiều ít đều có chút kiêu ngạo của thiên tài, cho dù có là xa xôi không thể với thì giấc mộng thành thần cũng chưa bao giờ bị dập tắt dù chỉ trong chốc lát.

Ai nấy cũng đều mong có thể trở thành Lan Địch Nhã thứ hai.

Hơn nữa, các vị thần đều sống ở vương quốc của thần ở một nơi khác, không dễ gì xuống trần gian. Cho dù thật sự có chuyện quan trọng cần phải xuống, cũng sẽ bị trấn áp ý thức, thần lực giảm sút.

Nhỡ đâu gặp phải một Đại Ma đạo sư đang du ngoạn đâu đó, vậy là game over.

Đại Ma đạo sư cũng không quan tâm người đó là thần gì, chỉ cần là một vị thần hạ giới bị giảm sút thần lực, trong mắt Đại Ma đạo sư cũng chỉ là một mảnh thần cách, giết chết vị thần đó, thay thế thần, niềm hy vọng trở thành Lan Địch Nhã thứ hai liền ở trước mặt, không có bất kỳ Đại Ma đạo sư nào có thể bỏ được sức hấp dẫn này.

Dù sao ở nơi này, Đại Ma đạo sư cũng là người đứng đầu giới ma pháp. Nếu những thần linh chỉ ở vương quốc của thần, Đại Ma đạo sư thật sự không có cách nào, nhưng một khi thần linh hạ giới nhất định sẽ bị áp chế thần lực, dù chỉ là các ma pháp cấp cao như là "Thuật đại phân tách" hay là "Ngọn giáo của Timaeus" cũng đều có thể làm thần linh thất bại thảm hại.

Bởi vậy nên những thần linh tiếc mạng đều không muốn xuống trần gian trừ khi có chuyện gì thật sự quan trọng, việc ở dưới hạ giới đều có các tín đồ làm thay, trừ một số vị thần không nổi tiếng có ít tín đồ, chỉ có thể tự làm hết mọi việc, xuống hạ giới đều là phải lén lút, sợ bị nhóm Đại Ma đạo sư phát hiện.

An Kha nhớ lại chuyện xảy ra lúc cậu còn trẻ —— khi đó cậu vẫn còn là một ma pháp sư cấp thấp, nhưng bản thân đã xuất hiện thiên phú ma pháp xuất chúng, đi theo một Đại Ma đạo sư của Hiệp hội Ma pháp sư học tập.

Ngày đó lúc đang đi học, vị thầy giáo đang thao thao bất tuyệt giảng bài bỗng dưng hưng phấn mà đứng dậy, giống như một chàng trai khỏe mạnh nhìn thấy gái bán hoa, ở trước mặt An Kha xoa xoa tay.

Vẻ mặt An Kha mờ mịt: "Thầy sao vậy ạ?"

Người thầy già nua không che giấu nổi sự hưng phấn, "Nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng có một vị thần hạ giới!!"

Sau đó, thầy liền báo tin cho bạn bè của mình, chỉ trong vòng ba phút, toàn bộ Đại Ma pháp sư của đại lục đều biết được tin, tất cả đều bỏ dở việc đang làm, đang thi cũng bỏ ngang, nghĩ cũng không nghĩ, nhanh chóng chạy đến vị trí có vị thần linh kia.

Một đám người trên mặt đều mang theo kích động, sợ rằng chỉ cần đi chậm một bước, vị thần kia liền bỏ chạy.

Thần linh lần đó hạ giới là một vị thần cấp thấp, sau đó xảy ra chuyện gì thì An Kha cũng không rõ, nhưng mà nhìn thấy biểu tình thất vọng suốt mấy ngày của thầy, cậu đại khái cũng đoán được. Cũng có thể tưởng tượng được sau khi vị thần đó hạ giới, nhìn thấy mười mấy vị ma pháp sư lớn tuổi hai mắt tỏa sáng, xoa xoa tay, chảy nước miếng nhìn chằm chằm mình, sẽ sợ hãi bỏ chạy ra sao.