Lỗ Hổng Tội Trạng

Chương 23: Vợ quan trọng hơn




Tiếng nhạc đinh tai nhứt óc trong quán bar, người trên sàn nhảy nóng nảy khó nhịn.

Cận Chu cũng đang nhảy nhót vui vẻ trên sàn, nhưng đột nhiên lưng cậu đụng phải một người, quay lại nhìn, là Lam Lam người quen cũ của cậu.

"Anh Cận." Lam Lam phát hiện là Cận Chu, xoay người sáp lại cùng cậu đối mặt nhảy múa, "Anh bỏ mặc chị dâu hả?"

"Chị dâu?" Lúc này Cận Chu đã sớm vứt Dương Thời Dữ lên chín tầng mây rồi, cậu sửng sốt một chút, mới ý thức được Lam Lam đang nói tới ai, "Mặc kệ anh ta."

Lúc này, Dương Thời Dữ hẳn vẫn đang làm việc ở nhà, không phải Cận Chu không quan tâm đến anh, mà là anh không để ý đến Cận Chu.

"Nhưng mà có rất nhiều người mời anh ta uống rượu." Lam Lam xoay một vòng, lại nhào vào trong ngực Cận Chu.

"Uống rượu?" Cận Chu cau mày, đứng yên trên sàn nhảy, "Rượu gì?"

"Đằng kia kìa." Lam Lam hất cằm chỉ về hướng quầy bar, "Bên cạnh chị dâu có người đang xum xoe kìa."

Cận Chu nhìn theo tầm mắt của Lam Lam, chỉ thấy có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở quầy bar, hai cúc áo trên tùy ý cởi ra, để lộ yết hầu và xương quai xanh khí phái, chiếc kính gọng vàng lười biếng đặt trên sống mũi, dây xích chống trượt tuỳ ý lay động trên áo sơ mi trắng.

"Chị dâu thật gợi cảm." Lam Lam vẫn còn đang nói, chưa nhận ra rằng Cận Chu đã cương tại chỗ, "Lần trước mặc một thân màu đen, không có nhìn ra nha."

Trong một đám "Yêu ma quỷ quái", Dương Thời Dữ đâu chỉ gợi cảm, quả thật con mẹ nó chính là tiên nữ hạ phàm.

Thằng em của Cận Chu xém chút nữa dựng lên ngay tại chỗ, sự tức giận trong lòng cậu dồn lên đỉnh đầu, cậu lập tức đẩy đám đông trước mặt sang một bên, đi đến bên cạnh Dương Thời Dữ.

"Nói chuyện chút đi, nói chuyện cũng đâu có mất miếng thịt nào." Người bên phải Dương Thời Dữ đang cười nói bắt chuyện cùng anh.

"Nói mẹ mày chứ nói, cút xa ra!" Cận Chu không khách khí đuổi người đàn ông đi, Dương Thời Dữ nghe thấy giọng nói quay lại nhìn cậu một cái, lại nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

"Còn mày, " Cận Chu giật lấy điếu thuốc trong tay của người bên trái Dương Thời Dữ, ấn vào gạt tàn, "Hút thì sang chỗ khác mà hút!"

Xung quanh Dương Thời Dữ nháy mắt trở nên thanh tịnh, Cận Chu tức giận nhìn anh hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Anh vẫn đeo kính gọng vàng, rõ ràng là tượng trưng cho thân phận thẩm phán, làm sao anh có thể đeo nó đi đến cái chỗ như thế này?

Thật là... Khiến người ta nhìn mà muốn bốc hỏa!

"Đến đây thư giãn." Dương Thời Dữ quay mặt về phía bartender, thậm chí cũng lười nhìn Cận Chu một cái.

Đúng lúc này, bartender đưa ra một ly cocktail, chỉ vào chỗ ngồi trên tầng hai, nói với Dương Thời Dữ: "Khách ở tầng hai mời."

Không đợi Dương Thời Dữ quay đầu lại, Cận Chu đã cầm lấy ly rượu, oán giận trừng mắt nhìn tầng hai rồi một hơi uống cạn.

