Lời Mị Hoặc

Chương 10: "Chiếc Lông Vũ Của Thần."




Bến đò rất nhỏ, chỉ có một chiếc thuyền gỗ cũ kỹ đang đậu. Một nhóm người vây quanh mạn thuyền không biết đang thương lượng chuyện gì, Ma Xuyên vô tình ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy tôi. Cậu ta sửng sốt một hồi rồi bước nhanh về phía tôi.

"Cậu ở đây làm gì?" Cậu ta cau mày, giọng điệu lộ ra vẻ nóng nảy như thể rất kì thị sự hiện diện của tôi.

"Tôi đi dạo loanh quanh thôi." Tôi lại nhìn ra sau lưng cậu ta.

Cậu ta cản tôi lại, chỉ thốt hai từ ngắn gọn: "Về đi."

Tôi tức đến bật cười, "Cậu có phân biệt được chó với người không thế? Tôi là người, không phải chó của cậu, không phải cậu nói gì là tôi sẽ làm nấy đâu."

Tầm mắt giao nhau giữa không trung chừng như có thể trông thấy tia lửa phóng ra loẹt xoẹt. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng này, đột nhiên có người bước tới gọi tôi.

"Ê cậu em!"

Tôi liếc sang, là Niết Bằng.

Anh ấy đi tới chỗ tôi và Ma Xuyên, hoàn toàn chẳng nhận ra có gì kì lạ giữa hai đứa. Sau khi chào hỏi tôi xong, anh nói nhỏ với Ma Xuyên: "Đã chuẩn bị xong rồi."

Tôi không biết bọn họ đang chuẩn bị gì, nhưng tôi có thể thấy được Ma Xuyên khá coi trọng chuyện này, vốn dĩ cậu ta đang muốn đuổi tôi đi, nhưng nghe Niết Bằng nói xong thì chỉ bỏ lại một câu: "Đừng nán lại quá lâu." rồi xoay người rời đi.

Mọi người tụ tập trên bờ, ngoại trừ người chèo thuyền, cuối cùng chỉ có một mình Ma Xuyên bước lên con thuyền nhỏ đó.

Người chèo thuyền đẩy ván chèo, chầm chậm đưa thuyền ra giữa hồ. Ma Xuyên đứng ở mũi thuyền, tay áo tung bay trong gió. Trên bờ, người đàn ông dìu người phụ nữ dần đỏ hoen hai mắt, trong đám đông bắt đầu xen lẫn tiếng khóc thút thít.

Tôi sực nhận ra tình huống này không ổn lắm. Ma Xuyên đuổi tôi đi có lẽ không phải vì ghét tôi mà là vì tôi đã vô tình đột nhập vào một nghi lễ nào đó không thể công khai.

Tôi đang do dự không biết có nên về hay không thì Niết Bằng đã lách qua đám đông, tiến về phía tôi.

Anh rút một điếu thuốc lá ra từ trong bao, ra hiệu cho tôi đi lên nói chuyện.

Hai người chúng tôi mỗi người ngậm một điếu trong miệng, anh châm lửa cho tôi trước rồi mới châm cho mình, sau khi rít vào một hơi thật sâu, anh từ từ nhả khói về phía hồ.

"Còn nhớ cái lần anh lôi cậu đi sửa băng thông mạng không? Nhà bên có một người phụ nữ bị bệnh, hôm nay là ngày thủy táng của cô ấy?"

Tôi khựng lại: "Có chút ấn tượng. Bệnh gì thế?"

"Ung thư. Lúc phát hiện thì đã giai đoạn cuối rồi, mới hơn bốn mươi tuổi thôi." Niết Bằng thở dài một hơi rồi nói, "Cô ấy có một đứa con gái tên là Vân Đoá, mấy năm trước nó bỏ trốn theo một thằng đàn ông, sau đó thì chẳng về nữa. Má nó sắp mất mà vẫn nhớ đến nó, nhưng nó lại vì một kẻ ngoại tộc mà bỏ cả người nhà mình."

"Là không tìm được cô gái đó hay liên lạc được nhưng người ta không muốn về?"

