Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 51




Edit: Tammie

Beta: Patee

Quá trình tắm rửa, Chu Tiểu Tường thực sự có lúc muốn chết quách đi, vừa phải chịu đựng Tiêu Bùi Trạch thỉnh thoảng chọc ghẹo, còn vừa phải đối phó với anh mắt tò mò hiếu kỳ của Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ vô cùng ngây thơ trong sáng mà nói ra một câu thế này: “Anh hai giúp Tiểu Vũ tắm tắm! Anh Đại Tiêu giúp anh hai tắm tắm! Anh Đại Tiêu là giỏi nhất!”

Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa bị nước tắm xối xuống làm cho sặc, bên tai thoảng đến một luồng hơi nóng, Tiêu Bùi Trạch thấp giọng cười hỏi: “Tiểu Vũ nói có lý lắm, em thấy sao?”

Chu Tiểu Tường quay đầu lặng lẽ nhìn hắn, cả buổi sau cổ họng mới nghẹn ra được hai âm tiết: “...Ha ha.”

Phải nói là sát khí lan tràn khắp căn phòng tắm nhỏ hẹp.

Tiêu Bùi Trạch lơ đễnh cười cười: “Hôm nay là tết năm mới, nên chung sống hòa bình.”

“...Ha ha.”

Chu Tiểu Tường nhẫn nại tắm xong, đi ra ngoài kéo màn cửa sổ mới nhận ra trời đã sớm tối, rất nhiều du khách đã trở về, trên đảo yên tĩnh hơn rõ rệt.

Tiêu Bùi Trạch từ đằng sau ôm lấy cậu, trên người bọn họ đều trần trụi, xúc cảm dính sát vào nhau rất tinh tế cũng rất dịu dàng, mặt Chu Tiểu Tường hơi nóng lên, cũng may nhà gỗ phân bố khá thưa, lúc này không sợ bị người ta nhìn thấy.

Tiêu Bùi Trạch nghiêng đầu nhìn cậu, cười lên: “Tôi đều đã ăn sạch sẽ, em còn cảm thấy xấu hổ.”

Đỉnh đầu Chu Tiểu Tường bốc khói, xoay người tức giận trừng hắn: “Anh cho là ai cũng không biết xấu hổ giống anh sao?!” Vừa dứt lời, ánh mắt nhìn thẳng, đường nhìn rơi trên cổ hắn, nhìn vài giây, đột nhiên bắt đầu cười ha ha.

Tiêu Bùi Trạch khó hiểu hỏi: “Em cười cái gì?”

Chu Tiểu Tường chỉ tay vào cổ hắn cười đến không thở nổi: “Anh cũng có ngày hôm nay! Haha ha ha! Xem thử mai anh làm sao ra ngoài gặp người! ha haha ha!”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày sờ sờ lên cổ, khóe miệng cong lên: “Em rất nồng nhiệt.”

Dáng vẻ tươi cười của Chu Tiểu Tường lập tức sững lại.

Tiêu Bùi Trạch càng cười vui vẻ hơn: “Em còn chưa soi gương phải không?”

Khuôn mặt Chu Tiểu Tường bỗng dưng đen thui, đẩy mạnh hắn ra định chạy đến phòng tắm, mới bước một bước cả hai bắp đùi liền cảm thấy như bị xé bung, ôm mông xoay người quát lên với hắn: “Sớm muộn gì cũng có ngày ông đây bạo cúc anh!”

Tiêu Bùi Trạch tựa trước cửa sổ dùng vẻ mặt thỏa mãn nhìn cậu: “Được! Tôi chờ.”

Những lời này nghe thật tốt, thế nhưng Chu Tiểu Tường chỉ thấy được hai chữ “ha ha” trên mặt hắn.

Tiêu Bùi Trạch đưa tay kéo cậu lại, ôm vào trong ngực hết xoa rồi hôn, vươn tay sờ lên mông cậu: “Còn khó chịu không?”

“Nói thừa! Anh thử xem!” Chu Tiểu Tường trừng hắn.

Tiêu Bùi Trạch hôn lên môi cậu một cái, rồi ôm cậu thật chặt: “Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Chu Tiểu Tường nhớ đến phản ứng nồng nhiệt của mình, mặt lại bắt đầu nóng lên, cảm giác vòng tay ôm trên eo rất chặt chẽ, cậu không kìm được mà nhớ tới dáng vẻ đẩy mồ hôi của Tiêu Bùi Trạch với đôi mắt thâm trầm mạnh mẽ đi vào chính mình, hô hấp không nhịn được mà có chút rối loạn.

