Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 373: Anh không nhớ ra tôi à?




“Mục đích giết người của tôi khác với mục đích của các anh. Tôi nên nói như thế nào nhỉ? Mỗi con mồi đều được xác định sau khi lựa chọn cẩn thận; nếu chúng sống tiếp, sẽ càng có nhiều người chịu khổ hơn. Vì vậy, thay vì dùng từ kẻ sát nhân, tôi thích mang danh hiệu bác sĩ tử thần hơn. Dù gì đi nữa, tôi cũng đang điều trị những căn bệnh của thời đại này." Gã số 7 Kim Chu Triết kể lại 3 vụ giết người trong thời gian sám hối. Do tố chất tâm lý quá tốt, gã sắp xếp các vụ án mạng vô cùng tối giản, chấm dứt một sinh mạng chỉ đơn thuần như những hành vi ăn một miếng cơm, uống một ly nước mà thôi.

Sau khi nói xong, gã cởi mũ bảo hiểm ra: “Tất cả đều là sự thật, vì vậy xin đừng nhầm lẫn giữa tôi với hầu hết các anh. Tôi biết mình đang làm gì và tôi luôn giữ vững lý trí cần thiết.”

Gã dừng lại: “Thực ra, tôi nói rất nhiều câu vô nghĩa thế này chỉ để chứng minh rằng: Tôi là một đồng đội rất đáng tin cậy. Hợp tác với tôi, cơ hội sống sót của các anh sẽ được tăng lên gấp nhiều lần."

Đứng lên rồi quay lại bàn tròn, Kim Chu Triết số 7 cũng không đòi hỏi phiếu vote, nhưng những lời mà gã vừa nói đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng người nghe.

Trước khi sám hối, gã lập luận rằng, ai nhận được nhiều phiếu vote sẽ trở thành đối tượng thù địch chung của cả bọn, chắc chắn sẽ bị giết chết.

Sau khi thú tội, gã lại bắt đầu đề nghị hợp tác, đồng thời chỉ rõ giá trị hữu ích của bản thân mình.

Cách tiếp cận một một trước, một sau thế này thông minh hơn nhiều so với Vương Vũ Thuần, và ngay cả gã số 9 cũng bắt đầu quan tâm đến lời đề nghị này.

“Cố tình nhắm mắt làm ngơ trước những tổn hại mà bản thân đã gây ra cho người khác, không ăn năn, không hối hận, không thể hiểu được nỗi đau của người khác, hóa ra anh lại trơ trẽn đến nỗi tự nhận bản thân là bác sĩ để chữa trị cho cả cái xã hội này à? Tất cả các siêu anh hùng đều chính là tội phạm, huống chi là một người bác sĩ công tác tại nhà giam như anh."

Ngay khi mọi người đang do dự không biết có nên hợp tác với gã số 7 Kim Chu Triết hay không, chợt có một giọng nói đột nhiên chen ngang.

Đó là một giọng nói chậm dần đều quen thuộc, buộc tôi phải liếc mắt nhìn sang: "Đỗ Dự à..."

Mặc một bộ Âu phục chỉnh tề ngồi ở vị trí thứ 10,trông Đỗ Dự hoàn toàn tách biệt với những người xung quanh: “Số 7 này, dù anh có giải thích ra sao về hành vi sát nhân của bản thân, thì việc giết người luôn đáng phải trả giá. Ngoài luật pháp, không ai có thể can thiệp vào cuộc sống của người khác cả."

“Ồ?” Số 7 Kim Chu Triết nhướng mày. Gã nghĩ rằng, người đầu tiên mở lời hẳn nên là người đồng ý hợp tác. Có ngờ đâu, lại có người đặt câu hỏi về bản chất hành vi của gã: “Tôi không phủ nhận về bản chất tội ác của tôi, cũng không phải đang khinh thường pháp luật. Chỉ là, tôi đang dùng phương pháp riêng của bản thân để hoàn thiện hệ thống luật pháp mà thôi. Chúng ta phải biết rằng, luật pháp của chúng ta có những sai sót; bằng không, tôi sẽ không thể nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp lâu đến vậy, cũng không có cơ hội ngồi đây trò chuyện cùng anh."

“Chỉ cần anh phạm tội, anh sẽ luôn để lại manh mối. Bên cạnh đó, kết quả điều tra phần lớn liên quan đến may mắn chứ không liên quan trực tiếp đến pháp luật." Đỗ Dự rất cứng rắn trong lập luận này. Ngay cả tôi cũng không biết tại sao anh ta lại cố tình đối chọi với Kim Chu Triết nữa, vì xem ra thì gã này rất khó đối phó đấy.

