Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 359




Kèm theo tiếng cửa cung nặng nề khép lại, trong nháy mắt lòng Tần Nguyệt Như cũng run lên. Bà ta ngẩng đầu nhìn Hàng Nhạc Thủy, gương mặt này rõ ràng không phải là gương mặt thường xuyên xuất hiện trong các giấc mơ của bà ta, nhưng khí chất của người này lại khiến bà ta cảm thấy vô cùng quen thuộc. Bất kể có phải là hắn hay không hôm nay đều phải xác định cho rõ ràng.

“Ngươi đến tột cùng có phải là hắn hay không?” Tần Nguyệt Như tiến lên một bước hỏi, trong mắt là khẩn trương không dứt, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Hàng Nhạc Thủy, không bỏ qua bất cứ một phản ứng nào của hắn.

Hàng Nhạc Thủy cũng không có lui lại, nhìn Tần Nguyệt Như, hồi lâu mới lên tiếng: “Phải hay không phải, giữa ta và ngươi đều không có bất kỳ quan hệ gì.”

Thật là một câu trả lời tốt, phải hay không phải? Tần Nguyệt Như đột nhiên hiểu, vươn tay muốn chạm vào Hàng Nhạc Thủy lại bị hắn nhoáng một cái nghiêng người tránh được. Tần Nguyệt Như cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi cũng cảm thấy tay ta rất bẩn có phải không? Trên tay ta nhuốm đầy máu tươi. Ngươi cũng cho rằng ta là một độc phụ không chuyện ác nào không làm đúng không?”

Hàng Nhạc Thủy lắc đầu một cái, nhìn Tần Nguyệt Như nói: “Hắn đã từng bị lạc đường nhưng cuối cùng vẫn quay trở về chính đạo. Ngươi bây giờ cũng là một người lạc lối, hy vọng ngươi có thể quay về con đường đúng đắn. Phật viết buông tay hạ đồ đao, lập địa thành phật, đó cũng là một loại phúc khí.”

Cẩn thận lặp lại những lời này, Tần Nguyệt Như từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Hàng Nhạc Thủy. Một tích tắc này bà ta tựa hồ già đi rất nhiều. Lạc lối? Có người có thể trở về nhưng bà ta không thể trở về được, sát nghiệt của bà ta quá nhiều, tương lai nhất định phải xuống địa ngục. Nhưng Tần Nguyệt Như không sợ, cái mà bà ta sợ nhất chính là ánh mắt ghét bỏ của Hàng Nhạc Thủy. Nhưng trong đôi mắt của hắn cũng không có ghét bỏ, chỉ có bình thản, điều này lại càng làm cho lòng Tần Nguyệt Như trở nên rối rắm.

Nếu như Hàng Nhạc Thủy đối với bà ta ngay cả hận cũng không có… Đây chính là sự buồn cười lớn nhất đời này của bà ta. Ngay cả hận cũng không đáng giá cho hắn hận, một góc nhỏ trong lòng cũng không thèm lưu lại cho bà…

“Nếu như năm đó ta không làm ra những chuyện này, ngươi sẽ ở cùng ta một chỗ sao?” Tần Nguyệt Như chưa từ bỏ ý định, đúng là vẫn còn hỏi ra miệng.

Hàng Nhạc Thủy khẽ cau mày, hồi lâu mới lên tiếng: “Một năm kia Vân Ca vào cung, ta và ngươi cùng đi tiễn nàng, ngươi còn nhớ rõ lời ta nói lúc đó không?”

Thân thể Tần Nguyệt Như khẽ run lên, chuyện năm đó như rõ mồn một trước mắt. Hắn nói không cầu cả đời nắm tay, chỉ cần trong thâm tâm hiểu rõ đời này kiếp này chỉ mình nàng cũng đủ rồi.

Đời này kiếp nàng chỉ mình nàng cũng đủ rồi… Quả nhiên, hắn vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy. Không muốn để cho Tiêu Viêm đem lòng sinh nghi mà biến mình thành một tay cờ bạc, chỉ mình nàng cũng đủ rồi… Chấp nhất của hắn bà chưa từng tưởng tượng được…

“Ngươi rốt cục thừa nhận mình là hắn. Ngươi quả nhiên chưa có chết, nhiều năm như vậy ta vẫn tin chắc rằng ngươi chưa chết.” Tần Nguyệt Như nhìn Hàng Nhạc Thủy, không đúng, là Tiêu Nhất Hàng, chậm rãi nói.

“Chết cũng được, không chết cũng được, không có gì khác nhau.” Tiêu Nhất Hang thản nhiên nói, lại quay sang nhìn Tần Nguyệt Như: “Ta thay ngươi cầu tình, lưu cho ngươi một mạng. Ngươi theo Chuyên Tôn Nhạc Đan đi ẩn cư đi. Về phần Minh Sắt, ta xem con bé có phúc khí, sau này ắt sẽ gặp điềm tốt.”

