Mưa phùn kéo dài, lạnh thấu tim người.
Mọi người vừa ăn sáng vừa nhìn mưa phùn lất phất ngoài thôn, ăn mà không biết mùi vị là gì. Bọn họ âm thầm cầu nguyện, đừng mưa nữa, mau tạnh đi, bọn họ còn phải đi ra ngoài.
Đáng tiếc mọi chuyện không được như mong muốn, mưa càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng nghiễm nhiên biến thành một trận mưa to tầm tã.
“Trời mưa to như vậy, chúng ta còn đi ra ngoài nữa không?” Một người khô khốc hỏi.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, không ai đáp lại.
Một lát sau, một người đồng bạn trong số bọn họ khẽ cắn môi: "Đi!”
Nhà của cậu ta tiêu xài rất nhiều, một ngày không làm việc thì cả nhà đều phải uống gió Tây Bắc. Mặc kệ ra ngoài lúc trời mưa nguy hiểm cỡ nào cũng phải nghĩ cách để kiếm ăn.
Quan trọng hơn là phí qua đêm hôm nay vẫn chưa thanh toán!
“Những ai muốn ra ngoài thì đi, còn ai muốn ở lại lãnh địa thì ở, mười phút sau lập đội xuất phát.” Đội trưởng lên tiếng.
Các thành viên trong đội cau mày, mỗi người càng thấy rối rắm hơn.
Vân Lăng nhìn màn mưa mà suy nghĩ xuất thần. Trong lúc vô tình cô thoáng nhìn Lục Xuyên thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay mưa to, anh có ra ngoài không thế?”
“Dự trữ vẫn còn đủ, không cần nôn nóng ra bên ngoài.” Lục Xuyên nói: "Chế độ không chiến đấu đã bị bỏ, lúc nào lãnh địa cũng có khả năng bị công kích, tôi ở đây chờ tiểu quái chủ động tới cửa.”
Vân Lăng: "…”
Bị quái vật đánh lén rõ ràng là rất nguy hiểm, qua miệng anh lại trở thành tiểu quái mang đầu đến giao tận nhà.
“Còn cô thì sao? Định ra ngoài à?” Lục Xuyên hỏi lại.
“Tôi vẫn chưa quyết định.” Vân Lăng trả lời.
Kỳ thật cô có linh cảm mơ hồ ra ngoài đó lúc mưa sẽ không ổn. Nhưng cô thực sự muốn biết rốt cuộc là chuyện gì làm ảnh hưởng.
Sau khi suy nghĩ, Vân Lăng rốt cuộc cũng ra quyết định: "Đợi mưa tạnh tôi sẽ ra ngoài đi dạo.”
**
Trời vẫn còn mưa.
Vì sinh kế, một bộ phận người chơi không thể không dầm mưa đi ra ngoài.
Vân Lăng pha một ly cà phê, cô nhìn màn mưa mà lẳng lặng suy tư.
Cách đó không xa, người chơi sinh hoạt vẫn cứ theo lẽ thường công tác. Bện giày, làm giáo gỗ, làm khiên tre. Còn có người bện giày bằng sợi mây, cũng không biết là học được nghề ở chỗ nào.
Có vài người trộm xem quy trình chế tạo khiên tre, đáng tiếc là quá trình chế tác tương đối phức tạp, nhìn hết nửa ngày vẫn không học được.
Cũng có người chợt lóe ý tưởng, đi mua nguyên vật liệu từ chỗ người chơi khác về thử làm giáo tre.
Sau khi thử cân nhắc và thất bại vài lần, quả thật anh ta đã làm được!
[ Chúc mừng bạn đã tạo ra trang bị tự chế. ]
[ Bạn đã mở khóa kỹ năng ‘Nghề tre sơ cấp’. ]
[ Tên: Giáo tre ]
Phẩm chất: Phổ thông
Độ bền: 15/15
Hiệu quả trang bị: Sức mạnh +1.
Tôi vậy mà có khả năng chế tác?
Người chơi làm giáo tre choáng váng, chính bản thân cũng sợ ngây người.
Ngay sau đó một ý niệm khác hiện lên ―― sau này không săn thú nữa cũng vẫn có cách nuôi sống bản thân.