Tiêu Bùi Trạch kéo giãn khoảng cách nhìn cậu: “Sao vậy?”

Chu Tiểu Tường nuốt nước miếng, ánh mắt mơ màng: “Không có gì...”

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu, thâm tâm rung động, cúi đầu hôn lên cổ cậu, ấm ách nói: “Em còn bày ra bộ dáng này, tôi cho em không xuống giường được.”

Chu Tiểu Tường giật mình tỉnh táo, đẩy hắn ra chạy như bay vọt vào phòng tắm, nhảy từng bước dài, ngay cả đau đều không thấy.

Chu Tiểu Tường bị Tiêu Bùi Trạch lăn qua lăn lại một trận, cho nên không có sức xuống nước, kế hoạch đi bơi bị ngâm nước, khắp cổ khắp ngực đều là vết hôn, cũng không biết là ngày mai có thể ra cửa không, mỗi lần nhìn mình trong gương, khuôn mặt đầy vẻ oán hận.

Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt thành thật nhìn cậu: “Sao vậy? Còn chưa thỏa mãn?”

“Cút!” Chu Tiểu Tường thẹn quá thành giận, muốn đá hắn lại sợ mông bị đau, thoắt cái oán khí vụt lớn, ôm lấy hắn, nhắm ngay bờ vai cắn mạnh một cái.

“Shh... Mưu sát chồng!” Tiêu Bùi Trạch hô nhẹ trong miệng, ý cười tràn đầy đôi mắt, cảm thấy rằng nếu không cho cậu xả giận một chút thì chắc năm này trôi qua sẽ không êm đẹp.

Nói là tết năm mới, nhưng trên đảo này thật sự không có bầu không khí lễ tết, chẳng qua chỉ là ăn ngon một bữa, chơi một chút, bất quá bọn họ đều không chút để bụng, nếu như thích đón tết thì đã không thể nào đi du lịch.

Trước khi ra cửa hai người mặc đồ kín đáo che hết người, trên cổ thật sự không có biện pháp nào hơn, đành để lộ ra chút dấu vết loang lổ, tuy rằng người ở phòng ăn không nhiều lắm, ánh sáng cũng không quá rõ, nhưng bởi vì dáng dấp hai người đều có chút hơn người, một người còn ôm thằng bé dễ thương trong tay, cho nên vẫn có người nhìn đến, sau đó, ánh mắt mọi người đều trở nên quỷ dị.

Chu Tiểu Tường thấp giọng tằng hắng một tiếng: “Này... bằng không ra ngoài... mua về ăn?”

Tiêu Bùi Trạch cười cười, kéo tay cậu, mười ngón tay lồng vào nhau: “Đừng quan tâm, mình cứ đi.”

Chu Tiểu Tường bị hắn làm cho hoảng, ánh mắt không biết đặt chỗ nào, không thế làm gì khác hơn, đành nhìn chằm chằm vào mặt đất cách 30 cm trước mũi chân, dịch theo bước chân đi trước, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tiêu Bùi Trạch không e dè ánh mắt của người khác, thậm chí còn vui vẻ mỉm cười một cái với người bán hàng, bình tĩnh thản nhiên đi đến chỗ ngồi, bấy giờ mới buông tay cậu ra.

Lúc tay Chu Tiểu Tường bị buông ra, trong lòng có chút mất mát khó hiểu, lập tức lại bắt đầu phỉ nhổ chính mình, mất tự nhiên mà ôm Tiểu Vũ ngồi trên người mình, muốn dời lực chú y.

Nhà hàng này là nhà hàng lộ thiên, vừa nghiêng đầu là có thể thấy biển rộng, mặc dù bây giờ không có ánh trăng, bất quá bầu trời rất trong, ánh sáng không hề bị cản khuất mà tỏa ra, màu lam đậm phản chiếu trên mặt biển chập chờn, lãng mạn không nói lên lời.

