Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 16




Edit: Tammie

Beta: Patee

Mới vừa ăn cơm xong, Cao Dục nhận được cuộc điện thoại, nói nhanh chóng hai câu rồi ngắt máy, bày ra khuôn mặt đẹp trai khốn khổ ủ rũ như cà tím: “A Trạch, em muốn vứt bỏ anh mà đi.”

Tiêu Bùi Trạch khó hiểu nhìn y: “Có việc?”

“Có việc, công ty muốn chụp gấp một bộ (ảnh) quảng cáo, tôi bây giờ phải qua đó.”

Cao Dục làm việc tại công ty quảng cáo, bất quá y thuộc loại nhiếp ảnh gia cao cấp đặc biệt, chỉ khi nào có hợp đồng nào lớn lắm mới có thể tìm y chụp, cho nên bình thường vốn lười nhác bây giờ đột nhiên có chuyện khẩn cấp, thật là có điểm ăn không tiêu, y vừa thu dọn đồ đạc vừa nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.

“Sếp phọt một câu, nhân viên chạy gãy cả chân, thật sự là một tên phiền phức, cuối tuần mà cũng không cho người ta được nghỉ ngơi!”

Chu Tiểu Tường nhìn vẻ mặt đáng thương của y, bỗng sinh ra cảm thấy đồng bệnh tương liên, buột miệng đáp lại một câu: “Thằng sếp nào mà chả vậy!”

Vừa dứt lời, áp suất không khí xung quanh đột nhiên hạ dần! Chu Tiểu Tường nháy mắt cứng ngắt như tượng đá!

Tiểu Vũ chưa lớn đã khôn, trực giác cực kỳ sắc bén, nhanh chóng bò khỏi người Tiêu Bùi Trạch, quệt mông đi tới trong ngực Chu Tiểu Tường, quay đầu mở to hai mắt nhìn anh đẹp trai mặt đen kia.

Chu Tiểu Tường hận không thể để gió lốc cuốn mình xuống chân núi, ở trong tâm tự tát mồm mình, thở sâu quay đầu cười gượng: “Ha ha... Ý tôi không phải như thế... Tiêu tổng đừng hiểu lầm nha...”

Vãi! Càng tô càng đen!

Tiêu Bùi Trạch âm trầm nhìn cậu trong chốc lát, rất nhanh khôi phục lại áp suất không khí như thường, quay đầu hỏi Cao Dục: “Muốn tôi đưa cậu đi hay không?”

Cao Dục nghe xong càng nổi điên: “Cần cậu chế giễu! Bọn họ vội vàng như sắp bị chém đầu, xe cũng chờ ở dưới chân núi rồi! Mẹ nó, gấp như cái gì!”

Vừa nói vừa đem máy chụp hình thu dọn, đeo túi đứng lên cùng bọn họ lên tiếng chào hỏi, trước khi đi còn hôn một cái lên mặt Tiểu Vũ mới hấp tấp mà chạy ra ngoài.

Tiêu Bùi Trạch nhìn thoáng qua Chu Tiểu Tường, đứng lên: “Đi thôi.”

“Được!” Chu Tiểu Tường gật đầu, đêm cái mũ gấu trúc đội lên đầu Tiểu Vũ.

Lúc ôm Tiểu Vũ ra khỏi cửa thì đã hai giờ chiều, gió lạnh bên ngoài thổi tỉnh cả đầu óc, Chu Tiểu Tường trộm liếc mắt qua bên cạnh một cái, cũng không biết người này rốt cuộc có mang thù hay không, bất quá nhớ lại chuyện lúc trước, chắc hẳn là không, chỉ có chính mình tiểu nhân thôi.

Tiêu Bùi Trạch đột nhiên quay đầu nhìn cậu: “Đi về à?”

Chu Tiểu Tường thấy tầm mắt hắn chuyển tới, sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Vâng, đúng, chuẩn bị đi từ từ xuống núi, đến chân núi hẳn là đã chạng vạng, đúng lúc đi về.”

“Ừ, đi thôi.”

“...” Chu Tiểu Tường vẻ mặt khó hiểu mà gãi đầu, đội mũ lưỡi trai lên, đi theo hắn xuống núi.

Tiểu Vũ vẫn luôn ghé vào vai cậu, nhìn trái ngó phải cuối cùng vẫn thấy cái anh đẹp trai bên cạnh này là dễ nhìn nhất, cái miệng bập bẹ gọi to: “Ôm ôm!”