“Số 10, rốt cuộc thì anh có ý đồ gì? Chúng ta ở đây không phải để nghe anh phổ cập kiến thức pháp luật.” Khuôn mặt của gã số 7 rất bình tĩnh nhưng ánh mắt của gã lại rất lạnh lùng.

“Các anh giết người vì lối suy nghĩ khác thường, hoặc vì khiếm khuyết cảm xúc so với một người bình thường. Đây không phải là cái cớ để giết người. Đối với tôi, lời sám hối của các anh nghe có vẻ khá ngây ngô và nực cười đấy, giống như một kẻ mất trí đang nói những lời vô nghĩa, hoặc giống như một đứa trẻ vừa làm xong một chuyện nào đó rồi háo hức đòi sự ngợi khen." Đỗ Dự đứng lên, liếc ngang tất cả mọi người: "Cơ bản là các anh không hiểu mục đích thật sự của kẻ chủ mưu tập hợp mọi người vào đây. Các anh không hiểu sự sám hối là gì, nên chắc chắn sẽ không sám hối. Trong tư tưởng của các anh, kẻ sai vĩnh viễn là thế giới này, chứ không phải bản thân các anh."

Nói xong, gã thẳng thừng rời khỏi chỗ ngồi: "Một đám người đáng thương, các anh tự chọc mù mắt mình, cuối cùng sẽ tự chết trong tay chính mình mà thôi."

Dường như Đỗ Dự đã nhìn ra bản chất của trò chơi này, thế là đi một mạch đến phòng giam riêng mà không hề nhìn lại.

“Cái quái gì vậy? Mày bị điên à?” Gã số 6 hét to về phía Đỗ Dự: “Trò chơi vẫn chưa kết thúc mà!”

“Cứ kệ bà nó đi! Chờ tới khi thằng đó lên sàn, chúng ta đi tóm nó ra đây. Nếu nó không chịu ngồi lên ghế điện, chúng ta xử nó luôn!" Nhìn Đỗ Dự đi xa, Kim Chu Triết chợt cảm thấy lo lắng: "Kẻ này hơi kỳ lạ nhỉ?"

“Liệu có phải nó là kẻ dư thừa số 12 không? Nghe giọng điệu của nó, trông nó có vẻ là người đang duy trì luật pháp và trật tự, giống như một cảnh sát hoặc một luật sư vậy." Vương Sư cũng nhìn chằm chằm vào Đỗ Dự, suy nghĩ miên man.

“Liệu người thứ 12 giấu mặt có ngu ngốc đến mức nói những điều như vậy không? Gã làm vậy là để cố tình dẫn dắt mọi người nghĩ theo hướng này nhằm tự bài trừ thân phận của gã trong vai trò đó ra à? Gã này không phải kẻ chủ mưu, cũng không phải sát thủ. Tôi đoán đây chính là tên cảnh sát đã ăn phải viên kẹo màu xanh.” Vừa nói chuyện, lòng bàn tay của tên số 9 vừa sờ soạng trên cả cơ thể của Vương Vũ Thuần: “Nếu có người ra khỏi đây, tôi ở lại cũng không làm gì. Mọi người cứ trò chuyện đi nhé."

Trước mặt mọi người, gã số 9 xé cúc áo cổ của Vương Vũ Thuần, sau đó nắm tay cô, cố tình đi ngang qua tên Điền Đằng số 5: “Tôi cần thảo luận riêng với em gái số 4, cho tôi xin 30 phút nhé.”

Vương Vũ Thuần có dáng người rất nóng bỏng, gương mặt lại xinh đẹp. Không những thế, cô còn có nhãn mác của một ngôi sao điện ảnh, khí chất độc nhất vô nhị. Lúc này, cô lại e ấp như một chú mèo con trong tay gã số 9, khiến tất cả mọi người ở đây đều thầm nhộn nhạo trong lòng.

“30 phút thôi à? Sao anh nhanh vậy?” Tên số 6 nghiến răng nghiến lợi.

“Đây là giao dịch giữa tôi và em số 4. Nếu có người nào muốn tham gia, chỉ cần vote cho tôi là được.” Gã số 9 không nói gì thêm, chỉ liếm khóe miệng rồi ôm Vương Vũ Thuần vào phòng giam riêng số 9.

Chiếc bàn tròn trong phút chốc dường như trống rỗng. Tôi nhìn những người còn lại, đoán xem ai là người thứ 12 ẩn danh.

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Đúng như dự đoán, gã Kim Chu Triết số 7 cũng không được phiếu vote nào. Chuông báo động lại vang lên, gã số 8 vẫn im lặng từ đầu buổi đến giờ bèn nhấc chân đi ra.