Hai người lớn xác mà nói chuyện lãng mạn thì thật có chút kỳ dị, thế nhưng Chu Tiểu Tường lại thấy tâm mình trở nên rất đặc biệt, lãng mạn hơn một chút, ấm lòng hơn một chút, nhìn Tiểu Vũ sau khi lấp đầy bụng chạy tới chạy lui quanh bên chân hai người, cậu còn có cảm giác thỏa mãn kiểu như đứa-nhỏ-nhà-mình-đã lớn.

Thời gian cứ thế giống như dừng lại.

Chu Tiểu Tường ngẩng đầu nhìn người đối diện, thấy người trước mặt đang nhìn mình, tự dưng khóe mắt hơi cay, cúi đầu thấp giọng lên tiếng: “Lễ tết năm nào cũng vậy thì thật tốt.”

Tiêu Bùi Trạch yên lặng nhìn cậu, đưa tay véo má cậu một cái: “Ừ”

Cơm nước xong hai người tản bộ trên bãi biển, Tiêu Bùi Trạch lần nữa dắt tay cậu, ghé vào tai cậu hôn một cái, ôm Tiểu Vũ kéo cậu đi đến hành lang ở bờ biển. Hành lang này trước khi tới bọn đã thấy trên internet, cảm thấy rất đẹp, tự mình tới đây mới biết được, thật ra cũng không dài, chỉ là vấn đề về góc chụp, nhưng mà khi đi đến chòi nghỉ chân đúng lúc gió biển đang thổi, nhìn sóng biển bên dưới đập vào đá ngầm, vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Tiểu Vũ quỳ trên ghế dài nhoài người nhìn xuống, hưng phấn kêu oa oa ầm ĩ. Chu Tiểu Tường siết chặt hông nó, sợ thằng vé kích động rớt xuống dưới, cái vẻ mặt khẩn trương che chở cho nhóc em đánh thẳng vào tâm Tiêu Bùi Trạch.

Hai người đã thân mật qua, cảm giác khăng khít lúc ở chung hoàn toàn khác nhau, lúc trước là tình nhân, giờ như người một nhà, cũng không biết là vì thế hay là vì giờ đang dịp lễ tết, một đường về nhà đều trở nên vô cùng ấm áp, Chu Tiểu Tường cũng bị loại không khí này làm cho hơi bị mất tự nhiên.

Sau khi Tiểu Vũ ngủ, hai người kề vai nhau ngồi trên ban công, nghe tiếng sóng biển bên ngoài, cảm giác thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, Chu Tiểu Tường đá hắn một đá: “Tôi về rồi không đi làm nữa, anh bán cho tôi mấy lô cổ phiếu, để mỗi ngày tôi lấy tiền hoa hồng ở đây lăn qua lăn lại đến chết đi.”

“Thật biết tính toán!” Tiêu Bùi Trạch mạnh tay giày xéo đầu cậu: “Công ty còn chưa lên sàn, cái cổ gì cho em? Cuối tuần tôi gửi đồ ăn lên máy bay sang đây cho em là được rồi.”

“Ai cần anh gửi đồ ăn, cứ trực tiếp nạp tiền vào thẻ cho tôi đi.” Chu Tiểu Tường ngẩng đầu nhìn hắn: “Công ty lớn thế nà chưa đủ điều kiện lên sàn à?”

“Tôi không thích rắc rối, lên sàn có chút mạo hiểm, chờ giải quyết xong vụ du lịch điền sản thì suy nghĩ thêm.”

“À...” Chu Tiểu Tường duỗi chân, đong đưa trên lan can, vẻ mặt hưởng thụ: “Tôi đây là đang ở bên cạnh đại gia nè!”

“Còn chưa đủ để em với Tiểu Vũ dưỡng lão.” Tiêu Bùi Trạch buồn cười nhìn cậu: “Lúc về chuyển đồ tới chỗ tôi đi?”

“Không chuyển!”

“Sao vậy? Dù gì em cũng không về đó ở, Từ Nhạc không phải đang theo đuổi cô gái kia sao, xem chừng không bao lâu căn trọ kia sẽ không thuê nữa, em định để đồ đạc của em ở đó sao?”

Chu Tiểu Tường sửng sốt một một chút, nghĩ hắn nói rất có lý, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy lon bia bên cạnh lắc lắc một cái: “Chỗ của anh không thể ở lâu dài được, nội thất cái gì chứ, một chút sức sống cũng không có.”

“Vậy tôi tân trang lại một chút?”

