Loạn Nhịp Vì Người

Chương 140




Hết sức phong tình mà không tự nhận ra.

Thời Ý thay quần áo để ra ngoài xong, hai người thoải mái nắm tay đi xuống lầu, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đã dọn bữa tối ra ban công kề mé sông. Gió thổi qua, sóng nước lăn tăn, bốn người ngồi đối diện nhau, quét sạch chút mất tự nhiên trong bữa cơm trưa, hoàn toàn thả lỏng, trò chuyện thoải mái, thỏa thích nói cười.

Trần Hi Trúc khui một chai rượu vang đỏ, rót cho Thời Ý và Phó Tư Điềm, nói đùa bắt Thời Ý và Phó Tư Điềm phải uống rượu an ủi và rượu mai mối cùng bọn họ. Một ngụm cho toại lòng nhau, Phó Tư Điềm cũng không từ chối, cười nhận lấy, Thời Ý lại không cho, ngăn bàn tay đang cầm ly rượu của Phó Tư Điềm lại.

"Không phải cậu không uống rượu nữa sao?" Thời Ý ngấm ngầm không vui nhắc nhở Phó Tư Điềm.


Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ nhìn thấy rõ ràng, đều cười lên. "Thời Ý, quản ghê thế." Trần Hi Trúc trêu ghẹo.

Doãn Phồn Lộ cười nhạo theo: "Thời Ý Ý, hai ngày trước cậu uống rượu với tụi này đâu có như vậy. Cậu đây là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát."

"Có điều, bộ dạng hối hả bảo vệ vợ, sắt thép hóa mềm mại này nhìn cũng được lắm." Trần Hi Trúc cười ranh mãnh.

Gương mặt tám loại gió thổi vẫn bất động của Thời Ý cũng không khỏi bị trêu đến nỗi hai má nóng lên, hai bên tai Phó Tư Điềm cũng đỏ, lại nhịn không được quay đầu tỉ mỉ quan sát Thời Ý theo lời Trần Hi Trúc.

Thoạt nhìn Thời Ý quả thật rất khác biệt. Vẫn là gương mặt lạnh lùng đoan chính, giờ phút này đang mỉm cười nhẹ, có chút ửng đỏ, lại giống như đóa hồng mai nhú ra trong tiết xuân se lạnh, lạnh lẽo mà lại nóng bỏng, thanh đạm mà lại minh diễm, đối lập trí mạng, hấp dẫn trí mạng.


Trong mắt Phó Tư Điềm chứa chan nước mùa thu. Cô lắc lắc bàn tay đang được Thời Ý nắm, giọng nói nhẹ nhàng, như dỗ dành, lại như làm nũng: "Chỉ một xíu xiu thôi, không sao đâu."

Trái tim Thời Ý giòn tan, ý cười trút ra từ đáy mắt.

Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết, như không có việc gì giải thích với Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ: "Hiện tại dạ dày của Tư Điềm không khỏe, không uống rượu được."

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Thời Ý nói tiếp: "Huống hồ, rượu ở đây không ngon lắm, cứ như vậy mà uống hai ly rượu mai mối, quá hời cho tụi mình."

"Tối mai đến nhà mình chọn hai hộp, sau này cậu với chị Lộ cứ từ từ mà thưởng thức, hương vị sẽ lâu dài hơn. Giống như tình bạn của chúng ta vậy." Cô ấy nâng ly rượu của Phó Tư Điềm lên, hơi nghiêng về phía Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ, làm thành tư thế cụng ly: "Thiên trường địa cửu, dư vị vô tận."


Nói rồi, cô ấy uống cạn ly rượu, nhếch môi nở nụ cười chói lóa.

Lời nói đẹp, hành động đẹp, người càng đẹp hơn.

Trần Hi Trúc tâm phục khẩu phục, không còn lời nào để nói. Giơ ngón tay cái, cũng nâng ly rượu lên, nhướng mày, chân thành cười nói với Thời Ý và Phó Tư Điềm: "Cạn vì tình bạn."