Chu Tiểu Tường lần thứ hai cảm thấy vô lực, lúc đang chuẩn bị giáo dục thằng nhóc này một chút thì người bên cạnh đột nhiên đưa ta qua, vừa nhấc đầu tầm mắt bị vành nón ngăn trở, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm lạnh lùng của Tiêu Bùi Trạch.

Hai người giống như đang lừa bán trẻ em, không ừ hử một tiếng mà đem Tiểu Vũ từ vai người này chuyển sang người kia, Chu Tiểu Tường hận không thể tông đầu vào cây hòe gia bên cạnh, cầm vành nón giở lên, nhìn Tiêu Bùi Trạch xấu hổ cười cười: “Tôi cũng không biết hôm nay nhóc này bị trúng cái gió gì...”

Tiêu Bùi Trạch ôm Tiểu Vũ qua, nghiêng đầu nhìn cậu, khóe miệng gơi lên một độ cung nhỏ: “Không sao.”

Hai người chậm rãi xuống núi, cơ bản không nói gì, nhưng do Tiểu Vũ luôn ríu rít làm ầm ĩ, nên cũng không có cảm giác xấu hổ.

Chu Tiểu Tường dù sao cũng vô tư, ngắm phong cảnh đến vui vẻ, còn thường lấy máy ảnh chụp hình, có lúc ngẫu nhiên quay đầu lại chụp Tiểu Vũ, thấy Tiêu Bùi Trạch không có ý kiến gì liền trực tiếp chụp luôn hai người.

Chu Tiểu Tường mặc một bộ trang phục giản dị, rộng rãi thoải mái, ba lô sau lưng trĩu xuống tận mông, vỗ vỗ theo nhịp chân xuống núi, bộ dáng tương đối thanh thản. Cậu nhiều lần muốn bế Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ vẻ mặt ỡm ờ không vui, Tiêu Bùi Trạch liền thản nhiên trả lời một câu: “Không sao.”

“Anh hai! Em muốn nhìn! Em muốn nhìn!” Tiểu Vũ thấy cậu chụp ảnh nửa ngày mà mình còn chưa được xem qua lần nào, bật người bĩu môi bắt đầu ngúng nguẩy, vừa không chịu rời khỏi vòng tay của Tiêu Bùi Trạch, vừa muốn sờ vào cái máy chụp hình trên tay anh nó.

Chu Tiểu Tường liền chỉnh máy hiện ra các ảnh đã chụp rồi đi qua giơ trước mặt nó: “Nhìn nè, đẹp không?”

“Đẹp!” Tiểu Vũ ra sức gật đầu.

Chu Tiểu Tường lại ấn trở về: “Có thích không?”

“Thích!”

Tiêu Bùi Trạch nghiêng đầu nhìn phong cảnh dưới chân núi, cuối cùng vẫn là không kìm được quay đầu lại chuyển mắt về phía Chu Tiểu Tường.

Chu Tiểu Tường đứng bên cạnh hắn, khí tức nắng trời nhẹ nhàng khoan khoái bay vào mũi, lúc trò chuyện cùng Tiểu Vũ giọng nói mang theo tiếng cười nghe thật thoải mái, bất quá khuôn mặt bị mũ che khuất, khiến cho người nào đó mém chút nữa không khống chế được vươn tay xốc mũ lên.

Thời điểm Tiêu Bùi Trạch bị chính ý tưởng khó hiểu của mình làm đau đầu, đột nhiên thấy thân mình Chu Tiểu Tường nghiêng một cái, rõ ràng là đi đường không chú ý bị tảng đá làm vấp chân, hắn liền hoảng sợ, vội vàng đưa tay đem cậu giữ chăt.

“Cám ơn!” Chu Tiểu Tường vội vàng đứng vững, nhanh chóng đem máy ảnh treo trên cổ, “May quá, máy ảnh không bị rớt”

Cái trọng điểm may mắn này hình như không đúng thì phải?

Tiêu Bùi Trạch không nói gì mà liếc mắt nhìn cậu: “Lần trước là đồ chơi, lần này là máy chụp hình, cậu đúng là không biết phân biệt cái trọng yếu và thứ yếu.”