“Thôi khỏi, cứ ở trước đi, chờ tôi có tiền tôi sẽ mua nhà nuôi anh.” Chu Tiểu Tường suy nghĩ một chút, vui vẻ đứng lên đưa bia đến trước mặt hắn: “Thật sự không uống?”

Tiêu Bùi Trạch đẩy tay cậu ra: “Không uống, em có mục đích hả?”

Chu Tiểu Tường nằm cằm hắn kéo kéo, nhếch miệng cười cười với hắn: “Tửu lượng không tốt... chậc chậc... giống như cô vợ nhỏ...”

Tiêu Bùi Trạch lơ đãng cười cười, cùi đầu cắn lên cổ cậu, từ trên xuống dưới hôn một lượt, khiến cho nhịp thở Chu Tiểu Tường rối loạn, luống cuốn đưa tay đẩy hắn, bấy giờ Tiêu Bùi Trạch mới buông ra nửa cười nửa không nhìn cậu: “Cô vợ nhỏ thế này em có hài lòng không? Cần hầu hạ nữa không?”

Mặt Chu Tiểu Tường nghẹn đến đỏ bừng, vỗ một cái lên mặt hắn: “Cút!”

Tết năm nay trải qua không giống như năm khác, hai người cùng Tiểu Vũ tiếp tục ở trên đảo hưởng thụ mấy ngày tiêu dao, cuối cùng tiếc nuối mà ngồi thuyền rời đi, về với Đại Đông Hải ồn ào tiếng người, cảm giác từ thiên đường thoắt cái trở lại trần gian khiến cho bọn họ có chút ngẩn ngơ.

Đợt nghỉ còn hai ngày cuối cùng, thấy không đi dạo cảnh một chút thì cũng hơi tiếc, cho nên vẫn là nhân cơ hội đi Nam Sơn một chuyến, tiện đường đi lòng vòng Thiên Nhai Hải Giác (Chân trời góc biển).

Thiên Nhai Hải Giác thật ra chỉ là một khối đá lớn, tên thì lãng mạn, nhưng mà hai người bọn họ ở trên đảo đã sớm lãng mạn rồi, giờ đối với tảng đá kia thật sự không tìm được cái loại tình cảm này, cuối cùng bọn họ chụp một tấm ảnh, tỏ vẻ là đã đến đó bơi một vòng, rồi lại vui vẻ đi Nam Sơn.

Chuyến đi Nam Sơn này ngược lại hoàn toàn, ở đó có thể nhìn thấy thật nhiều thứ, nhất là cái tượng Quan Thế Âm khổng lồ trên biển cao 108 thước, Tiểu Vũ thấy mà há hốc hồm.

Chu Tiểu Tường ôm Tiểu Vũ vui vẻ hài lòng mà đi dọc theo con đường trên (bờ) biển chạy từ bên này sang bên kia, xem hết ba mặt tượng Quan Thế Âm, một mặt cầm hoa sen, một mặt cầm kim thư, một mặt cầm phật châu, nhìn một chút, người không tin phật như cậu cũng không kìm được nảy sinh một loại thành kính.

Trên đá ngầm cạnh bờ biển, có rất nhiều người ở đó chụp ảnh lưu niệm, Tiêu Bùi Trạch kéo Chu Tiểu Tường qua đó, tìm một chàng trai giúp chụp một tấm ba người bọn họ.

Cô bé bên cạnh chàng trai chắc là bạn gái của cậu ta, nhìn bọn họ mặt mày cười đến nhăn nhở, lúc gần đi không kìm được mà nhiều chuyện hỏi thăm: “Mấy anh là người yêu hả?”

Chu Tiểu Tường xém chút nữa bị cậu hỏi của cô gái nhỏ làm sặc.

Tiêu Bùi Trạch thấy ánh mắt của cô bé này rất trong sáng, chắc là cô nhỏ chỉ tò mò hỏi một chút, lịch sự cười cười: “Đúng.”

Cô bé kia lập tức bật cười, hai mắt đều cong: “Thật xứng đôi! Chúc các anh hạnh phúc!” Nói xong liền hài lòng kéo bạn mình rời đi.

Hai người ai cũng không ngờ rằng, một chuyến đi đến Hải Nam này lại nhận được một câu chúc phúc chân thành như thế, đều sửng sốt một chút, tâm trạng vốn tốt lại càng tốt hơn.

