Lão Cung Nhà Tui Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 5: Cung Việt làm tui khóc




Edit: Lyn

LƯU Ý: TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI iLynh2

"Đến lượt tôi hỏi cậu." Cự tuyệt trả lời câu hỏi của Diệp Thiểm Thiểm, Cung Việt giành lại quyền chủ động như thể đang trốn tránh.

Diệp Thiểm Thiểm lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, liền phối hợp mầ nói sang chuyện khác, thản nhiên cười, "Được rồi được rồi, anh muốn hỏi gì cũng được, em đảm bảo sẽ không dối gạt không giấu giếm." Nói rồi cậu thu chân lại, sau đó nghiêm túc nhìn Cung Việt, chờ câu hỏi của đối phương.

Nếu bỏ qua việc ngày thường Diệp Thiểm Thiểm có những suy nghĩ kì quái bất chợt, cùng với tính cách lắm lời thỉnh thoảng xuất hiện, cậu đơn giản mà ngồi một chỗ yên tĩnh như vậy, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì sẽ làm người ta liên tưởng đến một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, đến cả ngũ quan và dáng người tiêu chuẩn cũng giống như được thiết kế tỉ mỉ và chỉnh sửa từng chi tiết, không có tỳ vết.

"Trước đó cậu nói cậu là diễn viên?"

"Đúng đó." Diệp Thiểm Thiểm gật đầu, " Để xem, năm trước em mới bắt đầu đóng phim, có điều chỉ là những vai nam phụ số năm hoặc những vai phụ nhỏ. Bộ phim lần này bộ thứ hai em đóng, vai diễn là lâu chủ Tinh Thần Lâu phái tà đạo xuất hiện được vài cảnh, võ công rất lợi hại. Lý do đóng nhân vật này là vì em rất thích trang phục trong phim, trang phục đỏ rực thực sự rất đẹp!"

Nói một hồi, giọng điệu kể chuyển của cậu sinh động hẳn lên, vốn còn muốn nói tiếp, nhưng cậu chợt nhớ ra hiện tại với Cung Việt cậu chỉ là người xa lạ. Vì thế Diệp Thiểm Thiểm nói chưa đã cái nư đã phải im miệng, cố gắng nuốt 500 chữ muốn kể vào trong miệng.

Nghẹn đau cả ngực.

Cung Việt gật đầu, anh cũng không quan tâm đó là nhân vật gì, trang phục như thế nào, cái anh càng để ý hơn là, "Tôi và cậu có quan hệ gì?"

Sau khi tỉnh lại anh phát hiện, quản gia và Dịch Tư Đặc đều gọi Diệp Thiểm Thiểm là 'Diệp thiếu', đây là cách gọi rất cung kính, mà lúc Dịch Tư Đặc đi đón người, giống như theo thường lệ mà trực tiếp sủ dụng chuyên cơ của anh, có thể thấy chuyện này cũng không phải lần một lần hai. Vả lại khi Diệp Thiểm Thiểm chào anh, lại gọi là 'Ca', những thông tin từ trong lời nói cũng chứng minh cậu ấy và mình thân thiết vô cùng, ít nhất là thường xuyên ra ngoài cùng nhau.

Thế nhưng trong trí nhớ của anh lại chưa từng xuất hiện qua người này, nói rõ thời gian mà hai người quen biết dài nhất cũng chỉ có bốn năm lẻ sáu tháng.

"Kim chủ á." Đối với vấn đề này Diệp Thiểm Thiểm không cần suy nghĩ liền buột miệng nói ra, "Quan hệ của anh và em, ừm, là anh nói đó là bao nuôi á. Dù sao anh cũng là kim chủ của em, em là tình nhân nhỏ của anh, anh đi hỏi quản gia hoặc trợ lý Dịch đều được, mọi người đều biết luôn."