“Hả? Đồ chơi gì kia?” Chu Tiểu Tường vẻ mặt mờ mịt.

Tiêu Bùi Trạch sửng sốt, nhếch môi thản nhiên nói: “Không có gì.”

Lúc đến chân núi, Chu Tiểu Tường nhìn em trai mình mà cạnh khóe: “Tiểu Vũ, em còn không chịu để anh bồng? Không muốn về nhà với anh sao?”

Tiểu Vũ xoay xoay hai cái, chụt một miếng trên mặt Tiêu Bùi Trạch, rồi vui vẻ vươn hai tay về phía anh nó.

Chu Tiểu Tường nhìn Tiêu Bùi Trạch đang sững người ở đằng kia, bị vẻ mặt của hắn chọc cười, liền ghé vào tai Tiểu Vũ nói: “Chào tạm biệt với anh đi nào!” Đây là hẹn ngầm giữa hai anh em nhà họ, chào tạm biệt chính là “chụt” một miếng, gọi là hôn tạm biệt, còn bye bye mới là phất tay.

Tiểu Vũ vừa nghe lời cậu nói liền vội vàng quay đầu lại, ôm cổ Tiêu Bùi Trạch ấn một dấu trên mặt hắn.

Chu Tiểu Tường nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Bùi Trạch, như thế nào đều không có biện pháp đem người này với cái người lạnh lùng trong phòng làm việc kia gắn liền, nhịn không được nâng người Tiểu Vũ lên, cười rộ: “Thật ngoan!”

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu hỏi: “Cậu đi về bằng gì?”

Chu Tiểu Tường chỉ về phía trạm xe buýt ở đằng xa: “Ngồi xe buýt rồi đi tàu điện ngầm.”

“Để tôi đưa cậu về.” Tiêu Bùi Trạch nói xong, xoay người đi về phía xe đang đỗ, ngay cả thời gian cự tuyệt cũng không chừa cho cậu.

Chu Tiểu Tường sửng sốt một chút, nghĩ dù sao hai người cũng ở không xa, xem như tiện đường, nên cũng không từ chối đẩy đưa, vội vàng theo sau, hướng hắn cười cười: “Cám ơn Tiêu tổng!”

“Không sao, tiện đường thôi.”

Tiểu Vũ chơi một ngày đã thấm mệt, vừa lên xe liền an tĩnh nằm trong lòng Chu Tiểu Tường ngủ say, giống như người đẹp ngủ trong rừng phiên bản nhí, hơn nữa ngủ đến đặc biệt ngon giấc, nước miếng đều chảy cả ra.

Chu Tiểu Tường bóp bóp mặt thằng bé, rồi vươn tay chùi nước miếng cho nó.

Tiêu Bùi Trạch nhìn động tác của cậu, lại nhớ đến căn phòng của cậu, nhịn không được có chút tò mò: “Cậu vẫn luôn chăm sóc em trai mình sao?”

“Vâng.” Chu Tiểu Tường gật đầu.

Lúc Tiêu Bùi Trạch xem sơ yếu lý lịch của cậu chỉ chú ý đến kết quả thành tích này nọ, chứ người nhà thì ấn tượng không sâu, hình như chỉ nhìn thấy hai cái tên, cái khác cũng không thấy viết, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Bố mẹ cậu đâu?”

Chu Tiểu Tường hơi ngừng tay lại, rồi lau lau tiếp hai ba cái đem khăn giấy vo lại bỏ vào túi rác: “Đã qua đời.”

Tiêu Bùi Trạch nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cậu cũng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn cậu: “Tôi rất tiếc.”

Chu Tiểu Tường cười cười với hắn: “Không sao.”

Tiêu Bùi Trạch không nghĩ tới mình vừa mở miệng lại hỏi đến vấn đề như vậy, nhìn Tiểu Vũ, quyết định nói lái sang chuyện khác: “Thằng bé này được chăm sóc rất tốt.”

“Vâng.” Chu Tiểu Tường cười rộ lên,trên mặt ẩn ẩn vài phần tự hào, “Là tôi vẫn luôn chăm sóc nó.”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày: “Vẫn luôn?”

“Khi Mẹ tôi sinh Tiểu Vũ thì bà thuộc loại sản phụ lớn tuổi, khó sinh.”

Tiêu Bùi Trạch nhếch môi, không biết tại sao lại (luôn) quanh quẩn đến đề tài này.