"Thư giãn?" Cận Chu nện ly rượu xuống bàn, hung hăng doạ người hỏi: "Anh làm xong việc chưa? Đã viết bản án chưa? Đã đọc hồ sơ chưa? Anh còn đi ra ngoài thư giãn?"

"Cậu thì sao?" Dương Thời Dữ cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Cận Chu, "Toà án thẩm tra chuẩn bị xong chưa?"

Ồ......

Nghe thấy lời này, khí thế của Cận Chu ngay lập tức khô héo như bị dội một chậu nước đá.

"Tôi chuẩn bị xong rồi mới tới đây." Cậu chột dạ nói một câu, lập tức chuyển đề tài, "Anh mau trở về cho tôi, đây không phải nơi anh nên tới."

"Cậu quản tôi." Dương Thời Dữ nói.

Cận Chu đột nhiên cảm thấy lời này nghe quen quen, cẩn thận suy nghĩ một chút, đây chẳng phải là lời cậu nói với Dương Thời Dữ sao? Ngay cả giọng điệu cũng giống y đúc.

Cậu tức giận nắm lấy cổ tay của Dương Thời Dữ đi ra ngoài: "Đi ra ngoài với tôi."

Nhưng mà, Dương Thời Dữ lại dễ dàng rút cổ tay ra: "Không đi."

"Anh......" Nói không được, kéo không xong, người đi ngang qua quán bar đều sẽ nhìn Dương Thời Dữ, Cận Chu cảm thấy mình muốn tuột huyết áp, bộ dạng giống hệt như bảo bối trong nhà bị người khác nhìn ngó.

Cậu kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chịu đi?"

Dương Thời Dữ ung dung nói: "Cậu đi cùng với tôi."

"Tôi mới tới đây chưa được bao lâu." Uống rượu nhảy nhót vẫn chưa đã, Cận Chu đương nhiên không muốn đi, trên mặt là biểu cảm không tình nguyện, "Tôi đưa anh về nhà."

—— Đưa anh về xong tôi lại quay trở lại đây.

Dương Thời Dữ không trả lời, tầm mắt đột nhiên chuyển sang bên cạnh Cận Chu, khóe môi hơi cong lên.

Cận Chu nhìn theo tầm mắt của Dương Thời Dữ, chỉ thấy một mỹ nữ đi ngang qua bên cạnh cậu, vẫy tay chào Dương Thời Dữ.

"Anh còn cười?" Cận Chu thật sự vừa tức giận vừa ủy khuất, lần cuối cùng Dương Thời Dữ cười với cậu đã là chuyện của chín năm về trước, anh vậy mà lại cười với người khác?

"Về hay không?" Dương Thời Dữ thu hồi tầm mắt, hờ hững nhìn Cận Chu.

Năm phút sau, ở bãi đậu xe của quán bar.

Cận Chu ngồi vào ghế phụ trên xe Dương Thời Dữ, không vui hỏi: "Anh còn không có uống rượu, đến quán bar thư giãn cái gì chứ?"

"Chưa kịp uống." Dương Thời Dữ tuỳ tiện trả lời một câu, lái xe lên đường trở về nhà.

Sau khi rời khỏi khu trung tâm thành phố sầm uất, ánh đèn neon nhấp nháy trên đường dần biến mất, toà nhà cao hai bên đường cũng biến thành nhà thấp tầng cũ kỹ.

Sau khi bình tĩnh lại, Cận Chu muộn màng nhận ra có điều gì đó không đúng, nhìn Dương Thời Dữ hỏi: "Chắc không phải anh đến quán bar để bắt tôi chứ?"

Công việc của Dương Thời Dữ chắc chắn không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn, cứ cho là anh thật sự muốn thư giãn, nhưng theo thói quen trước đây của anh, quá lắm là đến cửa hàng tiện lợi mua hai lon bia, sao lại giờ lại đặc biệt chạy đến quán bar?

Đó còn là một quán bar rất xa khu phố cũ.

