Loạn Nhịp Vì Người

Chương 111




Câu chuyện hạnh phúc không có hồi kết.

Đêm đầu tiên chuyển vào căn nhà thuê nhỏ, không một ai trong hai người bọn họ ngủ ngon.

Giường gỗ quá cứng, mặc dù đã trải một tấm đệm bông mềm mại, Thời Ý vẫn cảm giác lưng và khuỷu tay bị cấn. Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, lúc thuê nhà bọn họ chưa từng đến đây vào đêm khuya.

Con phố sinh viên vào ban đêm đã lui đi cái ồn ào náo động của ban ngày, khắp nơi im ắng, hết thảy tiếng động đi ngược lại sự tĩnh lặng này đều đột nhiên trở nên không ăn khớp với nhau, cực kỳ chói tai.

Thời Ý không ngờ rằng, hóa ra cách âm của một căn nhà có thể kém đến mức này – sát vách hình như có người vẫn còn đang xem TV, ngoài hành lang giống như có người đang đi đi lại lại, tiếng chửi bới của gã say xỉn ngang qua dưới lầu, như thể ở ngay ngoài cửa sổ nhà bọn họ.


Trong bóng đêm, từng tiếng bước chân dần đến gần, tiếng kim loại va chạm của chìa khóa cắm vào trong lỗ khóa, đều có thể khiến cho thần kinh Thời Ý căng thẳng, tim đập nhanh.

Cực kỳ giống như đang mở cửa nhà hai người.

Cô ấy nhịn không được hỏi Phó Tư Điềm: "Cửa nhà chúng ta khóa trái rồi nhỉ?"

Phó Tư Điềm khẽ trả lời cô ấy: "Khóa trái rồi. Trước khi tắt đèn mình đã kiểm tra qua một lần."

Lông mi Thời Ý run run, nói: "Được rồi."

"Nếu không thì mình kiểm tra lại lần nữa." Phó Tư Điềm nói rồi liền ngồi dậy.

Thời Ý không cho, ấn người cô xuống, mượn ánh sáng le lói của đèn ngủ nhỏ đối diện với cô, cười nói: "Không cần đâu." Cô ấy đưa tay che mắt cô, như đang vỗ về, "Ngủ đi, ngày mai còn có lớp sớm."

Phó Tư Điềm kéo tay Thời Ý xuống, ôm trong lòng bàn tay, muốn nói gì đó, nhưng trông thấy khuôn mặt bình tĩnh như không có việc gì của cô ấy, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng đáp: "Được."


Thời Ý kề sát lại hôn một cái lên má cô, nhắm mắt, như thể rất chuyên tâm muốn chìm vào giấc ngủ.

Phó Tư Điềm nhìn cô ấy trong giây lát, cũng nhắm hai mắt lại, im lặng lắng nghe tiếng hít thở của cô ấy.

Thời Ý chưa ngủ. Phó Tư Điềm đã quá quen với trạng thái khi ngủ say của Thời Ý, rất nhiều đêm giật mình dậy từ cơn ác mộng, cô đều chậm rãi tìm về bình tĩnh, tìm về an tâm từ việc chuyên chú lắng nghe tiếng hít thở của cô ấy, chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Lúc ngủ, hơi thở của Thời Ý rất nhẹ, rất đều, nếu không lắng nghe kỹ thì gần như sẽ không nghe được.

Nhưng cả một đêm này, mỗi khi ngoài cửa vang lên tiếng động, tiếng hít thở của Thời Ý sẽ đột nhiên trầm đi, trở nên chậm hơn.

Trái tim Phó Tư Điềm, từng chút từng chút siết chặt theo hơi thở của Thời Ý.


"Thời Ý..." Cô rốt cuộc không nhịn được mở miệng.

Tiếng hít thở của Thời Ý biến mất trong nháy mắt.

Hai mắt cô ấy nhắm lại, không nhúc nhích, hô hấp khựng lại hai giây, lại bắt đầu từ tốn, thở chầm chậm như bình thường.

