Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4435




- Oanh!

Vận sức chờ phát động, khí tức quanh thân Lục Thiếu Du đột nhiên run lên, khí tức bắt đầu phát ra, đột nhiên ầm ầm xông vào trong đan điền khí hải.

Thân thể Lục Thiếu Du run lên, khí tức dao động kinh khủng phóng lên cao.

Năng lượng lao vào trong đan điền khí hải, nháy mắt khiến nó chợt bành trướng, cuối cùng tăng lên tới cực hạn, nguyên lực co rút nổ tung, một tiếng vang như sấm trầm đục truyền ra.

Phanh!

Đan điền khí hải lập tức mở rộng, khí tức kinh khủng cấp tốc kéo lên, năng lượng hoang cổ không ngừng điên cuồng lao tới, hóa thành nguyên lực tinh thuần tràn vào trong đan điền khí hải, làm cho đan điền đã mở rộng của hắn càng thêm bàng bạc như hải dương, sôi trào không ngớt.

Nương theo sau Lục Thiếu Du đột phá, năng lượng hoang cổ chen chúc mà vào, thân hình của hắn liên tục cắn nuốt không hề ngừng lại.

Xuy xuy!

Không biết thời gian kéo dài được bao lâu, năng lượng hải dương xung quanh dần dần giảm bớt.

Phanh!

Cách đó không xa, trong đan điền khí hải của nữ tử cũng truyền ra tiếng nổ trầm đục, khí tức dao động nhộn nhạo khuếch tán.

Oanh!

Khi tia năng lượng cuối cùng bị Lục Thiếu Du đoạt lấy truyền vào thân thể, khí thế mạnh mẽ chợt phóng lên cao.

Xuy xuy!

Thân hình Lục Thiếu Du trôi nổi giữa không trung, đột nhiên mở mắt, hắc bạch tinh quang bạo lướt, xuyên thủng cả hư không, khí thế thổi quét khắp không trung.

Oanh long long!

Khí tức đã lên tới tứ nguyên Hóa Hồng cảnh, khí tức chấn động cả không gian ầm ầm run lên, sau một lát mới bình ổn trở lại.

- Đây là lực lượng tứ nguyên tiểu siêu phàm sao?

Lục Thiếu Du cảm giác lực lượng trong thân thể, nguyên lực trong đan điền như phát ra âm thanh sư hống hổ gầm, nguyên lực tựa hồ đã biến hóa, càng thêm ngưng thật lắng đọng trở lại.

- Giống như càng mạnh!

Thay đổi lớn nhất là toàn bộ thân hình Lục Thiếu Du, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được biến hóa kinh người.

Hống!

Lực lượng tăng vọt hơn nữa thực lực tiến bộ nhanh chóng làm cho hắn không nhịn được rít gào một tiếng.

Tâm thần vừa động, nguyên lực run lên, nguyên lực cuồn cuộn dâng tràn, bàn tay nắm chặt như muốn đem không gian đánh vỡ.

Một đạo quyền ấn nhất thời thành hình, oanh kích thẳng không gian phía trước.

Phanh phanh phanh!

Hư không nổ tung, xốc lên cuộn sóng lan tràn tới cuối, âm thanh nổ tung liên miên quanh quẩn không dứt.

- Thật sự là không tệ!

- Chủ nhân, ta cũng đột phá!

Đúng ngay lúc này một âm thanh nam đồng non nớt vang lên trong đan điền khí hải của hắn.

- Là Huyết Lục!

Ánh mắt Lục Thiếu Du biến hóa, huyết sắc lan tràn, Huyết Lục hiện ra trong tay, thân đao linh động, huyết quang như ẩn như hiện, cho dù là tu vi nhị nguyên nhất nguyên Hóa Hồng cảnh nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Ngoại trừ khí tức thay đổi tăng vọt, Huyết Lục còn có thêm dao động bừng bừng sinh cơ, trong dao động còn mang theo khí tức hoang cổ bên trong, càng có vẻ bất phàm.

- Thông linh bảo khí, Huyết Lục tấn thăng thành thông linh bảo khí!

Lục Thiếu Du trố mắt, tuy Huyết Lục chỉ vừa đột phá mà thôi, nhưng uy áp cực kỳ khủng bố.

Lục Thiếu Du cảm giác khí tức của Huyết Lục tựa hồ không kém hơn Truy Phong Chiến Thiên Cung bao nhiêu.

Trong không gian hư vô, nữ tử tuyệt mỹ vẫn ngồi khoanh chân, khí tức yên lặng thu liễm không hề tiết ra ngoài.

Hô!

Thật lâu sau trên mặt nàng bắt đầu có khí tức dao động, một hơi trọc khí tản ra, đem không gian trước mặt chấn khai.

Xuy xuy…

Lục Thiếu Du cảm giác được khí tức dao động, lúc này mới phát hiện trong không gian còn có người khác, vừa quay đầu nhìn lại chợt trợn tròn mắt.

- Cô cô…

Lục Thiếu Du trợn tròn mắt, một nữ tử tuyệt mỹ thánh khiết trần trụi khoanh chân ngồi, thân hình lả lướt nảy nở, trên người như có kim quang nhàn nhạt đang dần dần biến mất, lộ ra thân thể hấp dẫn thiên thành, rung động lòng người.

Xuy xuy!

Nữ tử thở một hơi trọc khí, chợt mở mắt, khí tức tam nguyên Hóa Hồng cảnh khủng bố lan tràn, linh hồn lực mẫn tuệ chợt cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng đang rơi lên người của mình.

Nàng vừa nhìn lại, chớp mắt khuôn mặt đỏ bừng, một thân ảnh trần trụi cao lớn đang lăng không cầm đao mà đứng, toàn bộ thân thể đều lộ liễu không hề che giấu, cảnh xuân đại lộ, không gì ngăn cản…

Nữ tử lập tức phản ứng, nũng nịu hét lớn một tiếng:

- Lục Thiếu Du, đồ lưu manh…

- Kháo, sao ta cũng không có quần áo…

Lục Thiếu Du mới kịp phản ứng mình cũng trần trụi, ánh mắt lưu luyến rời khỏi thân thể mỹ nữ, thu hồi Huyết Lục lấy ra bộ quần áo mặc vào.

Lúc này nữ tử cũng cảm giác được mình trần trụi, đã bị đối phương hoàn toàn chứng kiến:

- A…

Nữ tử không nhịn được hét lớn một tiếng, lấy ra bộ quần áo mặc vào người, liếc mắt nhìn xung quanh đánh giá, vội vàng xé mở không gian hoảng sợ lao vào bên trong biến mất.

- Du Du cô nương…

Lục Thiếu Du đang định giải thích nhưng Phong Du Du đã bỏ chạy không thấy.