Lên Sai Kiệu Hoa Gả Đúng Chồng

Chương 18: 18: Chương 17





Trên đường quay về, Trang Hàm vẫn luôn trầm mặc không nói, trên mặt không một biểu tình, nhìn không ra là vui hay buồn.

Việc phát sinh ở Trang Phủ, Kì An đã bẩm báo với Ngô Văn Hiên từ sớm, lúc này hắn đang nằm trên đùi Trang Hàm nhắm mắt đánh một giấc, không hề có ý muốn an ủi.

Mã xa đi về phía trước, Trang Hàm nhìn ra bên ngoài qua màn che bị gió thổi bay lên, thấy có vẻ sắp mưa rồi.

Nghẹn, thật ngột ngạt。

Ngô Văn Hiên nheo mắt nhìn thấy Trang Hàm sắc mặt không tốt, thấp giọng nói, "Việc ở Trang phủ, Tiểu An Tử mới nãy có nói cho ta rồi, phái vài tên nô tài giáo huấn là được, cần gì phải tức đến nỗi này.

Với lại, nữ nhân này a, là một bà cô ngang ngược hoạnh họe, không cần chấp nhất với loại người như nàng."

Trang Hàm thở dài, đạo lý này cậu làm sao không hiểu, không phục nói, "Vương gia giáo huấn phải."

Ngô Văn Hiên nhìn cậu, khẽ cười một tiếng, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Lúc vừa tới Vương phủ, liền gặp một nha hoàn vội vã chạy tới, hành lễ, đến sát trước mặt Ngô Văn Hiên nói nhỏ gì đó.

Thần sắc Ngô Văn Hiên ngay tức khắc biến hoảng loạn, vội hỏi, "Thỉnh đại phu chưa?"

"Thưa, đã thỉnh." Nha hoàn đó đáp, "Nhưng Hàn thiếu gia không cho đại phu xem, đem chính mình khóa ở trong phòng rồi, chúng nô tì không vào được, người cũng không chịu ra."

"Hoang đường!" Ngô Văn Hiên tức giận, "Các ngươi làm sao có thể để em ấy như vậy?"

"Nô tì biết tội, nhưng Hàn thiếu gia nóng nảy thế nào Vương gia cũng biết rồi, bọn nô tì cũng không có biện pháp." Nha hoàn đó quỳ xuống, "Thỉnh Vương gia mau qua đó xem xem."

Ngô Văn Hiên không nói gì, ngay cả cùng Trang Hàm nhắn nhủ vài lời cũng không kịp, vôi vội vàng vàng chạy qua Tây Uyển.

Tây Uyển này Trang Hàm có đi qua, không hề quá tráng lệ, thậm chí mang theo hơi thở đơn giản và mát mẻ, ở tại Vương phủ này rõ ràng là độc nhất vô nhị.

"Vương Phi." Vân Nhi thấy Trang Hàm ngơ ngác, cẩn thận khẽ gọi một tiếng.

Trang Hàm hồi thần lại, quay người hướng viện tử của cậu đi tới.

Tiến vào viện tử, cậu thấp giọng đối với Vân Nhi và Tiểu An Tử phân phó, "Hai người cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút."

"Vâng, Vương Phi."

Kì An lui xuống rồi, Vân Nhi còn chưa có lùi bước, Trang Hàm nhìn nàng hỏi, "Vân Nhi còn có chuyện gì sao?"

Vân Nhi gật gật đầu, "Vương Phi nghỉ ngơi, Vân Nhi hầu hạ người cởi đồ."

Trang Hàm nghe rồi cười nói, "Không cần đâu, Vân Nhi cũng biết thân phận thật của ta, ta tự mình có thể làm được."

"Vương Phi đây là chê nô tì sao?"

Trang Hàm hướng nàng cười cười nói, "Vân Nhi, ta là nam nhi, không quen được người hầu hạ, càng không quen được nữ tử hầu hạ, hiểu không?"

"Nô tì hiểu." Vân Nhi cung kính trả lời, "Nhưng người vẫn là Vương Phi a, hầu hạ người là chức trách của nô tì."

Nghe Vân Nhi nói lời này, Trang Hàm nhàn nhạt cười, cũng tạm được, sau đó cùng nàng tiến vào phòng.