Nếu chỉ đơn giản là không muốn về nhà thì còn đỡ, chứ nếu tình huống nghiêm trọng đến mức cần báo cảnh sát thì có thể liên quan đến hành vi mua bán người.

"Liên lạc được nhưng không chịu về." Chẳng biết Niết Bằng đang nghĩ gì mà giọng có chút ưu tư, "Chẳng qua mấy thằng đó thấy họ xinh nên mới trêu ghẹo đùa bỡn, nào có ai là đối xử với họ thật lòng. Một hai năm sau họ không còn đẹp nữa thì tám, chín phần mười là sẽ bị vứt bỏ."

"Cậu em này, chúng ta đều là đàn ông, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất, cậu nói xem có chuẩn không? Một thằng đàn ông tùy tiện lôi kéo con gái nhà người ta chạy trốn mà đáng tin thì anh phải quỳ lạy con ngựa nhà anh rồi nhận nó làm cha!"

Thô nhưng thật. Năm đó Bách Tề Phong dụ dỗ mẹ tôi lén kết hôn khiến ông bà ngoại tôi buộc phải nhận ông ta làm con rể, xong việc chứng minh, ông ta đúng chẳng phải hạng tốt lành gì.



Còn cả người chị quá cố của Ma Xuyên nữa, chưa lập gia đình mà đã có con, ngóng trông cả đời một kẻ sẽ không bao giờ quay lại, cuối cùng u sầu mà chết, bỏ lại đứa con thơ còn chưa thành niên.

Nhìn chăm chú vào bóng người màu trắng ở phía đằng xa kia, tôi nói: "Phải, đàn ông thật sự không đáng tin."

May mà sau này tôi không có con, chứ không đẻ con trai hay con gái cũng đủ đau đầu.

Chắc Niết Bằng cũng nhận ra lời nói của mình hơi tiêu cực, anh tự mắng bản thân rồi vội vãsửa lời: "Cũng không phải tất cả, vẫn có đàn ông tốt. Anh với cậu rất tốt, Tần Già thì càng miễn bàn, chúng ta là chuẩn mực của nam giới!"

Trên mặt hồ mênh mông, chẳng biết người chèo thuyền làm cách nào mà dừng được thuyền yên vị ở giữa hồ rồi thả một bao đồ nặng xuống nước.

Ma Xuyên đứng ở mũi thuyền, giơ chiếc tù và trong tay lên, đặt lên môi, ngay sau đó, tiếng tù và hùng hồn, lảnh lót vang rền khắp biển Ba Từ. Tiếng tù và này có sức công phá mãnh liệt, mang theo sự hoang dã, huyền bí và khó lường của thời viễn cổ làm lay động hồn người.

Chỉ trong hai phút ấy, gió lặng đi một cách lạ thường, chẳng còn nghe thấy một âm thanh nào nữa. Dưới bầu trời biên biếc, trên mặt hồ trong vắt, chỉ có một bóng trắng đứng yên ở đó, trắng hơn cả tuyết, nhẹ hơn cả gió.

Đó là chim thần thánh khiết chỉ có trời đất tinh sạch mới nuôi dưỡng được, là vị tu sĩ Tằng Lộc không dung thứ một hạt cát trong mắt, là sự tồn tại mà người phàm không thể với tới...

"Máu thịt tủy xương của người chết sẽ được dòng nước cuốn đi muôn nơi, nuôi dưỡng các sinh linh trong nước và cuối cùng sẽ phụng dưỡng vùng đất này."

Tôi bừng tỉnh, gió lạnh quất vào mặt, tiếng tù và vẫn văng vẳng bên tai, suy nghĩ vừa rồi tựa như mặt hồ biển Ba Từ, bị gợn sóng của Niết Bằng đánh tan đi.

Ở giữa hồ, Ma Xuyên buông sõng tay nhìn lên trời, mái tóc ngắn đen tuyền và tay áo rộng bị gió thổi cuốn lên như có thể đạp gió tung bay bất cứ lúc nào cũng.