Doãn Phồn Lộ nâng ly theo, Thời Ý mỉm cười, nâng ly đế cao của mình lên, Phó Tư Điềm cũng bèn lấy trà thay rượu duỗi tay ra. Bốn bàn tay nghiêng nhẹ, bốn chiếc ly chạm vào nhau, vang lên âm thanh va chạm lanh lảnh dễ nghe, cùng tiếng cười nói, hòa vào tiếng nước chảy róc rách, tựa như bản hòa tấu tươi đẹp êm tai nhất giữa đêm hè.

"Cạn vì tình bạn, cạn vì thanh xuân vĩnh cửu."

Tám giờ rưỡi, bọn họ xong bữa tối, đi đến nhà hát xem suất diễn cuối chương trình ca múa nhạc đặc sắc của địa phương. Vé đã mua từ trước, không ngờ buổi chiều lại đột ngột xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy, dẫn đến thời gian bọn họ xuất phát cũng đã là thời gian mở màn chương trình ca múa nhạc.
Cũng may bọn họ không thật sự để ý ca múa nhạc diễn cái gì, chỉ là muốn thể nghiệm một chút đặc sắc địa phương, vì vậy đi đường cũng không cuống quít, Trần Hi Trúc còn nhàn hạ thoải mái trêu chọc Thời Ý: "Sao tối không đem theo cây dù mới mua của cậu?"

Thời Ý liếc Trần Hi Trúc một cái, vờ như nghe không hiểu: "Tối không có mưa."

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ xấu xa nháy mắt ra hiệu với Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm muốn cười nhưng ngại không dám cười.

Thời Ý mắt không chớp, mặt không biểu cảm kéo Phó Tư Điềm đi mấy bước, đi lên trước Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ, nhắm mắt làm ngơ.

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đi theo đằng sau, trắng trợn cười phá lên.

Nhà hát lớn cách nơi ở của bọn họ không xa, đi chưa tới mười phút là đến nơi. Ca múa nhạc đã biểu diễn được hơn phân nửa, ánh sáng trong nhà hát mờ tối, hiệu ứng âm thanh rung trời, đám Phó Tư Điềm và Thời Ý sợ làm phiền mấy người phía sau, khom lưng đi vào trong. Cũng may vé bọn họ đặt là ghế hạng sang, ở hàng thứ hai, vị trí rộng rãi, đi vào rất dễ.
Đừng nói là rạp hát, lần gần nhất Phó Tư Điềm vào rạp chiếu phim cũng là sáu năm trước đi cùng Thời Ý. Ngồi vào không gian kín mờ tối như vậy một lần nữa, Phó Tư Điềm nhìn sườn mặt nửa sáng nửa tối của Thời Ý bên cạnh, có cảm giác như đã qua mấy đời.

Dường như Thời Ý nhận ra, nghiêng mặt mỉm cười với cô.

Tim Phó Tư Điềm lệch một nhịp, quay đầu, rũ mi, vô thức nhếch khóe môi lên. Là vui sướng, cũng là buồn cười. Không biết tại sao, đột nhiên lại có tâm trạng hệt như lần đầu tiên hẹn hò xem phim cùng Thời Ý trong kỳ nghỉ đông năm đó.

Thời Ý không biết tâm trạng Phó Tư Điềm là gì. Nhưng tâm trạng cô ấy cũng giống như của Phó Tư Điềm vậy.

Rõ ràng điều hòa mở rất vừa, nhưng cô ấy nhìn sườn mặt lúc sáng lúc tối của Phó Tư Điềm, lại cảm thấy có một luồng hơi nóng đang thiêu đốt trong cơ thể.
Thời Ý di chuyển cánh tay trong bóng tối, năm ngón tay nhẹ nhàng phủ lên đùi Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm âm ỉ run lên một cái, không dám nhìn Thời Ý, ngồi cứng đờ, tim đập như nổi trống.

Tay Thời Ý từ từ di chuyển lên trên, cả người Phó Tư Điềm như bị điện giật, đang do dự có nên bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của cô ấy không, lòng bàn tay Thời Ý bỗng dán lên mu bàn tay cô, trở lòng bàn tay cô lên, xuyên qua khe hở ngón tay, mười ngón đan vào nhau.

Phó Tư Điềm cúi đầu, ngây ra nhìn tay bọn họ nắm lấy nhau, ngẩng đầu nhìn Thời Ý.