Thời Ý không muốn để cô biết cô ấy vẫn chưa ngủ. Phó Tư Điềm hiểu rõ, tầm mắt cũng không chịu thua kém bị hơi nước làm cho mơ hồ. Cô nhắm mắt lại, cắn răng điều chỉnh cảm xúc, giả vờ tự nhiên tiếp tục hỏi: "Cậu ngủ chưa?"

Đáp lại cô là tiếng hít thở đều đều của Thời Ý.

Phó Tư Điềm làm như không phát hiện ra gì, rón ra rón rén ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh một chuyến, sau đó nằm xuống, ôm tay Thời Ý, một lần nữa nhắm mắt lại.

Rất lâu rất lâu sau, ánh trăng ngoài cửa sổ đã rơi xuống nơi nao không còn nhìn thấy, Thời Ý cẩn thận rút tay mình ra khỏi tay Phó Tư Điềm, nhẹ chân nhẹ tay leo xuống giường, bật tính năng đèn pin trong điện thoại, kiểm tra cửa nẻo lại lần nữa.
Xác thực cửa đã đóng chặt, khóa cũng xác thực vẫn còn khóa trái.

Mấy tiếng mở cửa kia, thực sự không phải là mở cửa của họ.

Cô ấy tắt đèn pin, hít sâu một hơi, ngồi lại lên giường.

Dưới ánh đèn ngủ, Phó Tư Điềm cau mày, ngủ say khiến người ta trìu mến. Đôi mắt Thời Ý mềm đi, đưa tay khẽ vuốt ve mắt cô, ghé vào cánh tay cô, nghiêng người nằm xuống.

Lần này, thần kinh Thời Ý thả lỏng, chịu không nổi mệt mỏi, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Phó Tư Điềm mở mắt ra, ngắm nhìn cô ấy, một đêm thức trắng.

Chiều ngày tiếp theo sau khi tan học, nhóm làm luận văn tốt nghiệp của Thời Ý phải mở cuộc họp nhỏ lần đầu tiên ở tòa nhà giảng dạy khoa Tài chính, Thời Ý có thể sang đó cùng mấy người bạn trong nhóm. Phó Tư Điềm bèn tìm cớ, tự mình đi về.

Sau khi báo trước với chủ nhà, cô đi đến mấy khu chợ kim khí theo chỉ dẫn, mua hai bộ chốt xích chống trộm và một thanh sắt lớn. Về lại nhà thuê, cô đặt thanh sắt vào nơi tiện tay là có thể lấy được cạnh giường, sau đó xuống lầu mượn máy khoan của chủ nhà, tự đối chiếu theo sách hướng dẫn, lắp hai bộ chốt xích trống trộm lên phía sau cửa.
Lúc Thời Ý về, Phó Tư Điềm đang cầm máy khoan định ra khỏi nhà.

"Đây là gì vậy? Cậu muốn làm gì?" Thời Ý nhìn chằm chằm chiếc máy trên tay cô.

Phó Tư Điềm lắc lắc máy khoan, cười nói: "Máy khoan tường, mình mượn của dì chủ nhà. Mình gắn xích trống trộm cho cửa nhà chúng ta rồi, cậu xem thử đi, mình đi trả cho dì ấy trước, lát nữa lên nói với cậu sau."

Xích chống trộm gì cơ? Thời Ý còn chưa kịp phản ứng, Phó Tư Điềm đã cầm máy khoan đi xuống lầu như một cơn gió.

Chờ đến khi cô quay lại, Thời Ý vẫn đang đứng cạnh bên cánh cửa, ngây người sờ lên xích chống trộm.

Vừa ngước mắt nhìn thấy Phó Tư Điềm, cô ấy liền nở nụ cười tươi, trong mắt là sự yêu thích không thèm che giấu: "Sao cái gì cậu cũng biết vậy." Mấy ngày trước, Phó Tư Điềm còn thay bóng đèn, thay ống thoát nước bồn giặt.
Phó Tư Điềm bị ánh mắt như vậy của cô ấy nhìn đến bồn chồn cõi lòng, sải bước vào nhà, ngại ngùng nói: "Mình từng thấy người nhà mình dùng rồi nên biết một chút. Chỉ là thử thôi, không ngờ thật sự làm được."