Diệp Thiểm Thiểm không có nói dối, bởi vì từ 'Bao nuôi' này là Cung Việt nói cho cậu nghe, khi đó cậu mới đi theo Cung Việt trở lại thành phố B, hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm làm trái tim nhỏ của cậu như muốn nổ tung vì sợ hãi. Sau đó Cung Việt nói thẳng cho cậu, đừng sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho cậu, bao ăn ở bao tiền tiêu vặt, muốn có hay muốn làm bất cứ cái gì cứ nói cho anh biết.

Trong những năm qua, Diệp Thiểm Thiểm cũng cảm thấy mặc dù phải học phải làm bài thi lại phải thi cử, quan trọng là còn hạn chế số lượng kẹo que mỗi ngày, nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng Cung Việt là một kim chủ rất đủ tư cách.

Có điều cậu rất tò mò, không biết kim chủ nhà người khác thế nào, sẽ hạn chế số lượng đồ ngọt ư? Nhưng mà cậu chẳng có cơ hội tìm hiểu so sánh.

"......" Cung Việt trầm mặc. Anh cũng không cảm thấy Diệp Thiểm Thiểm sẽ mà lừa anh chuyện này bởi vì lời nói dối này rất dễ bị vạch trần. Nhưng mà --- bao nuôi? Kim chủ? Nghiệm lại đáp án hết lần này tới lần khác, anh thật sự rất khó tưởng tượng, chính mình sẽ bao nuôi một diễn viên nhỏ, còn nuôi tới 4-5 năm.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, tại sao mình đối với Diệp Thiểm Thiểm lần nữa phá hư nguyên tắc của bản thân, bản thân chuyện bao nuôi này hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc của anh. Hơn nữa cũng có thể giải thích được rằng tại sao giữa hai người lại quen thuộc như vậy.

Xác định mình với Diệp Thiểm Thiểm trước kia có tồn tại quan hệ đặc biệt, giọng điệu của Cung Việt hiếm khi dịu lại một chút, tuy rằng sự dịu dàng này không lộ rõ, "Vậy chúng ta quen lúc nào?"

Diệp Thiểm Thiểm nhìn biểu tình của Cung Việt, hơi không hiểu được cách tâm lý của đối phương vận hành. Nhưng nếu hiện tại hỏi vấn đề chắc chắn sẽ dẫn tới một bãi bom khủng khiếp, thế nên cậu lựa lời đưa ra đáp án, "Bốn năm sáu tháng trước, nửa đêm ngày ba mốt tháng mười hai."

Thế nên mới nói đây là thời điểm Cung Việt quên mất cậu. Trả lời xong, cậu lại hết sức cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cung Việt, chẳng biết có nên nói tiếp hay không.

"Tiếp tục."

Đây là anh kêu em nói tiếp đó nha, dẫn đến hậu quả gì em sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy! Diệp Thiểm Thiểm mang tâm thế thấy chết không sờn, hỏi một vấn đề quan trọng trước, "Trong ký ức cuối cùng của anh, anh đang trên máy bay phải không? Thì là bay đến... đảo Metheus."

Vừa dứt lời, cậu liền thấy Cung Việt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mình bằng một đôi mắt đen thăm thẳm.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm làm cho chân Diệp Thiểm Thiểm mềm nhũn cả ra. Cậu ở trong lòng gào thét, cứu mạng aaa! Mình thật sự không muốn nói tiếp cái chủ đề này nữa! Hu hu hu...

"Ừ." Bước lên máy bay đi đến đảo Metheus là ký ức cuối cùng còn sót lại của Cung Việt.

Thời điểm anh sáu tuổi, mẹ anh là Cung Ấu Lê rời khỏi Cung gia và gia nhập một dự án nghiên cứu gen di truyền 'Kế hoạch tạo Thần', viện nghiên cứu được xây trên đảo Metheus. Cho nên kể từ năm đó, vào ngày 30 tháng 12 hằng năm anh cũng sẽ đến đảo Metheus bằng máy bay tư nhân để gặp mẹ và cùng nhau đón sinh nhật của anh. Sau đó sẽ bay về Cung gia vào ngày đầu năm để tham gia buổi họp mặt gia đình. Thói quen này đã duy trì mười bảy năm.

Lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi, nhớp nháp ẩm ướt, Diệp Thiểm Thiểm nuốt nước bọt rồi lấy hết can đảm tiếp tục hỏi, "Lúc chiếc máy bay đó bay ra biển, do phi công bị kẻ thù của Cung gia mua chuộc, bởi vì phi công của Cung gia bị kẻ thù mua chuộc, cho nên máy bay đã rơi xuống biển trước khi đến đảo Metheus, chuyện này, anh có nhớ rõ không?"

Con ngươi Cung Việt co rút một chốc, sau đó mím môi lắc đầu.

Không nhớ rõ, Diệp Thiểm Thiểm không biết có nên cảm thấy may mắn với đáp án này không, ký ức của Cung Việt đúng lúc dừng tại đó.

Cậu do dự mà nhìn Cung Việt, vẻ mặt của đối phương bình tĩnh, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi, Diệp Thiểm Thiểm càng cảm thấy hoảng sợ. Như thể, mặc dù Cung Việt mất đi đoạn ký ức đó, nhưng anh đã đoán được chuyện xảy ra sau đó.

Giờ phút này, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy cổ họng phát đau, không nói nên lời.

Cảm giác được sự chần chờ của Diệp Thiểm Thiểm, trái tim của Cung Việt như bị móng vuốt sắc bén bóp chặt không ngừng, hết trận đau này đến trận đau khác, anh cơ hồ là dùng hết sức lực mới ra lệnh nói, "Tiếp tục nói."

Mặc kệ thế nào, Cung Việt cũng sẽ biết, còn không bằng chính cậu tự nói cho anh. Nghĩ như thế, Diệp Thiểm Thiểm nhắm chặt mắt lại, giọng điệu nhanh hơn đem chuyện còn lại kể tiếp, " Máy bay của anh rơi xuống biển không bao lâu, căn cứ thí nghiệm đã xảy ra vụ nổ mạnh, tất cả kiến trúc cùng thiết bị thí nghiệm... bao gồm tất cả nghiên cứu viên đều... biến mất trong vụ nổ này."

Nhớ tới ánh lửa đầy trời còn như in trong trí nhớ, và cả tiếng nổ xuyên thủng màng nhĩ, Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy hô hấp thôi cũng hơi đau. Có rất nhiều người sớm chiều ở chung với cậu, đều hoảng loạn bỏ chạy trong đám cháy, tiếng la hét liên miên không ngừng.

Trong lúc đó, Cung Ấu Lê nắm lấy cổ tay của cậu, bóp chặt như muốn đem xương cổ tay cậu bóp nát.

"Tiểu Nhất, sau khi con rời khỏi đây, nhất định phải ống cho tốt và ngắm nhìn thật kỹ thế giới này, có biết không? Nếu như con gặp được Việt Việt..."

Ngay cả âm thanh này cậu cũng nhớ rõ ràng, cảm giác tất cả mọi chuyện xảy ra cứ như ngày hôm qua. Diệp Thiểm Thiểm bỗng rất ghét khả năng ghi nhớ như máy ảnh của mình, bởi vì nó khiến toàn bộ ký ức giữ nguyên sự sống động, cậu vốn dĩ không thể chọn cách quên đi.

Bầu không khí ngưng đọng, giống như một dòng sông bị đóng băng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, phòng bệnh yên tĩnh có thể nghe được tiếng hô hấp rõ ràng của Cung Việt. Anh giống như là con thú bị thương, không cho phép bất kỳ ai chạm vào vết thương ấy, mặc kệ vết thương ngày càng sâu, cảm giác đau đớn ngày càng mạnh. Và trên vẻ mặt căng chặt của anh, để lộ ra một nỗi đau không thể che giấu, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy không ngừng.

Diệp Thiểm Thiểm vừa mở mắt đã nhìn thấy Cung Việt như vậy. Trong nháy mắt, cậu nhớ tới bốn năm trước, mình cứu được Cung Việt từ dưới biển lên. Cậu đã kéo theo Cung Việt đang bị hôn mê bơi trên biển rộng bao la rất lâu mới đến được hòn đảo nhỏ bên cạnh đảo Metheus.