Nhưng tất cả đều chỉ là phí công vô ích mà thôi. Tôi biết, bản thân Ma Xuyên cũng hiểu rõ rằng cậu ta đã bị chặt đứt đôi cánh, làm thế nào cũng không thể bay lên được nữa.

Khi con thuyền trở về, gia đình người thân đều đợi sẵn trên bờ, Niết Bằng cũng nằm trong số đó, vừa đợi Ma Xuyên bước lên bờ một cái là họ liền gấp gáp bày tỏ lòng biết ơn với Tần Già.

Ma Xuyên xua tay, nói đây là việc cậu ta phải làm, thế nhưng nét mặt vẫn khó giấu được vẻ mệt mỏi. Cậu quét mắt sang tôi, lần này không nói năng gì.

Đám đông vây quanh Ma Xuyên rời đi, tôi đi theo sau họ, đột nhiên giẫm phải thứ gì đó dưới chân, tôi cúi xuống nhìn thì thấy là một dải tua. Một dải tua bối vân.

Có lẽ hôm nay là dịp đặc biệt nên Ma Xuyên đeo một chuỗi hạt gỗ đàn hương trang trọng hơn, bối vân phía sau ngắn hơn bình thường, cả tua rua cũng không dài quá một cánh tay.

Chuỗi hạt và dải tua bối vân thực chất là hai thứ tách riêng, bình thường có thể tháo rời. Tôi kiểm tra dải tua bối vân kia, phát hiện ra là chiếc móc dùng để cố định đã bị gãy.

Nhìn nhóm Ma Xuyên đã đi xa, tôi không chọn đuổi theo mà nhét dải tua vào túi mình.

Chẳng còn tâm chặng ngắm cảnh nữa, tôi phóng xe quay về viện nghiên cứu, vừa bước vào phòng, tôi đã lôi dải tua ra vứt lên bàn rồi lấy pad, xóa hết mấy bức tranh mà mình đã vẽ vất vả trong hai hôm trước.

Hai tháng trước, Hoàng Phủ Nhu đã nhận cho tôi một job, bên A là con gái của ông trùm vận tải biển Đông Á. Sang năm đối phương sẽ kết hôn với người bạn trai đã yêu nhiều năm nên hy vọng tôi có thể thiết kế được một chiếc vòng cổ "hoàn hảo" để cô ấy đeo trong ngày cưới.

Hoàn hảo, yêu cầu chỉ có hai từ, nói thì dễ nhưng để hoàn thành thì lại rất khó.

Tôi sửa đi sửa lại suốt hai tháng nhưng vẫn chưa hài lòng. Hôm qua tôi cứ ngỡ mình đã nhìn thấy hy vọng, có vẻ như cuối cùng cũng có thể nộp bản thảo, thế nhưng khi trở về từ biển Ba Từ nhìn lại, tất cả chỉ là rác rưởi.

Đầu bút dừng trên màn hình, hiện lên trong tâm trí không phải chiếc váy trắng của cô dâu mà là hình bóng đơn độc trên chiếc thuyền lá trôi trên mặt nước phẳng lặng.

Một đôi cánh mỹ lệ dần hiện lên trên bảng vẽ điện tử, trông nó như cánh của mọi loài chim trên thế gian nhưng lại cũng chẳng phải cánh của bất kì loài chim nào.

Cảm hứng dâng trào, để hoàn thiện bản thiết kế trong tay mà tôi quên ăn quên ngủ, thức trắng cả đêm, tận sáng hôm sau mới buông bút, phấn khích ngồi phịch xuống ghế.

Đây là đôi cánh đẹp nhất mà trí tưởng tượng của tôi có thể vẽ ra.

Từng chiếc lông vũ được thiết kế theo hình uốn cong, tựa như bị bấm dừng trong khoảnh khắc bị gió cuốn bay.

Nét đặc trưng của vòng cổ dạng Bib Necklace là có kích thước lớn và đẹp lộng lẫy, lông vũ sẽ được khảm xà cừ và kim cương, đá chính ở giữa sẽ dùng...

