Anh hậu tri hậu giác* cảm thấy đau, canh có hơi nóng, những chỗ da lộ ra ngoài đều đỏ một mảng.
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Món canh gà thơm ngon lúc đầu đổ lên người anh tỏa ra mùi dầu mỡ.
Lão nam nhân giống như từ trong mơ tỉnh lại, theo bản năng hất lá rau trên người xuống, nhìn thức ăn và cơm làm bẩn tấm thảm phòng làm việc. Anh nghĩ, thật sự không hề giống nhau.
Từ lúc gặp lại em trai, trong lòng anh cảm thấy không có gì khác cả, cậu ấy vẫn là cậu ấy, em trai vẫn là em trai.
Mặc dù em trai không còn nhớ gì cả nhưng không có nghĩa đây không phải là người lão nam nhân nuôi lớn.
Cho nên anh không hề băn khoăn khi đem thức ăn còn lại gói vào mang đến cho em trai.
Trong thâm tâm, anh không hề coi em trai như người ngoài.
Anh muốn đối xử thật tốt với cậu, chính là mang những thứ anh cảm thấy ngon nhất, có dinh dưỡng nhất cho em trai.
Lão nam nhân sẽ không nghĩ rằng có nên làm một phần nữa hay không.
Nhưng lần tức giận này của Thích Tranh giống như một cái tát tàn nhẫn đánh anh tỉnh lại.
Anh nhìn nước canh từ trên người rơi xuống, ngẩng đầu nói:"Thật xin lỗi, làm bẩn phòng làm việc của cậu."
Lão nam nhân ngồi xổm xuống, gom thức ăn rơi trên mặt đất lại, càng làm càng bẩn.
Không ngờ Thích Tranh ném lại một câu:"Không cần làm nữa. Tôi đã gọi bảo vệ đến rồi."
Lão nam nhân bối rối đứng lên, mở miệng nhưng không nói được lời nào, chỉ dùng tay áo lau nước canh dính trên cằm một cách qua loa, gật đầu về phía Thích Tranh rồi khập khiễng bỏ chạy.
Thật sự là chạy, chạy một cách chật vật.
Cả người anh lẫn lộn thức ăn, bị những ánh nhìn khác nhau của người đến người đi trong phòng làm việc chú ý.
Lão nam nhân cảm thấy cực kì mất mặt, mất mặt đến mức anh muốn khóc.
Vết thương ở chân càng ngày càng đau, anh đi đến đường lớn, bởi vì cả người toàn mùi hôi, không có chiếc taxi nào chịu chở.