Đáy mắt Thời Ý lóe lên tia ranh mãnh, kề sát tai cô nói nhỏ: "Sao tai cậu lại đỏ như vậy? Đang nghĩ cái gì?"

Ý cười dào dạt.

Mặt Phó Tư Điềm càng nóng hơn, cắn nhẹ môi, cũng không nói chuyện, như thể vô cùng thẹn thùng muốn rút năm ngón tay ra.
Tay Thời Ý tăng thêm chút lực, phì cười, cười đến nỗi trái tim Phó Tư Điềm cũng tan chảy. Thời Ý không trêu Phó Tư Điềm nữa, ngồi thẳng người, chỉ là tay cuối cùng vẫn không buông ra.

Lòng Phó Tư Điềm vừa mềm vừa ngọt, không giả vờ từ chối nữa, nắm chặt sự ấm áp trong tay.

Cho đến khi chương trình kết thúc, bốn người ra khỏi rạp hát, dạo quanh bờ sông hóng gió ngắm cảnh đêm, đi đến đêm khuya, bàn tay nắm lấy nhau của hai người vẫn chưa từng buông ra.

Mười giờ hơn, sự sầm uất trong khu du lịch cổ trấn kết thúc, du khách tản ra, cuối cùng Thời Ý, Phó Tư Điềm, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ check in một cái dưới hoa đăng ở con hẻm nhỏ hẹp, cũng về homestay nghỉ ngơi.

Mọi người đi cả ngày ai cũng mệt mỏi, Doãn Phồn Lộ còn chút chuyện công việc phải xử lý, vì vậy cũng không có trò chuyện đêm khuya, mọi người chúc nhau ngủ ngon, mạnh ai nấy về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Thời Ý và Phó Tư Điềm đều đã gội đầu, vì vậy chỉ cần tắm rửa sơ qua là được. Phó Tư Điềm để Thời Ý đi trước, Thời Ý cũng không từ chối, cầm quần áo để thay đi vào, rất nhanh đã trở ra.

Cô ấy mặc chiếc váy ngủ mỏng nhẹ đã mặc lúc chạng vạng, xõa tóc, thong thả nâng tay lau tóc ướt sau đầu, xoay người khoan thai đi về hướng phòng của Phó Tư Điềm.

Ngọn đèn mờ tối ấm áp chiếu lên cơ thể Thời Ý, chiếu lên đôi chân dài thẳng tắp mảnh khảnh, như thể đang vì cô ấy mà phủ lên một lớp kính lọc tuyệt đẹp của những thước phim xưa cũ.

Phó Tư Điềm nhìn đến quên cả phản ứng.

Thời Ý giống như không mảy may phát hiện, đứng ở nửa lối đi, lau lau tóc, khẽ cười nói với Phó Tư Điềm: "Mình tắm xong rồi, cậu mau đi đi."

"Mình về phòng đợi cậu."

Hết sức phong tình mà không tự nhận ra.
Phó Tư Điềm vân vê ga giường, ra vẻ tự nhiên gật đầu, cảm giác như trong lồng ngực có một chú nai con đang nhảy nhót, vừa hân hoan, vừa bối rối, đâm vào khiến tay chân đều nhũn cả ra.

Cô cầm áo ngủ để thay, do dự vài giây, cắn môi, không mang áσ ɭóŧ, vào phòng tắm cấp tốc tắm rửa, ôm gối đầu đã được bao lại sạch sẽ đi sang phòng Thời Ý.

Trong phòng, Thời Ý co một chân dài, nửa tựa lên giường, lướt máy tính bảng, yên tĩnh xinh đẹp, là dáng vẻ mà Phó Tư Điềm thường thấy trong những giấc mơ về đêm.

Phó Tư Điềm đứng tại chỗ, bỗng nhiên không dám cử động, lại có vài phần cảm giác không chân thực.

Thời Ý nghe được tiếng động, nghiêng đầu, nhìn thấy là cô bèn câu nhẹ khóe môi, hai ngón tay gõ gõ lên ga giường bên cạnh, ý bảo Phó Tư Điềm lại đây.