Tôi đã để ý đến gã số 8 này từ trước. Kẻ này cao hơn 1,8 mét, dáng người cân đối, lộ rõ cơ bắp mồn một sau lớp áo mỏng.

Tuổi tác không lớn hơn tôi, trông gã như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp vậy. Người này khá đẹp trai nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt, không phải nhợt nhạt kiểu thiếu dinh dưỡng mà do mạch máu xanh xao bên dưới lớp da mỏng lồi lên, từ đó khiến mặt gã trắng mét một cách kỳ dị.

“Dường như mình đã nhìn thấy người này ở đâu đó rồi thì phải?” Một tay chống cằm, tôi dán mắt vào gã số 8.

Đội mũ bảo hiểm vào, người số 8 chợt vuốt ngược mái tóc phớt che trán lên, ánh mắt biến thành ngây ngốc và đầy sợ hãi, chẳng khác gì một người chết đang quan sát những người tham gia trò chơi quanh bàn tròn.

“Thằng này bị bệnh à?”

“Nhìn cái gì mà nhìn! Mày mà còn nhìn nữa, tao khoét luôn mắt mày đấy!”

“Hay nó nắm rõ tình tiết ngầm nào đấy?”

Mọi người đều có phản ứng khác nhau. Tôi im lặng, so sánh khuôn mặt của gã số 8 với những khuôn mặt trong trí nhớ của mình, và cảm giác quen thuộc càng trở nên mạnh mẽ: “Chắc là mình đã từng gặp qua người này!”

Gã số 8 không quan tâm đến lời nói của mọi người, mà ánh mắt của gã cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào tôi: “Anh không nhớ ra tôi à?”

Vừa nói xong câu này, bầu không khí trong cả căn phòng lớn đều trở nên kỳ quái.

“Hai người này quen nhau từ trước ư?”

“Không thể nào! Những kẻ giết người hàng loạt đều là những tội phạm sừng sỏ, và hầu hết bọn chúng đều hành động một mình cơ mà. Ngoài ra, nếu hai người họ quen biết nhau và chiếm giữ hai phiếu vote, thế thì trò chơi sẽ bị mất cân bằng đấy."

“Trò chơi này vốn dĩ đã không công bằng. Tôi đề nghị chúng ta cứ giết một trong hai người họ vào lần chỉ điểm Sát Thủ tiếp theo."

“ Không đơn giản như vậy đâu! Dường như gã số 8 này đang cố tình xúi giục chúng ta đấy." Giờ phút này, tên Vương Sư lại là kẻ bình tĩnh nhất: “Tôi từng khắc họa qua khá nhiều nhân vật. Người số 12 vẫn ngồi cạnh tôi từ đầu buổi đến giờ. Tôi chú ý kỹ từng biểu hiện trên mặt hắn, hẳn là cũng không nhận ra kẻ đang ngồi trên ghế điện kia."

"Hai người này có vấn đề, và sự thay đổi biểu hiện trên khuôn mặt của gã số 12 cũng phù hợp với logic tâm lý. Hắn đã từng gặp người số 8 nhưng não bộ đã quên mất người đó." Kim CHu Triết nhìn tôi và người thứ 8 với vẻ thích thú: "Dù sao thì hai người này cũng có vấn đề. Nếu hai người đoàn kết lại với nhau, sự cân bằng giữa chúng ta sẽ bị phá vỡ một lần nữa."

Tôi nghe rõ từng lời của tất cả mọi người ở đây, nhưng người bối rối nhất trong tất cả có lẽ chính là tôi. Dường như đầu óc tôi bị thiếu đi một điều gì đó, nhưng nghĩ mãi mà tôi vẫn không thể nhớ ra.

Cảm giác này rất khó chịu, khiến tôi vô thức siết chặt nắm tay: “Anh là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau à?”

“Đương nhiên! Chỉ là, tôi trong trí nhớ của anh đã không thể được miêu tả bằng lời nói nữa rồi.” Gã số 8 nhẹ nhàng nhích mũ bảo hiểm lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt của mình ra. Gã cố gắng hết sức để nở một nụ cười, nhưng cuối cùng chỉ là miễn cưỡng nhếch môi.

“Tôi tên là Hạ Trì, cũng từng là một người streamer điều tra linh dị."

... Đùng...!

Cả chiếc ghế ngã xuống sàn phòng, tôi bật dậy đột ngột, trừng to hai mắt nhưng không thể nói ra bất cứ một lời nào.

Trong đầu tôi dần hiện lên hình ảnh khi Hạ Tình Chi đến nhà mình lần đầu tiên. Con bé cho tôi xem bức chân dung gia đình đẫm máu; trong đó, có một người không có khuôn mặt, nhưng thân hình gần giống với người trước mặt đây.

“Không đúng! Rốt cuộc mày là ai????”