Thời Ý ôm cô, gác cằm lên gáy cô, trái tim mềm như nước: "Vậy là đủ rồi."

Bảo bối của cô ấy.

Cô ấy nghĩ, tối nay bọn họ có thể ngủ ngon rồi.

Nhưng trời không chiều lòng người, tối ngày hôm đó, Thời Ý nổi mẩn đỏ khắp người.

Mẩn đỏ xuất hiện từng chút từng chút, ban đầu chỉ có vài nốt trên cánh tay, Thời Ý tưởng là muỗi cắn, không ngờ một lúc sau, trên người bắt đầu càng lúc càng ngứa, cô ấy bất đắc dĩ phải dừng việc đang làm trên tay, định vào nhà vệ sinh để tắm. Vừa cởϊ qυầи áo ra mới phát hiện, thì ra mẩn đỏ đã lan gần hết người.
Cô ấy không tắm nữa, mặc lại quần áo, đi ra ngoài.

Phó Tư Điềm ngồi trên giường đang viết báo cáo luận văn trên bàn nhỏ, thấy lạ hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy ậm ờ: "Mình quên mang đồ vào." Vừa nói, Thời Ý vừa đi đến chỗ cất thuốc bên bàn học, mở ngăn kéo ra.

Lật tới lật lui, trong ngăn kéo không có thuốc dị ứng.

Phó Tư Điềm đã nhận ra sự kỳ lạ của Thời Ý, lo lắng đi đến sau lưng cô ấy hỏi lại lần nữa: "Cậu sao vậy?"

Thời Ý không còn cách nào, lúc bấy giờ mới nói cho cô biết: "Hình như mình bị dị ứng." Cô ấy hơi kéo cổ áo xuống, mẩn đỏ nổi thành mảng lộ ra.

Từng mảng từng mảng, từng nốt từng nốt, đỏ ghê gớm. Phó Tư Điềm đột ngột đứng lên, sắc mặt trắng bệch: "Sao lại như vậy?!"

Cô nhảy xuống giường, vén vạt áo Thời Ý lên, nhìn thấy trên bụng, trên lưng cô ấy nổi đầy mẩn ngứa, giọng run rẩy: "Đi bệnh viện."
Cô xoay người đi lấy ví tiền.

Thời Ý giữ cổ tay cô lại, bình tĩnh trấn an: "Khỏi đi, không sao đâu, uống thuốc dị ứng là được rồi, cũng có thể là bị rubella."

Phó Tư Điềm làm sao yên tâm cho được, kéo tay cô ấy đi ra ngoài: "Không được, chúng ta đi kiểm tra thử. Hiện tại bệnh viện vẫn chưa đóng cửa, chắc là có thể xét nghiệm máu."

Thời Ý không muốn lãng phí tiền bạc.

Cô ấy gạt Phó Tư Điềm: "Tám giờ hơn, chắc chắn chỗ lấy máu xét nghiệm hết giờ làm việc rồi. Cậu xuống lầu mua giúp mình hộp thuốc dị ứng đi, uống vào là hết thôi. Nhỡ đâu là rubella, đi ra ngoài gặp gió trái lại lại không tốt."

Phó Tư Điềm nửa tin nửa ngờ, thấy Thời Ý cố chấp, đành phải thỏa hiệp: "Được, vậy mình xuống dưới mua. Cậu chờ mình, mình sẽ về nhanh thôi."

Thời Ý chịu đựng cơn ngứa, dặn dò cô: "Không cần gấp, cẩn thận nhìn đường." Cũng may giờ này vẫn chưa quá muộn, trên đường còn nhiều người, cô ấy cũng không đến nỗi quá lo lắng.
Phó Tư Điềm không nghe lọt tai, xỏ dép vào xong liền đóng sầm cửa, chạy như bay xuống lầu.

Dọc đường, tất cả các loại cảm xúc tiêu cực lại tràn ngập trong lồng ngực Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm siết chặt tay, cố gắng vứt hết những thứ này ra sau đầu.