Phó Tư Điềm giẫm chân về mặt đất thực tại, yên tâm hơn, cũng nở nụ cười, trở tay đóng cửa lại, từng bước uyển chuyển trúc trắc đi tới cạnh giường Thời Ý. "Mình ngủ bên này?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Đâu cũng được." Thời Ý đặt máy tính bảng lên tủ đầu giường, quay người lại, thấy Phó Tư Điềm đã ngồi lên giường, cô ấy thẳng eo, cánh tay dài duỗi ra, ôm Phó Tư Điềm vào lòng.

"Người cậu thơm quá à." Cô ấy gác cằm trên vai Phó Tư Điềm, hơi nóng khi nói chuyện chui thẳng vào giữa cổ Phó Tư Điềm.

Cái gì cũng chưa làm, nhưng Phó Tư Điềm đã cảm thấy thân thể mình bắt đầu không ổn.

"Người cậu cũng rất thơm." Cô nuốt nước bọt, kiềm chế rụt rè, thả lỏng người sau đó tiến vào trong lòng Thời Ý: "Lần đầu tiên thấy cậu ở nhà hàng, mình luôn nghĩ như vậy. Sau khi cậu đi rồi, mình đã thử rất nhiều nước hoa, muốn biết cậu dùng loại nào."

Thời Ý bị bất ngờ, vùi bên cổ cô hừ nhẹ cười lên, cố ý lôi chuyện cũ ra: "Thế à? Mình tưởng lần đầu tiên thấy mình, cậu còn không thèm nhìn thẳng mình."
Phó Tư Điềm dùng đầu cọ cọ cô ấy, yếu ớt giải thích: "Là mình sợ cậu phản cảm, cũng sợ cậu không muốn bị cô Cận phát hiện."

Thời Ý lại hừ một tiếng, miễn cưỡng xem như tha cho cô.

"Vậy cậu thử ra chưa?"

Phó Tư Điềm tiếc nuối: "Chưa."

Thời Ý nhẹ giọng cười, hơi thở khiến cả người Phó Tư Điềm nóng lên. Cô vừa định bình tĩnh mà né tránh, di động đặt trên tủ đầu giường vang lên.

Hiển thị cuộc gọi đến là "Mẹ".

Thời Ý cũng nhìn thấy, trong phút chốc ánh mắt sâu thẳm.

Phó Tư Điềm cầm di động lên, xoay người dùng ánh mắt hỏi ý Thời Ý.

Thời Ý gật đầu, tự nhiên nới lỏng tay ra.

Phó Tư Điềm bèn đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia không biết nói gì, đa số Phó Tư Điềm đáp lại bằng một âm tiết, rất ôn hòa rất lễ phép, nhưng cũng rất khách sáo, Thời Ý nhạy bén nhận ra chút cảm giác khoảng cách.
"Dạ, được, mẹ với chú cũng giữ gìn sức khỏe. Vậy đến lúc đó con đi đón hai người. Dạ, được, vậy ngủ ngon, bai bai." Cuối cùng Phó Tư Điềm nói như thế.

Cô cúp máy, đứng bần thần bên cửa sổ giây lát, mới xoay người trở lại giường, ngồi lên giường, nhàn nhạt cười với Thời Ý.

Thời Ý tắt đèn lớn, chỉ chừa lại hai ngọn đèn áp tường, đắp chăn điều hòa lên chân Phó Tư Điềm, tựa vào đầu giường, vươn tay ôm vai Phó Tư Điềm qua, để Phó Tư Điềm tựa vào người mình.

Ban đầu Phó Tư Điềm có hơi cứng ngắc, nhưng ngửi được mùi thơm thoang thoảng vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người Thời Ý, cô nhanh chóng thả lỏng, nhẹ nhàng đè lên Thời Ý.

"Mẹ cậu gọi?"

"Ừ."

"Có bằng lòng kể cho mình nghe chuyện cũ của hai người không." Thời Ý hỏi rất bình thường.

Phó Tư Điềm im lặng một chốc, nói: "Được chứ. Nhưng mà, bắt đầu kể từ đâu đây." Âm thanh của cô trúc trắc.
Ánh mắt Thời Ý càng nhu hòa hơn: "Tên đi."

"Bắt đầu nói từ cái tên Giang Tồn Hi này đi."