Cơn buồn ngủ ập tới, còn chưa nghĩ kĩ xem nên nạm loại đá nào vào giữa hai chiếc cánh kia thì tôi đã nằm lăn ra ghế, ngủ thiếp đi.

Tôi ngủ một mạch đến tận chiều, giữa chừng bị đánh thức bởi cơn đau ở cổ nên chuyển sang nơi khác ngủ tiếp. Sau khi tỉnh hẳn, tôi thấy bụng dạ đói meo, phải hốc nguyên một tô cơm đầy tôi mới thật sự cảm thấy sống lại.

Bất cứ designer đầy tham vọng nào cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi thiết kế được ra tác phẩm khiến mình hài lòng, tôi cũng không ngoại lệ.

Niềm vui này kích thích cả các giác quan khác, khiến tôi cảm thấy không khí có mùi thơm ngọt, cơm canh trở nên ngon miệng, ngay đến Hai Đồng dính cứt trên mông trông cũng đáng yêu lạ thường.

Thậm chí... tâm trạng tốt đến nỗi tôi đã sửa xong cả dải tua bối vân cho Ma Xuyên.

Đã sửa xong thì tất nhiên phải trả lại.

Do hôm trước ngủ ngày quá nhiều nên ban đêm tôi không ngủ được, thế là sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm dải tua định mang lên đền trả lại cho Ma Xuyên. Không ngờ vừa ra khỏi cổng, tôi đã gặp Lê Ương đang cõng gùi đi ra ngoài.

Tôi hỏi cậu bé đi đâu sớm thế, nó bảo mấy ngày nay Tần Già ăn uống không ngon miệng nên nó tính vào rừng đào ít nấm.

"Lạnh thế này mà vẫn có nấm à?" Giờ đã cuối tháng mười hai, khắp nơi đều bị băng tuyết phủ kín, loại nấm nào mà lại có khả năng sinh tồn mạnh mẽ như thế?

"Có chứ ạ, là cái loại màu đen, từng cục từng cục thế này, người Hạ các chú thích lắm, thầy Nghiêm bảo bán ra ngoài rất đắt." Lê Ương khum hai tay lại, miêu tả đường tròn có kích thước bằng một quả bóng bàn.



"Nấm truffle?" Tôi đoán theo miêu tả của nó.

"Vâng vâng vâng, chính là cái tên này đấy ạ."

Tôi không quá yên tâm khi để một đứa bé như Lê Ương đi vào rừng một mình, phần vì cũng hơi tò mò không biết cậu nhóc sẽ đào nấm truffle như nào nên đã ngỏ lời nói muốn đi cùng.

Cậu nhóc nhìn tôi từ trên xuống dưới, không chắc chắn lắm: "Chú ư? Chú làm được không đó?"

Lần đầu tiên trong đời tôi bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nghi ngờ, nhất thời tôi thấy bị tổn thương lòng tự trọng nghiêm trọng, nhưng nghĩ lại, điếc không sợ súng, trẻ con thì hiểu cái gì?

Lúc tôi đi bộ ở Thụy Sĩ, độ cao trung bình so với mực nước biển là ba nghìn mét, khi tôi đi bộ liên tục trong mười ngày, mỗi ngày hai mươi cây số thì nó vẫn đang được Tần Già ôm trong lòng cho uống sữa đấy.

"Được chứ, đỉnh là đằng khác, con có tin lát nữa chú đào còn được nhiều hơn con không?"

Lê Ương chun mũi, lướt qua tôi đi về phía trước: "Bốc phét."

Tôi xoay gót đi theo nó.

"Thế chúng ta thi xem?"

Sự thật chứng minh, đi bộ và leo lên leo xuống trong rừng như khỉ để đào nấm là hai việc không thể so sánh với nhau.

Lê Ương vào rừng mà như Tôn Ngộ Không về lại Hoa Quả Sơn, chân tay cậu nhóc thoăn thoắt thế kia, e rằng tôi có gắn định vị lên người nó thì cũng khó mà đuổi kịp được.