Cô thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất mua thuốc về, nhìn Thời Ý uống thuốc, sau đó trằn trọc cả đêm canh chừng Thời Ý, không lòng dạ nào đi ngủ.

May mà nửa đêm sau, mẩn đỏ thuyên giảm bớt, chỉ để lại những vết màu đỏ, qua vài ngày hẳn là sẽ biến mất.

Thời Ý ôm cô nói: "Cậu xem đó, không sao cả. Ngủ đi."

Cô vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn, nhưng vẫn khàn giọng đáp "Ừm", dỗ dành để Thời Ý thả lỏng, ngủ vội một chút trước khi trời sáng.

Ngày hai ngày ba, Thời Ý đều uống thuốc, mẩn đỏ đã hết hẳn, ngay cả dấu vết màu đỏ cũng không thấy nữa.
Ngày thứ tư, Thời Ý ngừng thuốc.

Buổi chiều cùng ngày, cơn ác mộng mẩn đỏ lại đến.

Lần này Phó Tư Điềm nhất quyết không chịu cho Thời Ý uống thuốc để đối phó nữa. Hai người đi bệnh viện, xét nghiệm máu tìm nguyên nhân gây dị ứng.

Ngày hôm sau, báo cáo thể hiện Thời Ý bị dị ứng mạt bụi.

Thời Ý an ủi cô có thể do mấy ngày nay lúc cô ấy đi họp với cố vấn, có đi ngang qua công trường đang xây bên Tài chính Kinh tế, bụi bặm rất nhiều.

Nhưng trong lòng Phó Tư Điềm đã có câu trả lời. Vấn đề vốn dĩ bao nhiêu năm trước đây đều không phát hiện ra, vào ở nhà thuê một ngày thì xuất hiện, nguyên nhân gây dị ứng ở chỗ nào, không cần nói cũng biết.

Cố gắng lắm Phó Tư Điềm mới xóa bỏ được nỗi áy náy, tự trách mình vô dụng ra khỏi đầu. Cô thương lượng với Thời Ý: "Chúng ta đổi sang nhà bên khu dân cư đi."
Thời Ý nhắc nhở cô: "Chúng ta đã đóng ba tháng tiền thuê nhà và một tháng tiền đặt cọc rồi."

Phó Tư Điềm nói: "Không sao. Chúng ta cho thuê lại, cùng lắm thì không lấy lại được tiền cọc thôi."

Thời Ý không chịu: "Chúng ta quét dọn lại nhà một lần nữa xem sao, nhấc ván giường lên, tháo rèm cửa thay mới."

Đổi sang nhà bên khu dân cư, chênh lệch không chỉ có một tháng tiền cọc, mà còn có tiền thuê đắt đỏ hơn phân nửa sau đó. Một tháng, cao hơn phân nửa, làm sao có thể thật sự không thành vấn đề.

Công việc phiên dịch bán thời gian Phó Tư Điềm làm lúc trước, hiện tại do hiệu ích không tốt nên đã đóng cửa. Việc bán thời gian mà Phó Tư Điềm tìm đều là gia sư. Mặc dù Thời Ý đã nhận công việc cung cấp bản thảo dài hạn bên kênh tự chủ truyền thông của đàn chị, Phó Tư Điềm vẫn không hề thả lỏng được chút nào. Nghỉ hè một tuần bảy ngày, đã phải xếp thành đi làm hết sáu buổi tối. Còn đổi nhà nữa là muốn dồn ép Phó Tư Điềm đến mức nào.
Thời Ý không làm được.

Phó Tư Điềm vẫn còn muốn đấu tranh, Thời Ý rất kiên trì, nghiêm mặt, không mảy may nhường nhịn. Phó Tư Điềm đành phải đáp ứng.

Cô thay rèm cũ, làm một cuộc tổng vệ sinh từ trong ra ngoài nhà thuê, không bỏ qua bất kỳ xó xỉnh nào có thể tiếp xúc được, bất kỳ chỗ lớn bé nào, mỗi ngày phải làm vệ sinh hai lần cô mới yên tâm.