Hoặc là đi săn thú vào ban ngày, thu thập trong thời gian nghỉ ngơi, và chế tác thủ công vào ban đêm. Chẳng bao lâu nữa anh ta có thể mua nhà ở cưới vợ, trở thành người chiến thắng nhân sinh.
Nghĩ đến chỗ đắc ý, anh ta cầm lòng không đậu mà lộ ra một ý cười ngây ngô.
Vừa qua 8:50, một tiểu đội săn thú ba người hoảng sợ chạy trốn về phía thôn Lăng Vân, vừa chạy vừa kêu: "Cứu mạng!!”
Là lợn rừng đen đang truy kích bọn họ.
Lục Xuyên không thể từ chối đạo nghĩa, ra tay cứu viện.
Mũi tên bắn ra, NPC cung thủ cũng chủ động xuất kích tiêu trừ tai họa nhắm tới sự an toàn của lãnh địa.
Hai phút sau, năm con lợn rừng đen tử vong.
Lục Xuyên và Xạ Thủ Giáp đi ra bên ngoài nhặt những vật phẩm rơi xuống rồi mau chóng quay về.
“Người chơi tầm xa có thể săn thú ngay cả khi ở trong lãnh địa!!” Một người chơi tầm xa như vừa mới tỉnh mộng.
Đáng tiếc là con mồi đã bị cướp mất.
“Sao vậy?” Vân Lăng thấy bộ dáng của tiểu đội săn thú chật vật thì không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.
Ba người ra sức chạy vội, vất vả lắm mới trốn về tới lãnh địa, lúc này vẫn còn thở hổn hển: "Bên ngoài, quả thực không phải chỗ dành cho người!”
“Trời mưa to vô cùng, không chỉ ảnh hưởng đến thị giác mà còn ảnh hưởng thính giác. Quái vật đi đến gần bên cạnh nhưng chúng tôi đều không phát hiện.”
“Bị mưa xối một lát, hệ thống liền nhắc nhở người chơi bị nhiễm trạng thái debuff, nhanh nhẹn -1. Lại xối thêm lát nữa, nhanh nhẹn -2, thể lực -1.”
“Sốt ruột nhất chính là những trang bị đeo trên người bị mưa mài mòn và giảm độ bền, liên tục rớt điểm! Đi ra ngoài nửa giờ nhưng thu hoạch được chút gì, hơn nữa trang bị còn bị hao mòn trên diện rộng, quá lỗ!”
Ba người anh một lời tôi một câu, thi nhau phun nước đắng.
Nghe vậy, một mảnh tĩnh mịch bao trùm lãnh địa, cư dân đều ngây ngẩn cả người.
Săn thú vốn đã nguy hiểm, thị giác, thính giác đều chịu ảnh hưởng, vậy sẽ càng dễ bị đánh lén hơn.
Gặp mưa sẽ dính trạng thái debuff, nghĩa là trạng thái của bản thân sẽ trượt xuống.
Thiệt hại trang bị càng làm người ta đau lòng gấp bội. Vốn là trang bị cần kiệm ăn mặc để tích cóp mua được, đi vài chuyến trong mưa là mất hết sạch, thế này cũng quá mức…
Nhưng mà không đi lại không được!
Nhỡ đâu mưa hết nửa tháng, bọn họ biết phải ăn cái gì? Ở chỗ nào?
Càng nghĩ cư dân càng lo lắng sốt ruột.
Tuy nhiên, Vân Lăng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô mở ba lô ra để xem xét.
[ Tên: Nón rộng vành (đồ che mưa) ]
Phẩm chất: Phổ thông
Nguyên liệu cần có: lá tre * 20, sợi tơ * 5.
Hiệu quả trang bị: Thể lực +1.
Lưu ý: Bạn chỉ có thể học nếu có nghề tre sơ cấp.
[ Tên: Áo tơi (đồ che mưa) ]
Phẩm chất: Phổ thông
Nguyên liệu cần có: cỏ râu rồng *50, sợi tơ *5.
Hiệu quả trang bị: Thể lực +2.
Lưu ý: Bạn chỉ có thể học nếu có nghề cỏ sơ cấp.