Dương Thời Dữ không trả lời, Cận Chu lại hỏi: "Sao anh biết tôi ở đó?"

Lần này Dương Thời Dữ nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Đoán."

Cận Chu không tin rằng trực giác của Dương Thời Dữ sẽ chuẩn như vậy, suy đoán nói, "Hay là nói anh đến nhà tìm tôi, rồi phát hiện tôi không ở nhà?"

Dương Thời Dữ không trả lời lại.

Cận Chu cũng biết rằng không thể hỏi ra được điều gì, nhưng chữ "đoán" vừa rồi của Dương Thời Dữ đã gián tiếp thừa nhận rằng anh đến quán bar để bắt Cận Chu.

"Anh quan tâm tới tôi đến vậy hả?" Tâm trạng của Cận Chu đột nhiên tốt lên, tốt đến mức muốn bay lên trời, "Tôi nói với anh này, anh không hiểu chuyện chút nào cả, không có sự tự giác của một người làm chị dâu."

Dương Thời Dữ liếc nhìn Cận Chu.

"Anh em với vợ, ai quan trọng hơn?" Cận Chu tự hỏi tự trả lời, "Đương nhiên là anh em rồi."

"Tôi đang uống rượu cùng anh em, anh đột nhiên gọi tôi trở về." Cận Chu dùng mu bàn tay phải vỗ vỗ vào lòng bàn tay trái, tình ý sâu xa mà giáo huấn nói, "Anh nói xem anh, thật là không hiểu chuyện."

"Cậu ngứa da đúng không?" Dương Thời Dữ lạnh giọng hỏi.

Cận Chu xoa mũi, không dám khoe khoang nữa.

Từ khu vực trung tâm thành phố trở về khu phố cũ, cần đi qua một công viên thành phố.

Bên cạnh công viên thành phố là đường sắt, bụi bặm ồn ào, bình thường rất ít người đến công viên này đi dạo, hơn nữa bây giờ trời đã khuya, sau khi xe của Dương Thời Dữ lái vào, cũng không thấy một người qua đường nào.

"Nhìn cái đèn đường này, có bị hư cũng không ai sửa." Cận Chu nói, "Khu phố cũ của chúng ta không xứng sao?"

Lời vừa dứt, gương chiếu hậu bên ghế lái chợt lóe sáng, Cận Chu đã quen thuộc với tình huống này, chiếc xe phía sau nhất định đang bật đèn pha.

Cậu quay đầu lại, định phàn nàn một câu, nhưng lúc này chiếc xe phía sau đột nhiên tăng tốc, vượt lên từ bên trái rồi đột ngột dừng lại ở phía trước, buộc xe của Dương Thời Dữ phải dừng lại.

Quán tính khiến Cận Chu suýt đụng vào kính chắn gió, người cậu bị bật ngược trở về lưng ghế, đang định nhìn xem chuyện gì xảy ra, thì lúc này, chỉ thấy phía trước có bốn người đàn ông đeo khẩu trang bước xuống xe, trong tay mỗi người đều cầm gậy bóng chày.

"Đây là......?" Trước khi Cận Chu kịp phản ứng, một người đã đi đến trước xe của Dương Thời Dữ, dùng gậy bóng chày đập mạnh vào kính chắn gió.

Kính chắn gió ngay lập tức bị móp, xuất hiện các vết nứt.

Cận Chu vô thức đưa cánh tay lên che trán, mà Dương Thời Dữ ở bên cạnh đã tháo dây an toàn, xoay người qua bảo vệ đầu cậu.

"Chuyện gì vậy?" Cận Chu cau mày, nhìn chằm chằm người ngoài cửa sổ.

Bốn người đàn ông dùng gậy bóng chày đập vỡ cửa kính ô tô của Dương Thời Dữ như thể trút giận, không muốn để lại bất kỳ chiếc kính nào còn nguyên vẹn.

Đập kính thôi chưa đủ, cả bốn người nhảy lên mui xe, nhảy lên đỉnh xe, hung hăn dậm mạnh xuống.