Tần Nguyệt Như không đáp ứng, chỉ nói: “Nhạc Đan là đứa trẻ tốt, về sau để cho hắn đi theo ngươi. Minh Sắt, đứa nhỏ này cũng nhờ vào ngươi. Về phần ta, ta sẽ không rời đi nơi này. Ta sống ở nơi này nhiều năm như vậy, cho dù chết cũng phải chết ở chỗ này. Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Tần Nguyệt Như cố chấp vượt quá dự định của Tiêu Nhất Hàng cho nên không khuyên bảo nữa, để tự bà ta suy nghĩ cũng tốt.

“Cái này ngươi cầm đi, giao cho Chuyên Tôn Diệp Thành.” Tần Nguyệt Như giơ lên một hộp gấm đưa về phía Tiêu Nhất Hàng.

Tiêu Nhất Hàng đưa tay nhận lấy, vừa mở ra liền không khỏi kinh ngạc, đây chính là ngọc tỷ truyền quốc. Không nghĩ tới Tần Nguyệt Như lại dễ dàng buông xuống như vậy, lại nhìn sang nàng ta nói: “Lưu lại chưa chắc đã là chuyện tốt. Vẫn nên rời khỏi nơi này đi.”

Tần Nguyệt Như nhìn Tiêu Nhất Hàng, ánh mắt tràn ngập đau thương khiến lòng người không khỏi nhỏi lên, nở một nụ cười rực rỡ nhất, nói: “Lần đầu gặp gỡ, ta lưu lạc đầu đường xó chợ không chịu đi theo ngươi, ngươi cũng nói với ta câu này. Mặc dù ta còn rất nhỏ, ngươi cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi nhưng lời nói ra cũng khiến ta giật mình. Lúc ấy ngươi nhìn ta khóc sướt mướt liền nghiêm túc nói: lưu lại chưa chắc đã là chuyện tốt, vẫn nên rời khỏi nơi này đi. Ánh mắt của ngươi trong suốt không nhiễm bụi trần nhưng ta biết ngươi là người tốt, sau này cũng đi theo ngươi. Ngươi tìm người dạy ta võ nghệ, cho ta học chữ, khi đó mỗi ngày luyện công mặc dù rất vất vả nhưng ta lại vô cùng vui sướng. Thời điểm ấy, ngươi chính là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta. Ta hiểu rõ thân phận ta thấp kém không xứng với hoàng tử cao quý như ngươi. Ai biết được mọi chuyện sau này lại chệch quỹ đạo. Nếu như mọi chuyện chỉ như thuở ban đầu thì tốt biết bao nhiêu…”

Tiêu Nhất Hàng trầm mặc không nói, chẳng qua trên mặt lại mang theo một tia sầu não. Đây cũng là việc mà hắn không nghĩ tới, có một số việc không phải cứ không muốn là không xảy ra.

“Ngươi đi đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Tần Nguyệt Như lại một lần nữa nói.

Tiêu Nhất Hàng gật nhẹ, xoay người rời đi. Nút thắt của bản thân thì người khác không thể giúp được, chỉ có thể tự mình tháo gỡ.

Nhìn vạt áo của Tiêu Nhất Hàng biến mất tại cửa cung hoa lệ, Tần Nguyệt Như nhẹ nhàng tiến lên gài chặt then cửa.

Nơi này có tổng cộng 108 chiếc đèn cung đình, mỗi chiếc đều chứa đầy dầu thắp. Tần Nguyệt Như vốn định dùng chỗ đèn này để thiêu đốt tất cả những người bà ta thấy chướng mắt, tất cả những ai không phục tùng bà ta. Ai ngờ được những giây phút cuối cùng, chỗ dầu này lại dùng để kết thúc tính mạng của chính bà ta.

Một chiếc đèn cung đình rơi mình ngã lệch trên mặt đất, dầu đốt màu đen từ từ lan rộng ra, tạo trên mặt đất vô số đường cong uốn lượn. Tần Nguyệt Như chậm rãi bước chân lên chỗ dầu đốt này, một đường đi là một đường đèn cung đình từ từ ngã xuống.

Bên ngoài đại điện, tất cả mọi người đều đang lặng lẽ chờ đợi. Tiêu Nhất Hàng sau khi ra ngoài liền nhanh chóng bị vây lại. Tiêu Nhất Hàng đem ngọc tỷ giao cho Chuyên Tôn Diệp Thành, nói: “Đây là Tần thái hậu nhờ ta đưa cho ngươi.”

Ánh mắt Chuyên Tôn Diệp Thành phức tạp nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Nói buông tay liền buông tay, cũng chỉ có bà ta mới làm được.”

Mọi người còn chưa có từ trong kinh ngạc bình tĩnh trở lại thì lại thấy đại điện bốc lên khói đen ngùn ngụt, ngay sau đó có người hô lớn: “Đi lấy nước!!! Mau đi lấy nước!!!…”

Chuyên Tôn Nhạc Đan và Minh Sắt là người đầu tiên phản ứng, hai huynh muội liều mạng hướng cửa cung xông vào nhưng cánh cửa lại bị khóa khít khao. Cánh cửa này dày cộm nặng nề, ngay cả có võ công như Minh Sắt cũng không thể khiến nó nhúc nhích. Ngọn lửa khổng lồ cứ thế liếm lên, ở nơi bầu trời trong xanh này khiến người ta nhìn thấy mà ghê sợ.