Trang Hàm đối với nha đầu này có chút đỡ không được, miệng mồm nhanh nhẹn mà lại thẳng như ruột ngựa, cậu nói, "Không nghĩ tới Vương gia hắn sẽ phái nha đầu như em tới giúp ta."

"Vương Phi là chê nô tì sao?" động tác trên tay Vân Nhi dừng lại một chút, oan ức hỏi.

"Vân Nhi tại sao lại nghĩ như vậy?"

"Lời của Vương Phi không phải chính là ý này sao."

Trang Hàm nhìn Vân Nhi nói, "Ta không có ý này, ta là đang cảm tạ tính cách này của em, làm ta học được nhiều thứ từ em."

Nghe đến lời này trên mặt Vân Nhi nở ra một nụ cười, "Vương Phi có thể học được gì từ nô tì chứ, nô tì chỉ có cái miệng có gì nói đó cùng với một tấm lòng trung thành, cái khác đều không có chỗ dùng."

"Học được đánh trả." Trang Hàm nói.

"Đánh trả?"

Trang Hàm cười, "Đừng nói cái này nữa.

Đúng rồi, Vân Nhi, Tây Uyển bên đó là thiếu gia nhà ai đang ở, ta có cần đi bái kiến không? Nếu đã là huynh đệ của Vương gia, nếu không đi thì sợ là thất lễ rồi."

Vân Nhi mím môi, giống như là không muốn nói, cụp mắt đáp, "Vương Phi người đừng để ý chuyện này, bái kiến hay không chỉ cần Vương gia nói là được, người vẫn là không đi thì tốt hơn, Tây Uyển bên đó sau này chúng ta đừng qua nữa.

Nô tì nói nhiều một câu, nếu người muốn Vương gia hài lòng với mình, có một số chuyện phải giấu trong lòng, Vương Phi chỉ cần ghi nhớ phải làm cho Vương gia vui lòng là được."

Trang Hàm thở dài trong lòng, Vân Nhi việc gì cũng rõ, xem ra cái vị ở Tây Uyển có quan hệ không bình thường với Vương gia.

Vân Nhi thấy Trang Hàm giống như đang suy tư, cười vội nói, "Vương Phi không cần nghĩ nhiều, Tây Uyển đó không có gì đặc biệt đâu, cảnh trí cũng chả đẹp, Vương Phi chỉ cần làm tốt việc của mình là được."

Trang Hàm nghe được ý tứ trong lời nói của Vân Nhi, là không muốn cậu tập trung vào Tây Uyển, nhưng thật ra cậu cũng không tính quan tâm bên đó, chỉ là cảm thấy tò mò thôi.

Cưỡi hổ khó trèo xuống, tự thân còn khó giữ, làm sao còn quản được mấy việc vặt.

"Đa tạ Vân Nhi dạy dỗ."

"Ai da, Vương Phi người thật, nô tì chịu không nổi đâu." Vân Nhi kinh hoảng nói.

"Không vấn đề gì, Vân Nhi biết thân phận thật của ta cũng không chế nhạo ta, ta cảm kích không hết, còn trung thành với ta như vậy, càng làm cho ta cảm thấy hài lòng.

Ta hi vọng chúng ta sẽ không chỉ là quan hệ chủ tớ, còn có thể là bạn bè, hiểu không?"

"Vân Nhi hiểu rồi, Vân Nhi cảm ơn tín nhiệm của Vương Phi." Vân Nhi cười cười quỳ trên sàn, khấu đầu tạ ơn, "Nô tì sau này nhất định toàn tâm toàn lực hiếu kính Vương Phi."

Nghe Vân Nhi nói vậy, Trang Hàm khẽ cười, ra hiệu cho nàng lui xuống.

Cửa đóng lại, Trang Hàm nằm lên giường ngẫm lại, từ nhỏ ở bên cạnh mình chỉ có nương cùng sư phụ, chẳng có bạn bè gì, quan hệ cũng không rộng.

Bây giờ mọi việc đã như vậy, vị trí Vương Phi này cậu chỉ có thể cắn răng mà ngồi cho vững.

Ở Vương phủ to lớn này bắt buộc phải có một hai người tín nhiệm được, như vậy con đường sau này mới dễ đi.