Buổi trưa ở đó ăn một bữa chay, cảm thấy cũng không tệ lắm, lúc gần đi nhịn không được lại đi xem tượng Quan Âm lần nữa.

Chu Tiểu Tường có chút tự hào, sờ sờ đầu Tiểu Vũ, bộ dáng anh trai tốt, cũng không để ý thằng em nghe có hiểu không, cười híp mắt nói: “Tiểu Vũ này, Tượng quan âm trên biển của Trung Quốc chúng ta so với tượng nữ thần tự do cao hơn 15m đấy! Em thấy thần linh Trung Quốc lợi hại hơn có đúng không?”

Tiểu Vũ mở to mắt nhìn cậu, mơ màng gật đầu: “Dạ!”

Tiêu Bùi Trạch không kìm được cười cười, đưa tay lên đầu hai anh em bọn họ xoa đầu: “Thật đúng là thanh niên yêu nước!”

Tiểu Vũ càng khó hiểu, mắt đen lúng liếng nhìn hai anh trai, dấu chấm hỏi đầy đầu.

Chu Tiểu Tường đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bắt đầu cười ha ha, ôm Tiểu Vũ nói một dây khó hiểu, thậm chí còn mang số độ cao ra bàn, nhìn bộ dáng Tiểu Vũ vừa luống cuống vừa mờ mịt, vui vẻ đến không chỗ xả, hôn một cái thật kêu trên trán thằng bé.

Tiểu Vũ nhất thời cong đôi mắt lưỡi liềm cười khanh khách.

Tiêu Bùi Trạch tiến đến: “Bằng không em cũng hôn tôi một cái?”

Chu Tiểu Tường một tay đập vào mặt hắn đẩy mặt hắn ra: “Có người đấy, bệnh à!”

Ngày cuối cùng, bọn họ đi vịnh Tam Á.

Cát ở vịnh Tam Á hơi ngả vàng, nước biển cũng không xanh trong suốt như ở nơi khác, thế nhưng ở nơi này rất thanh bình, trên biển còn có thuyền đánh cá và ngư dân, đặt mình ở đây có thể cảm nhận được bầu không khí sinh tồn nồng đậm, có thể hưởng thụ một chút thời gian chậm rãi cuối cùng ở Hải Nam.

Dọc theo con đường ven biển đi rất xa, mãi cho đến khi nhìn thấy hành lang cây dừa đã xem trên internet. Tiểu Vũ ngước cổ tràn ngập ngạc nhiên nhìn tàu dừa, gió thổi qua thằng bé liền chỉ tay vào tàu lá đong đưa hô lên một tiếng hoảng hốt.

Hôm nay bọn họ chưa đi đến nơi khác, vẫn luôn ở đây đợi cho đến khi trời chiều ngả về tây, ở đây thấy mặt trời chiều mà ở chỗ khác cũng không giống, có vẻ đỏ hơn, lớn hơn, từng chút từng chút lặn xuống, lặn đến đường chân trời.

Chu Tiểu Tường cầm camera ngồi chồm hổm xuống tìm chỗ chụp cho Tiểu Vũ đang chơi đùa một tấm hình, vóc dáng nho nhỏ trong ánh hoàng hôn đỏ rực cắt ra một bóng hình, ôm thằng bé đến xem, thì nó liền la lớn.

Ở đây mới nhận ra, thì ra mặt trời xuống biển nhanh như vậy, nhìn tấm hình công phu, mặt trời chiều trên biển đã dần biến mất, chỉ còn lại non nửa hình tròn. Lúc Tiêu Bùi Trạch thấy Chu Tiểu Tường cúi đầu nhìn Tiểu Vũ, sườn mặt cậu vô cùng quyến rũ, không kìm được mà hôn lên mặt cậu, rồi hôn lướt qua môi.

Chu Tiểu Tường sửng sốt, vội vã vươn đầu lưỡi đáp lại.

Tiểu Vũ ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ, bỗng nhiên đứng bật dậy cười hớn hở: “Em cũng muôn hôn hôn! Em cũng...”

Chu Tiểu Tường thẳng tay ôm thằng bé vào lòng, không cần nhìn cũng chuẩn xác đè đầu thằng nhỏ xuống, tiếp tục hôn.