Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 180: Chuyện không ai mong muốn nhất




Người thanh niên có khuôn mặt anh tuấn điển trai, mái tóc màu vàng nhạt, mắt phượng mày rồng, tà áo phiêu dật tung bay trong gió. Anh ta quay đầu lại nhìn xuống phía Vera đối mắt với em rồi mỉm cười.

“Bevis… sao anh lại ở đây?”

Vera ngạc nhiên lên tiếng hỏi, Bevis chỉ thản nhiên trả lời; “Tới chơi chút thôi mà, nhân tiện dùng cái thứ đồ chơi này thêm một lần nữa.”

Vừa dứt lời trong tay anh ta đã xuất hiện một tấm thẻ màu đen tuyền, tấm thể trông rất bình thường nhưng lại phát ra quang mang hắc ám khó có thể diễn tả. Sau đó Bevis xoay đầu trở lại đưa mắt nhìn tới phía luồng độn quang đang cấp tốc từ xa bay tới nơi này.

Vèo. Chiếc ván bay từ trong tay Bevis xuất hiện rồi được anh ta ném xuống chỗ Vera đang đứng và bị em bắt được, đây chính là chiếc ván bay mà lúc trước Bevis đã mượn và không định trả lại.

“Mau dùng nó và rời xa khu vực này đi.”

Bevis vẫn đứng im nhìn chằm chằm về phía chân trời nơi có luồng hào quang đang bay tới, miệng thì nhắc nhở Vera như vậy. Vera suy tính một hồi, em lo lắng cho Bevis nhưng em cũng biết rằng anh ta rất thần bí, có khả năng sẽ chống lại được người đang đến kia nên em liền khởi động chiếc ván rồi bắt đầu bay đi.

“Anh hãy cẩn thận đấy.”

Nói rồi Vera lại hóa thành luồng hắc quang bay vút đi, bấy giờ chỉ còn Bevis một mình đứng tại nơi này. Hắn ta mỉm cười rồi kết pháp quyết gì đó lên trên tấm thẻ đen, lập tức từ trong tấm thẻ tuôn trào ra một nguồn sức mạnh màu đen thui bao bọc toàn bộ thân thể Bevis lại!

Bấy giờ đã không còn ai có thể nhìn ra khuôn mặt của Bevis nữa, toàn thân hắn được một làn khói đen bao phủ, hơn nữa còn tản mát ra một luồng uy áp cường đại không tưởng.

Lúc này luồng độn quang đã bay đến phụ cận nơi này chỉ còn cách hơn mười km mà thôi, từ xa tên nghị sĩ B1 phát hiện ra có một kẻ thần bí toàn thân bị hắc ám bao phủ đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía này. Sau vài giây khi chỉ còn cách kẻ thần bí kia vài km thì lão ta cũng đã cảm nhận được uy áp phát ra từ người đối phương.

“Cái gì?.. Sao ở đây lại có một tên Thách Đấu – đỉnh phong chứ?”

Luồng độn quang vội dừng lại hiện ra thân ảnh của gã nghị sĩ B1, hắn đang âm trầm quan sát đánh giá người thần bí phía trước.

Hắn có chút lo lắng và hoảng sợ không biết đối phương có muốn gây khó dễ cho mình hay không, dù sao thực lực của bản thân hắn còn cách kẻ phía trước kia cả một mảng xa hơn nữa lúc này trong người hắn vẫn còn nội thương.

Hai bên quan sát đối phương một hồi vẫn không hề lên tiếng gì, lúc này tên nghị sĩ kia mới chắp tay nói; “Hiện tại tôi đang có việc cần truy đuổi một người, tuy không biết tại sao các hạ lại xuất hiện tại đây nhưng mong rằng sẽ không cản trở tôi.”

“Hahaha.” Kẻ thần bí cười lớn cuồng tiếu một hồi, điều này khiến lão nghị sĩ nhíu mày, sau đó kẻ thần bí ngạo nghễ đáp; “Nếu như ta cứ thích cản trở thì ngươi sẽ làm gì?”