Tôi ngại bảo cậu nhóc đứng lại chờ mình nên cắn răng theo đuổi, kết quả là bất cẩn trượt chân xuống núi. May sao trên sườn núi có nhiều thảm thực vật làm hãm tốc độ của tôi lại, lúc trượt xuống tôi còn được một cái cây cản nên ngoại trừ bị dính nhiều bùn đất trên người với một chút xây xát ở tay, tôi không gặp thương tích gì nghiêm trọng.

"Chú ơi chú không sao chứ?" Nghe thấy động tĩnh, Lê Ương giật mình, thằng bé đang đào giữa chừng thì phải lật đật chạy lại chỗ tôi.

Tôi ngã chổng vó dưới nền đất, người ngợm nhếch nhác, nào còn nhớ tới lời tuyên bố hùng hồn ban nãy của mình. Thấy Lê Ương tới, tôi lấy tức chìa tay ra: "Phiền con, kéo chú dậy với..."

Khi chúng tôi về đến đền thì cũng đúng lúc Nghiêm Sơ Văn tới tìm Ma Xuyên chơi cờ. Nó thấy người tôi lấm lem bùn sình thì hoảng ra mặt: "Mày sao đấy?"

Nó bước tới, xúm lấy tôi kiểm tra khắp một lượt, chắc chắn tôi không bị gãy tay, gãy chân gì rồi mới thả lỏng nét mặt.

"Bất cẩn giẫm hụt thôi." Tôi lúng túng gãi lông mày, rơi ra một đống bùn đất.

Tôi chẳng còn quan tâm đến mục đích ban đầu mình tới đây làm gì nữa, tôi chỉ ước sao có thể gắn cánh bay về, tắm ngay nước nóng rồi thay bộ đồ bẩn thỉu trên người ra.

Vốn dĩ tôi định tạm biệt Lê Ương, thế nhưng chỉ trong chớp mắt thằng bé đã lỉnh đi đâu mất rồi.

"Tao về trước..."

Đang chuẩn bị đi thì tôi thấy Ma Xuyên với Lê Ương lần lượt bước ra từ trong chính điện.

Sắc mặt Ma Xuyên chẳng tốt lắm nhưng trông tinh thần vẫn ổn, hẳn là sức khỏe không bị gì nghiêm trọng.

Thấy tôi, cậu ta hơi chững lại, có vẻ hơi bất ngờ: "...Cậu không sao chứ?" Vừa nói, cậu ta vừa quét mắt nhìn tôi từ đầu xuống chân.

Lê Ương cõng gùi chạy theo, thở hổn hển nói: "Tần Già, con chưa nói xong mà, chú ấy bị té xuống sườn núi nhưng may mà không sao cả."

Ma Xuyên nhìn thằng bé, cau mày im lặng hồi lâu.

Lê Ương bị cậu ta nhìn chằm chặp đến nỗi phát run, ban đầu nó còn đứng cạnh cậu ta, thế nhưng lúc này đã lặng lẽ di chuyển đến bên tôi.

Tuy nhiên, Ma Xuyên không vì vậy mà tha cho cậu nhóc: "Về sau những chuyện như này phải nói xong trong một lần, không được ngắt làm hai."

Lời nói của cậu ta không nghiêm khắc nhưng Lê Ương vẫn tủi thân gục đầu.

Tôi xoa đầu cậu bé, không kìm được mà nói đỡ cho cậu bé: "Chính cậu không chịu nghe hết ấy, trách người khác làm gì?"

Ma Xuyên lập tức nhíu mày chặt hơn: "Nó không phải 'người khác', nó là đệ tử của tôi, là người sẽ trở thành ngôn quan trong tương lai, dạy dỗ nó là trách nhiệm của tôi."

Ý là việc cậu ta dạy dỗ học trò của mình không can hệ gì đến tôi.

Tôi "ha" một tiếng, muốn bật lại nhưng lại bị Nghiêm Sơ Văn ở bên cạnh giật mạnh tay áo.

"Đừng cãi nhau chứ, quan trọng nhất là 'hữu kinh vô hiểm', không sao là tốt rồi."

(*) Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Ai thèm cãi nhau với cậu ta? Tôi ăn cho no bụng mới cãi nhau với cậu ta nhá.