Cũng may ban đầu ngừng thuốc, mẩn đỏ của Thời Ý có tái lại đôi chút. Dần dần, ngay khi Phó Tư Điềm gần như sắp hoàn toàn mất đi hi vọng, Thời Ý lại tốt lên, ngừng thuốc cũng không còn bị nổi mẩn nữa.

Phó Tư Điềm yên tâm, cuộc sống cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.

So với lúc trước, hiển nhiên cuộc sống vẫn không tốt, nhưng niềm vui dường như cũng không khó khăn đến vậy.

Trong kỳ nghỉ hè, ban ngày Phó Tư Điềm đi thực tập cho một công ty lớn của nước ngoài, buổi tối sau khi ăn cơm xong thì đến từng nhà học sinh để dạy bù. Bôn ba mệt mỏi, nhưng cứ mỗi tối, mỗi khi cô mồ hôi nhễ nhại, bụng đói kêu vang băng qua những con hẻm nhỏ phố chợ thơm phức, mở cửa nhà mình ra, thấy Thời Ý đứng trước bếp lò, một tiếng "Về rồi à?" theo hương thơm của cơm bay tới, trong nháy mắt, mọi mệt nhọc đều tan biến.
Kỹ năng nấu nướng của Thời Ý vẫn không tốt, những thứ biết làm chỉ có cơm thỉnh thoảng nửa sống nửa chín, cháo thỉnh thoảng đặc như cơm khô, trứng xào cà chua thỉnh thoảng có thêm vỏ trứng vỡ, nghêu vĩnh viễn bị lẫn thêm cát...

Nhưng Phó Tư Điềm cảm thấy, đây là những món ăn ngon nhất trên đời.

Cô chỉ đồng ý cho Thời Ý làm cơm tối, buổi sáng cô sẽ dậy sớm làm đồ ăn sáng và đồ ăn trưa, bữa sáng thì ăn ngay, cơm trưa một món một canh, định sẵn giờ giấc nấu cho Thời Ý ăn trưa, bữa tối nếu Thời Ý làm được thuận lợi, Phó Tư Điềm về nhà là có cơm ăn, còn nếu tay chân chậm chạp chút, Phó Tư Điềm về đến nhà sẽ nhận làm tiếp công việc này. Ban công nho nhỏ được dựng thành căn bếp, gần như ngoài giường ra, đây là nơi chứa đựng nhiều niềm vui nhất của hai người.
Phó Tư Điềm càng thêm khẳng định, nấu ăn là một chuyện khiến người ta hạnh phúc.

Giữa tháng bảy, cơn bão số 18 đột kích và đổ bộ lên sát bên Thân Thành vào ban đêm.

10 giờ hơn tối hôm đó, ngoài cửa sổ mưa gió điên cuồng, đất trời như đang rung chuyển trong cuồng phong bão táp. Nhà thuê đột nhiên mất điện, khu vực ngoài cửa sổ không nhìn thấy được một tẹo ánh sáng nào.

Hiệu quả cách âm của căn nhà không tốt, Phó Tư Điềm cùng Thời Ý có thể nghe thấy tiếng kêu rên và tiếng mắng chửi liên tục không ngừng bên ngoài.

Đang mùa hè, buộc phải đóng cửa sổ thì cũng đành thôi, lại còn không có điều hòa không có quạt máy, nóng chết người.

Phó Tư Điềm và Thời Ý cũng nóng, nhưng lắng nghe tiếng chửi đổng vừa đáng thương vừa hài hước của bọn họ, không biết sao lại muốn cười.
Thời Ý lần mò trong bóng tối tìm máy chiếu sao, Phó Tư Điềm xuống giường tìm hai tấm bìa cứng xếp chồng lên nhau làm quạt.

Nghe mưa gió rít gào ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ngân hà ngàn dặm trong phòng.

Ngoại trừ nóng đến nỗi không ngủ được, cũng không có gì không tốt.