Tình huống xấu nhất mà tên nghị sĩ nghĩ tới đã xảy ra, quả nhiên người này xuất hiện tại đây là để ngăn cản hắn lại giúp cho Vera chạy trốn. Im lặng suy tính một hồi hắn biết rõ bản thân mình không phải đối thủ của kẻ thần bí trước mặt này nếu động thủ, nên hắn quyết định dựa vào thế lực khủng bố sau lưng mình để uy hiếp đối phương.

Gã nghị sĩ trả lời, đọc rõ từng chữ một; “Tuy thực lực của các hạ rất mạnh nhưng dựa vào đó để chặn đường gây sự với ta là rất không khôn ngoan đó. Hiện tại ta đang đuổi theo kẻ kia là phụng mệnh một người mà hành sự, đại nhân nhà ta mà hiển uy thì các hạ sẽ không dám đối mặt đâu!”

Kẻ thần bí nghe vậy vẫn bình thản hỏi; “Đại nhân nhà ngươi là loại chó mèo gì mà ngươi tự tin đem ra khoác lác với ta như thế vậy?”

Gân xanh nổi lên tên đó cả giận quát; “Hỗn xược! Ngươi dám nói như vậy với đại nhân nhà ta sao? Nói cho ngươi biết ngài ấy có danh hiệu là Hoàng Tuyền Tôn Chủ đó!”

“Tôn Chủ? Ồ dám để từ đó phía sau danh xưng thì chắc hẳn tên đó là cường giả cấp bậc Tôn Chủ nhỉ.”

Nghe thấy tên đáng ghét toàn thân bốc khói đen lẩm bẩm như vậy thì gã nghị sĩ nghĩ rằng hắn ta đã biết sợ nên lúc này liền lên mặt nói tiếp;

“Giờ ngươi đã biết đại nhân sau lưng ta khủng bố tới mức nào chưa? Nể mặt ngươi có thực lực không tệ, biết điều thì mau đem 100 đồng thiết thạch ra đây để bồi tội sau đó tránh đường thì ta sẽ bỏ qua chuyện này mà không bẩm báo lại với đại nhân của ta!”

“Hahaha.” Bevis cười cuồng tiếu một hồi rồi thẳng thắn đáp; “Một con chó con yếu đuối thôi mà cũng đòi lên giọng trước mặt ta à? Ta chẳng cần biết đại nhân của ngươi là Tôn Chủ hay Thánh giả gì, ta chỉ biết là lúc này ngươi đã khiến ta nổi giận nên đáng bị giết!”

Liên tục bị Bevis sỉ nhục xem thường, lúc này ngay cả chỗ dựa sau lưng mình cũng bị Bevis nhạo báng không để tâm khiến tên nghị sĩ này giận dữ không thôi. Hắn nghiến răng chuẩn bị uy hiếp thêm thì đột nhiên căng cứng người vì không còn trông thấy thân ảnh của kẻ thần bí đâu nữa!

Búp! Âm thanh thanh thúy vang lên, tên nghị sĩ B1 bất ngờ bị đấm một cú giữa mặt khiến cả thân thể bị đánh bay đâm xuống dưới mặt đất! Còn thân ảnh kẻ thần bí thì rơi xuống đáp nhẹ trên một ngọn cây dùng ánh mắt của kẻ bề trên để nhìn xuống phía tên vừa ăn đấm này.

“Không thể nào sao tốc độ của hắn lại nhanh khủng khiếp như vậy? Hơn nữa đòn đánh vừa rồi không có chút khí tức chiến lực nào mà đã mạnh như thế rồi sao?”

Ăn một đòn khiến tên nghị sĩ này nghĩ loạn không thôi, hắn bất ngờ trước tốc độ của Bevis càng bất ngờ hơn với đòn tấn công vừa rồi của cậu ta. Vì đã có lớp giáp bên ngoài bảo vệ nên bản thân hắn ta không hề hấn gì lắm chỉ bị choáng váng thôi nhưng hắn vẫn cảm thấy không rét mà run.

Vừa rồi khi trực tiếp nhận phải cú đấm cực mạnh đó tên nghị sĩ này không cảm nhận được chút chiến lực nào trong đòn đánh đó cả, tức là chỉ với sức mạnh thuần túy của cơ thể mà tên đó đã có uy lực mạnh như thế nếu hắn vận dụng thêm chiến lực thì sẽ khủng bố tới mức nào chứ!

