Từ sau câu nói đó một tuần rồi Hải không đến lớp. Ngày nào Phương Đan cũng mang hai cái balô ( một cái của mình và một cái Hải để quên) đến lớp, cứ nghĩ là hôm nay Hải sẽ đi học nhưng lại tuyệt vọng xách về, còn chiếc điện thoại ở hành lang mà Phương Đan đã vô tình thấy dưới sàn, cô cố tình nhặt lên và đã đem đi sửa.
Những ngày mà Hải vắng Đan buồn vô cùng, cảm giác cô đơn không có cậu ngồi kế bên còn đáng ghét hơn cảm giác mà cậu lạnh lùng ít nói thường ngày. Cô thật sự không biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy. Cô tự hỏi " phải chăng mình đã..." nhưng cô bỗng cắt ngang suy nghĩ ấy và lấy cái cớ là " cậu ta đáng ghét như vậy, chỉ có cái mặt lừa được người khác chứ không lừa được cô, thì làm sao mà thích hay thương cái gì".
Nhưng suy nghĩ thì sao giấu được cảm xúc trái tim, Đan thẫn thờ nhìn ra cửa sổ " giá như mình biết được chuyện gì đang xảy ra với cậu, giá như mình biết được nhà cậu ở đâu để tìm đến trả balô cho cậu cũng như thoả mãn ước nguyện muốn thấy cậu của mấy ngày qua".
Cạch! Phương Đan!
Nghe tiếng gọi Phương Đan giật nảy mình, cô nhìn lên thì thấy cô giáo cầm cây thước kẻ gõ mạnh vào bảng sắc mặt giận dữ.