Sau khi em trai để lại tờ giấy nhắn như thế, anh không tìm được em trai.
Lúc đầu anh cảm thấy tức giận lại khó chịu, còn có mờ mịt. Rõ ràng trước đó vẫn còn triền miên trên giường, hận không thể khảm anh vào người.
Tỉnh lại liền bỏ đi, nhưng lại đeo chiếc nhẫn lên tay anh.
Có ý gì đây? Anh muốn hỏi, cũng đi công ty tìm rồi, nhưng không tìm thấy em trai trong công ty, bọn họ nói không liên lạc được với em trai.
Lão nam nhân từ trong công ty đi ra, đã từng vì em trai cai thuốc lá nay lại hút lại. Cuối cùng anh cầm tấm thẻ đi ra ngân hàng xem, xem mười năm của anh đối với cậu đáng giá bao nhiêu.
Cái ý nghĩ này chỉ mới thoáng qua trong đầu đã khiến cho trái tim đau nhói.
Đứng trước cây ATM, lão nam nhân mắt đầy tia máu cùng hốc hác, nghiến răng chết lặng nhìn dữ liệu trước màn hình cây ATM.
Anh giống như già đi rất nhiều, tất cả niềm hạnh phúc khi em trai trở về bị đánh rơi xuống địa ngục trong chớp mắt.
Anh nghĩ đến lúc nhìn thấy tờ giấy kia để lại, lòng anh cũng sắp chết rồi.
Cảm thấy đời này đã tạo nghiệt gì, em trai chính là tên cướp, đem tất cả mọi thứ của anh đập nát sau đó gắn lại, lại nhẹ nhàng vứt đi.
Sau khi dữ liệu trên máy hoàn tất, trên màn hình hiện ra số tiền.
Con số phía trên rất dài, dài đến mức làm lão nam nhân sững sờ.
Đây là số tiền mà nhiều người kiếm cả đời cũng không có được, nhiều đến đáng sợ.
Anh cho rằng em trai chỉ muốn làm nhục anh, dù sao thân phận của em trai bây giờ cũng khác, đột nhiên nghĩ tới có qua lại với lão nam nhân là cảm thấy nhục nhã.
Cộng thêm đã yêu phụ nữ rồi, còn cần đàn ông làm gì nữa.
Những lời ngọt ngào kia, cũng là vì dỗ anh, để anh sau này không đến dây dưa. Nhưng em trai lấy đâu ra nhiều tiền như vây?
Tại sao không ở công ty, người đã đi đâu rồi?
Em trai đã làm gì rồi?!
Tất cả những thứ chưa biết đều biến thành những suy đoán đáng sợ, anh sợ rằng, em trai để tất cả lại cho anh. Người nào có thể mang tất cả cho đi? – Người không còn đường lui.
Lão nam nhân cầm tấm thẻ kia, trái tim rối như tơ vò. Anh vừa khẩn trương vừa sợ hãi, khó khăn nuốt nước bọt, gọi cho em trai không biết bao nhiêu lần.
Vô dụng.
Ngày thứ 25 mất liên lạc với em trai, anh đột nhiên nhận được tin nhắn ngắn từ em trai.
Cậu bảo anh rời khỏi chỗ này, đi càng xa càng tốt.
Lão nam nhân vôi vàng gọi điện cho em trai, lần này em trai nhận máy.
Có lẽ là không ôm hy vọng, nhưng lần này lại gọi được. Anh không biết phải làm sau, một lúc sau mới khó khăn nói:"Tôi sẽ không đi, trừ khi cậu đến."
Em trai yên lặng một hồi, đột nhiên nói:"Anh đừng quấn lấy tôi nữa, anh có biết giờ phút này quan trọng với tôi như nào không? Anh cũng đừng đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của tôi nữa. Tại sao không thể sớm tụ sớm tan chứ? Không phải anh yêu tôi thật đấy chứ? Tôi chỉ chơi đùa với anh thôi...." Đủ loại lời nói tàn nhẫn, ngược lại em trai nói không nổi nữa.
Hơi thở cậu nặng nề, lúc sau mới nói với lão nam nhân:"Đừng đợi tôi nữa, sống tốt cuộc sống của anh đi."
Lão nam nhân nắm chặt điện thoại:"Cậu đang ở đâu?"
Em trai:"..."
Lão nam nhân:"Cậu muốn làm gì?"
Đột nhiên em trai nhẹ nhàng nói:"Anh biết hai năm trước, tôi bỏ đi không?"
Lão nam nhân ngẩn người.
Em trai nói tiếp:"Tôi sẽ không để hắn làm hại anh."
Không đợi lão nam nhân nói chuyện, cậu liền cúp máy.
Chương 40:
Em trai nhớ lại tất cả, trừ những kỉ niệm với lão nam nhân, những thứ khác không phải thứ tốt đẹp gì.