Gã đứng dậy ngẩng đầu nhìn lên phía Bevis rồi nói; “Ta công nhận ta không phải đối thủ của ngươi nhưng ngươi thực sự muốn ngăn cản ta thật sao? Lát nữa khi đai nhân của ta tới đây thì ngươi sẽ không có đường sống đâu!”

Ánh mắt Bevis sắc lạnh nhìn xuống phía tên kia khiến hắn lạnh cả sống lưng, rồi cậu ta nói; “Ta chẳng quan tâm đại nhân chó má gì của ngươi hết, nếu không muốn bị ăn đập thêm thì ở im chỗ đó cho ta, còn không thì ta sẽ không nương tay như đòn ban nãy đâu đó!”

Tên nghị sĩ này giận run người nhưng hắn vẫn cố kìm nén lại, hắn biết đòn đánh ban nãy đối phương đã lưu tình thật, nếu như đối phương vận dụng thêm chiến lực lên cú đấm đó thì có khi lúc này hắn đã không còn đứng dậy được.

“Được thôi, ta sẽ ở đây chờ đại nhân nhà ta tới, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa!”

Dứt lời gã nghị sĩ B1 liền ngồi xếp bằng điều tức lại, cùng lúc đó cũng kêu trí năng phụ trợ liên lạc với Azaria báo tình hình phía mình cũng như cách giải quyết. Tuy tại nơi đây không hề có sóng truyền tin hay mạng internet nhưng với công nghệ hiện đại đến từ Châu Lục cấp cao thì trí năng của họ vẫn có thể dễ dàng liên lạc với nhau.

Thấy tên nghị sĩ đó an phận như vậy Bevis cũng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm sau đó cũng ngồi xếp bằng xuống. Thực chất hắn không phải người của thế giới này nên hoàn toàn không có chiến lực, khí tức Thách Đấu – đỉnh phong tỏa ra trên người cũng do công dụng của tấm thẻ đen đem lại mà thôi.

Trước đây trải qua một sự cố lớn khiến thực lực của Bevis bị giảm xuống cực kì nghiêm trọng, dần dần mới lấy lại được chút ít. Hiện tại sức mạnh của cậu ta có thể sánh ngang với chiến nhân bậc Thách Đấu vài cấp độ đầu, nếu chiến toàn lực có khi còn không thắng nổi tên nghị sĩ phía dưới kia.

Cũng may tên đó hoàn toàn không biết điều này nên mới an phận như vậy, nếu không thì Bevis cũng không dám làm liều chặn đánh một tên có thực lực mạnh hơn mình.

Cậu ta cảm thán trong lòng; “Không biết tới bao giờ mới lấy lại được toàn bộ sức mạnh vốn có đây, hiện tại tới một tên sâu kiến dưới đó mà mình cũng phải dùng thủ đoạn để lừa hắn thật là mất mặt quá đi mà…hài…”

Bỗng chốc nơi đây lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường, cả hai thân ảnh đều ngồi nhắm mắt xếp bằng không hề nhúc nhích một chút nào. Tại những nơi khác thì vẫn đang diễn ra những trận tranh đấu dữ dội khiến cho toàn bộ vùng trong của khu rừng nhiệt đới Vincent này trở thành ngày tận thế!

Vèo! Vera vẫn đang đạp ván bay phóng đi gần ra tới vùng ngoài của khu rừng rộng lớn mênh mông này. Chiếc ván bay em đang dùng thuộc loại thông thường và cũng đã bị Bevis phá đi không ít nên tốc độ bay khá là chậm, nhưng hiện tại đây là thứ duy nhất có thể giúp cho Vera bay được mà nhanh chóng thoát đi.

Đột nhiên Vera trông thấy thấp thoáng bóng dáng một thân ảnh đang ung dung chắp hai tay ra phía sau đứng trên một đỉnh núi. Khi bay tới gần hơn chút thì con ngươi của em co rút lại, hai chân thon dài lập tức điều khiển chiếc ván bay xoay lại rồi định cấp tốc bỏ chạy.

Sau đó chuyện không ai mong muốn nhất đã xảy ra, Vera đã chính thức bị bắt!