Chu Tiểu Tường nhìn thấy hắn xấu hỗ, hào phóng cười cười, dứt khoát nói: “Thật sự không sao, đã sớm là quá khứ. Tình cảm của bố tôi với mẹ tôi rất tốt, sau khi bà qua đời thì sức khỏe của ông không tốt, nửa năm sau cũng đi theo. Cho nên từ khi Tiểu Vũ sinh ra tôi vẫn luôn chăm sóc nó, nó rất dính tôi.”

Một cảm giác không tên trong tâm Tiêu Bùi Trạch nảy nở, gật gật đầu: “Rất đáng yêu

“Đúng vậy!” Chu Tiểu Tường lần thứ hai tự hào, nhìn nhìn dàn phát nhạc, “Tiêu tổng, mở nhạc nghe chút đi.”

“Có thể nghe à? Không ngại ồn?”

“Có thể chứ, lúc ngủ Tiểu Vũ cũng không khác heo bao nhiêu.”

“Có thể nói em trai ruột của mình như vạy sao?” Tiêu Bùi Trạch liếc mắt nhìn cậu, có chút buồn cười, vươn tay bật radio lên, mở nhỏ âm lượng.

Đường chạy từ chân núi đến nội thành rất suông sẻ nhưng lúc chạy tới chợ trung tâm thì bị kẹt xe, đợi hồi lâu cảm thấy có chút nhàm chán, Chu Tiểu Tường mở máy ảnh ra vùi đầu vào xem, tua hình lại có thật nhiều hình chụp chung của Tiểu Vũ và Tiêu Bùi Trạch, cảm thấy Tiêu Bùi Trạch mặc trang phục thể thao cũng không giống sếp cậu tí nào, nhịn không được hắc hắc cười hai tiếng.

Tiêu Bùi Trạch nghiêng đầu nhìn cậu: “Cười cái gì?”

Chu Tiểu Tường trôi chảy trả lời: “Rất thú vị.”

“Cái gì?”

Người nào đó hóa đá nửa giây: Vãi! - Vẻ mặt “tôi cũng không biết mình đang nói cái gì“...

Tiêu Bùi Trạch nhìn biểu tình ngốc nghếch của cậu, cũng không hỏi lại, đưa tay chỉnh radio chuyển sang đài giao thông nghe tình hình giao thông.

Chu Tiểu Tường nghe đài trong chốc lát, đột nhiên vỗ ót, quay đầu mở to mắt nhìn hắn: “Tiêu tổng, món đồ chơi mà anh nói ở trên núi, không phải chính là con gà bi thảm hồi đó tôi mua về chứ?

Cung phản xạ người này dài thật. Tiêu Bùi Trạch nhíu mày, nhớ đến hai tiếng kêu thê lương thảm thiết nọ, khóe miệng gợi lên, cười mờ ám: “Ừ.”

Chu Tiểu Tường trợn mắt nhìn hắn, nuốt vài ngụm nước miếng: “Làm sao anh biết tôi mua con...”

Trong xe thật an tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nam phát thanh viên trong radio. Chu Tiểu Tường máy mắt mấy cái, ho nhẹ một tiếng: “Tiêu tổng, đêm đó anh đưa tôi về phải không?”

Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên một độ cung cực kỳ nhỏ, nhìn cái xe chạy phía trước, chậm rì chạy theo: “Ừ”

Chu Tiểu Tường ngây người hồi lâu, nghĩ đến gói bánh chưng trên chân mình, lại nhớ đến chai rượu thuốc trên tủ đầu giường, bỗng nhiên một tay lấy mũ xuống, vẻ mặt cảm kích xúc động: “Tiêu tổng! Tôi mời anh ăn cơm!”

Tiêu Bùi Trạch không nghĩ phản ứng của cậu lại mãnh liệt đến như vậy, sửng sốt một chút.

Chu Tiểu Tường nói xong lại sợ thành ý của mình không đủ, vội vàng bổ sung: “(Quán) đắt tiền thì mời không nổi, (quán) rẻ thì quá tồi, tôi tự nấu! Thế nào? Hôm nay luôn đi!

Tiêu Bùi Trạch mấp máy môi nén cười, thật lâu sau, dưới ánh mắt mong chờ của cậu mới chậm rãi đáp lại một chữ: “Được“.