"Đi đây." Tôi khoát tay, quay người rời đi.

Nghiêm Sơ Văn nói ở phía sau: "À này, hôm nay nhà thím nấu ăn cho bọn mình có việc, Quách Xu cũng ra ngoài rồi, trưa mày đói thì tự xử đi."



Trong ba người ở viện nghiên cứu, Quách Xu là người giỏi nấu ăn nhất, bình thường còn làm thêm điểm tâm gì đó; tiếp theo là Nghiêm Sơ Văn, miễn cưỡng ăn được; tôi là nát nhất, miễn cưỡng ăn không chết.

Nghe nó bảo tự xử mà tôi đau cả đầu, tôi ngoái lại hỏi Nghiêm Sơ Văn: "Thế trưa nay mày ăn gì?"

"Tao á?" Nghiêm Sơ Văn thẳng thắn, chẳng giấu giếm gì mà chỉ tay ra sau lưng, "Tao ăn ở đây."

Tôi: "..."

Nó như vừa tỉnh táo lại, vội vàng thương lượng với Ma Xuyên: "Cậu xem, dù sao cũng là vì đi đào nấm cho cậu mà Bách Dận mới bị té, trưa nay..."

Nó không nói tiếp, nhưng Ma Xuyên đã hiểu rõ.

Cậu ta liếc tôi một cái lạnh tanh rồi lại hướng mắt về phía Nghiêm Sơ Văn, "Thế ở lại ăn cơm chung đi."

Trước mặt người khác, cậu ta luôn cư xử mẫu mực khiến người ta không tìm ra được một khuyết điểm, ngay cả nụ cười trên môi dường như cũng được tính toán cẩn thận.

"Con đi chuẩn bị đây!" Lê Ương cõng gùi chạy vào bếp, Nghiêm Sơ Văn cũng đi theo.

Tôi cúi xuống nhìn vết bùn đất đã vón thành cục trên quần mình, hỏi Ma Xuyên: "Chỗ cậu có bộ quần áo nào mà tôi mặc được không?"

Cậu ta chỉ vào bên cạnh bếp: "Cậu đi tắm trước đi, lát tôi sẽ mang cho cậu."

Vốn dĩ tôi chỉ định thay bộ đồ dơ này ra, bao giờ ăn xong sẽ mang về giặt, không ngờ cậu ta lại bảo tôi tắm rửa sạch sẽ luôn ở đây hẵng đổi sang quần áo của cậu ta. Chậc chậc, nói đến kĩ tính cầu toàn thì vẫn phải nhắc đến vị thần tử núi tuyết băng thanh ngọc khiết của chúng ta.

Chắc phòng tắm được xây về sau nên lượng nước không nhiều lắm, may sao đèn sưởi phía trên chiếu rất mạnh nên lúc tắm không bị lạnh.

Đang tắm giữa chừng thì bên ngoài có người gõ cửa.

Tôi: "Không khoá!"

Bên ngoài im lặng, một lúc sau, cửa gỗ bị đẩy nhẹ ra, một chiếc bọc được đưa vào.

Móng tay của người cầm bọc được cắt tỉa rất sạch sẽ, năm ngón tay thon dài, khớp xương cân đối, khi nắm chặt tay sẽ lộ rõ ​​các đốt ngón tay và gân xanh trên mu bàn tay.

Tóm lại là một bàn tay xinh đẹp, vô cùng phù hợp với khí chất của chủ nhân.

Chắc do đã quá lâu nhưng tôi vẫn chưa chịu nhận nên người bên ngoài hơi sốt ruột, lắc túi giục: "Cầm lấy."

Tôi lau nước trên mặt, sau khi do dự một hồi, cuối cùng cũng nắm lấy góc dưới của chiếc bọc, cố hết sức để không chạm vào bàn tay kia.

"Tắm xong thì ra ngoài, ăn cơm được rồi." Đảm bảo tôi đã cầm chắc chiếc bọc rồi, cánh tay kia cũng thu lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào khe hở đang dần khép lại, khẽ thở dài một hơi, "Biết rồi."