Hai người câu được câu chăng trò chuyện một lúc, Phó Tư Điềm đề nghị: "Chúng ta chơi trò nối câu chuyện được không?"

"Chơi thế nào?" Thời Ý tùy tiện hỏi.

"Mình nói một câu, cậu nối tiếp một câu, xem cuối cùng có thể gộp lại thành câu chuyện như thế nào."

"Được."

Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm những ngôi sao lấp lóe trên nóc nhà, nói trước: "Ngày xửa ngày xưa có một chú thỏ con."

Thời Ý nối tiếp: "Nóng quá, không ngủ được."

Phó Tư Điềm nhịn không được bắt đầu cười: "Vì vậy nó ra khỏi nhà, đi dạo dưới bầu trời sao."
Thời Ý không biến sắc: "Đi rồi lại đi, nó quyết định cởi bộ lông ra."

Phó Tư Điềm "Hả?" một tiếng.

Thời Ý liếc nhìn cô, hơi cong môi, bình tĩnh tiếp tục: "Vì thế nó biến thành một con thỏ hói."

Phó Tư Điềm đang cười nhẹ, đột nhiên cười thành một kẻ ngốc, vừa cười vừa trêu: "Đây là chuyện cười nhạt nhẽo à?"

Thời Ý chăm chú nhìn vào đôi mắt cười xinh đẹp của cô, nói: "Có thể giảm nhiệt độ."

Phó Tư Điềm lại cười lên, lầm bầm: "Không được, này không lãng mạn, người ta muốn nghe truyện cổ tích."

Thời Ý nhìn vào đôi mắt sáng ngời, môi đôi đỏ hồng, lúm đồng liền lấp ló của cô, trong lòng ngưa ngứa.

Cô ấy thì thầm: "Vậy mình sửa lại một chút. Thỏ con đi rồi lại đi, cởi bộ lông ra, biến thành hai chú thỏ con."

Phó Tư Điềm thắc mắc: "Tại sao cởi bộ lông ra lại biến thành hai chú thỏ con?"
Thời Ý không nói chuyện, chỉ là tay đã tiến vào trong váy ngủ, sờ thỏ con của cô.

"..." Ngay lập tức cả người Phó Tư Điềm run rẩy, đỏ mặt, mềm nhũn, lắp bắp: "Thời Ý... Cậu... Cậu lưu manh..."

Thời Ý nhướng mày, cũng không cãi lại, vén quần áo, cười hôn lên.

Phó Tư Điềm cuộn ngón chân, cắn môi, ngoại trừ ngâm khe khẽ ra thì không còn nói được lời nào khác.

Nơi này cách âm không tốt, Thời Ý ngược lại giống như càng hăng hái hơn, thích càn rỡ trêu đùa cô hơn, nhìn cô muốn kêu thành tiếng nhưng lại không thể phát ra tiếng, nhịn đến mức nước mắt lưng tròng, hàng mi ướŧ áŧ.

Thật lâu sau, mưa gió ngơi nghỉ một chốc, hai người như cá vớt lên từ biển, cả người ướt sũng nằm trên bãi biển phơi ánh sao.

Phó Tư Điềm gối lên cánh tay Thời Ý, nghiêng đầu đối mặt với cô ấy, dùng giọng khí ngượng ngùng hỏi: "Không phải muốn kể truyện cổ tích hay sao?"
Thời Ý lau vệt nước trên mi cô, đúng lý hợp tình: "Thì là đang kể truyện cổ tích mà."

"Hai chú thỏ con gặp được hai chú thỏ con khác, chúng nó đều rất thích đối phương, thế là bèn cùng nhau nhảy xuống ngân hà mát mẻ, biến thành hai chú cá hân hoan."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chúng nó bơi lội thỏa thích trong dải ngân hà, sống hạnh phúc bên nhau suốt đời."

Phó Tư Điềm ngọt ngào nở nụ cười: "Đây là kết cục sao?"

Thời Ý nói: "Không phải. Câu chuyện hạnh phúc không có hồi kết."

"Chỉ cần cả hai ở bên nhau, hạnh phúc sẽ không bao giờ viết hết."