Sau khi để Cung Việt nằm trên mặt đất, cậu mờ mịt mà ngồi trên tảng đá nhô trên đất, ngày đó, là lần đầu tiên cậu ra khỏi căn cứ thí nghiệm, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa từng thấy. Cậu lơ đãng mà ngẩng đầu, đập vào mắt chính là bầu trời đêm đầy sao. Khoảnh khắc ấy cậu thật sự bị rung động.

Trong lúc cậu ôm đầu gối nhìn bầu trời đầy sao ngẩn người, Cung Việt đang hôn mê bên cạnh phát ra tiếng ho khù khụ. Cậu vội lại gần phát hiện đối phương đã tỉnh lại, ánh mắt còn sâu thẳm hơn biển cả dưới màn đêm khiến cậu hơi sợ hãi.

Sau đó, Cung Việt mím chặt môi, kéo cái chân bị thương cố gắng đi về hướng đảo Metheus, nhưng cuối cùng lại bị biển khơi chặn đường. Mà thứ lọt vào tầm mắt của anh chính là biển lửa cùng với tiếng nổ không ngừng. Toàn bộ đảo Metheus như một quả cầu lửa lớn phập phừng trên biển, càng cháy càng lớn. Những vật liệu nguy hiểm trong phòng thí nghiệm bén lửa càng có sức cháy mạnh mẽ hơn

Cảnh tượng đó đến bây giờ Diệp Thiểm Thiểm vẫn còn nhớ rõ ràng. Lúc ấy cậu luống cuống đứng phía sau Cung Việt, nhìn đối phương toàn thân ướt sũng. Móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nước biển hòa lẫn máu tươi từng giọt mà rơi xuống đất.

Đôi mắt Cung Việt đỏ hoe, nhưng lại chẳng thể chảy được một giọt nước mắt nào. Mấy phút sau, anh mới như mất hết sức lực, quỳ gối khuỵu xuống đất.

Hướng về phía đảo Metheus đối mặt với nơi mẹ anh chết.

Ép bản thân đừng nghĩ về những ký ức tồi tệ đó, Diệp Thiểm Thiểm đứng bên mép giường chăm chú nhìn Cung Việt một lúc lâu, chậm rãi ngồi xuống, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Cung Việt an ủi.

Cảm nhận ngón tay lạnh băng bắt đầu ấm lên, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đen láy của Cung Việt, "Cung Việt." Diệp Thiểm Thiểm hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi khàn cùng với sự nghẹn ngào, "Dì Ấu Lê, mẹ anh, khi dì ấy đưa em rời đảo Metheus có bảo em nhất định phải chuyển lời với anh rằng dì mãi mãi yêu anh, với lại, thực xin lỗi."

Nhận thấy ngón tay mình đang nắm trong lòng bàn tay càng run rẩy dữ dội hơn trước, Diệp Thiểm Thiểm dứt khoát ngồi quỳ trên giường, thẳng lưng rồi sau đó dựa đầu vào vai Cung Việt.

Nhiệt độ cơ thể của hai người trong phút chốc dung hòa, như thể đang dành cho nhau sự an ủi sâu sắc nhất.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, cậu khịt mũi, nước mắt tuôn ra mà không báo trước, không thể nào khống chế được, "Hic hic, em cũng rất nhớ dì ấy, rất nhớ mẹ Ấu Lê...." Rốt cuộc nhịn không được nữa, Diệp Thiểm Thiểm oa một tiếng khóc lớn, nước mắt nước mũi đều thấm vào quần áo của Cung Việt.

Nghe thấy tiếng khóc truyền tới bên tai, cảm giác được ẩm ướt trên vai, Cung Việt thoáng hoàn hồn, khựng lại vài giây, anh chầm chậm rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Diệp Thiểm Thiểm, chần chừ một chốc rồi vươn tay ôm lấy Diệp Thiểm Thiểm.