Cận Chu làm sao có thể chịu được cơn giận này, lập tức cởi dây an toàn, muốn mở cửa xe, nhưng Dương Thời Dữ đã kịp thời kéo cậu lại.

"Đừng đi ra ngoài." Dương Thời Dữ nói, "Có vẻ như bọn họ không muốn đánh người."

Cận Chu cũng biết chuyện này, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không ngừng bốc lên: "Con mẹ nó, nếu để tôi biết là ai làm, xem tôi có xử đẹp bọn họ hay không!"

Thấy Dương Thời Dữ đột nhiên cau mày, Cận Chu lập tức nhận ra rằng thẩm phán đại nhân không thích cậu chửi thề, liền dịu giọng nói: "Thật kỳ lạ, gần đây tôi đâu có chọc trúng ai?"

"Không nhất định là cậu." Dương Thời Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng kính đã bị nứt hoàn toàn, không thể nhìn rõ tình hình bên ngoài, "Một số người đã ra tù cũng sẽ đến để trả thù tôi."

Nghe lời này, Cận Chu sững sờ.

Kể từ khi những người đó rút gậy bóng chày ra, cậu luôn cho rằng chuyện này có liên quan đến cậu. Nhưng sau khi nghe Dương Thời Dữ nói, cậu mới nhận ra rằng, hóa ra công việc của thẩm phán còn dễ gây thù chuốc oán hơn so với cậu, những kẻ gây thù chuốc oán với thẩm phán, đều là phần tử tội phạm thực sự.

So sánh mà nói, mục tiêu thực sự không có khả năng là cậu. Thứ nhất, gần đây cậu không có thù oán với ai, thứ hai, cậu thường xuyên đi trên con đường này về nhà, từ trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì, thứ ba, hôm nay cậu ngồi xe của Dương Thời Dữ, nếu có người thật sự muốn gây khó dễ cho cậu, vậy thì đập xe của người khác để làm gì?

Cận Chu đột nhiên nhớ đến tin tức mà cậu đã đọc được lúc trước, có một người tình cờ gặp được giáo viên chủ nhiệm trên đường, không nhịn được đi lên tát một cái, e rằng người phía trước xe cũng vậy, tình cờ nhìn thấy Dương Thời Dữ ở trong quán bar, liền nảy lên ý định thu thập anh một trận.

Ở khu vực trung tâm thành phố sầm uất không tiện ra tay, tình cờ xe của Dương Thời Dữ lái ngang một công viên thành phố không có người, bọn họ liền chọn ra tay ở chỗ này.

"Mẹ kiếp." Cận Chu không khỏi chửi thề, "Đừng để chúng ta bắt được bọn họ!"

Khoảng mười phút sau, những người ở trên chiếc xe phía trước lái xe rời đi, chỉ để lại phía sau một chiếc xe hỗn độn.

Cận Chu xuống xe, ghi nhớ biển số của chiếc xe phía trước, nhìn dấu chân đầy chiếc xe, cậu tức giận đến mức muốn tìm người chặn chiếc xe đó lại.

Lấy hộp thuốc lá ra, định hút một điếu cho bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến Dương Thời Dữ đang ở bên cạnh, Cận Chu lại đặt hộp thuốc trở về.

Dương Thời Dữ ở bên kia kịp thời báo cảnh sát, đến bên cạnh Cận Chu, hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Cận Chu trong lòng vẫn đang tức giận, "Anh thường xuyên gặp phải loại chuyện này sao?"

"Không thường xuyên lắm." Dương Thời Dữ thấy Cận Chu không có việc gì, đi một vòng kiểm tra xe, "Một năm khoảng một hai lần."

"Thường xuyên như vậy sao." Cận Chu tức giận nói, "Tôi rút lại lời vừa rồi."

"Lời gì?" Dương Thời Dữ thờ ơ hỏi.

"Anh em và vợ," Cận Chu hiếm khi nghiêm túc, "Vẫn là vợ quan trọng hơn."