Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 245: Quý nhân




Ngay tức khắc, vẻ mặt của anh em Kim Thành, cả Tôn Hùng đều khó coi tột độ. Tên Mạnh Sơn này đúng là giỏi trò quấy nước đục. Mạnh Hải mà nổi giận thì ngay cả nhà họ Kim cũng toang chứ đừng nói gì Diệp Thiên. Chỉ có Vương Huy là vẫn mong mỏi Diệp Thiên bị Mạnh Hải giết chết.

"Mạnh thiếu gia, chuyện này thật ra..." Kim Thành cố dằn nỗi sợ trong lòng, định giải thích một câu. Nhưng...

"Chát." Tiếng bạt tai giòn giã vang khắp lầu hai của nhà hàng. Cùng lúc đó, ai cũng há mồm, trợn mắt kinh ngạc. Bởi người bị đánh chính là Mạnh Sơn, kẻ vừa mới diễu võ giương oai, ăn nói hùng hổ. Và người ra tay lại chính là Mạnh Hải.

"Anh họ, anh, anh tát em làm gì?" Mạnh Sơn đưa tay sờ gò má bỏng rát của mình, mặt oan ức vô cùng. Hắn ta không tài nào ngờ được kết quả sau cùng sẽ thành ra thế này.

"Tát mày? Tao còn muốn đập mày nhừ đòn đây." Mạnh Hải tức giận khôn nguôi, hắn ta giơ chân đạp Mạnh Sơn ngã xuống đất.

Ai thấy cảnh tượng này cũng giật kình thảng thốt. Người dưới trướng mình mà Mạnh Hải cũng đối xử độc ác vậy ư? Nhưng rốt cuộc là sao thế nhỉ? Kim Viên Viên nhìn Diệp Thiên và Lâm Khuê vẫn bình thản như gió thoảng mây bay, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng suy nghĩ điều gì đó.

"Anh họ, em..." Mạnh Sơn ngã sõng soài trên nền đất, hắn ta sửng sốt vô cùng.

"Mày im đi cho tao. Mày mà nói một từ nào nữa thì tao sẽ giết chết mày." Mạnh Hải gằn giọng ngắt lời Mạnh Sơn, bấy giờ mới nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ ôn tồn, nhã nhặn: "Anh Diệp, chúng ta lại gặp nhau." Giọng của hắn ta chẳng mạnh mẽ như thường, ẩn chứa đôi chút sợ hãi. Lúc còn ở Dung Thành, ngay cả Mạnh Thiên, người anh mà hắn ta vẫn hoài tôn sùng kia còn thua dưới tay Diệp Thiên, ấy thế mà khi hắn ta về Thủ đô, cả gia tộc của hắn chẳng hó hé một chữ nào về chuyện này cả. Vậy là Mạnh Hải biết Diệp Thiên không phải là kẻ mà hắn ta có thể trêu chọc.

Thái độ hoà nhã của hắn ta khiến ai ai cũng phải thảng thốt. Vẻ mặt của họ cứng đờ, trông đặc sắc vô cùng. Mạnh Sơn cúi gằm mặt, chẳng dám nói một câu.

"Đúng vậy, ta lại gặp nhau rồi, nhưng tôi phải công nhận một điều, tôi thấy hơi thất vọng." Diệp Thiên hờ hững cất lời, câu nói của anh doạ Mạnh Hải đổ mồ hôi hột.

"Anh Diệp, anh nghe tôi giải thích, chuyện này không có can hệ gì tới tôi cả." Mạnh Hải vội mở miệng giải thích: "Do thằng ranh Mạnh Sơn này chọc phải anh cả, đâu có liên quan gì với tôi đâu." Hắn ta nói đôi câu vớt vát, trong lòng lại hận không thể giết chết Mạnh Sơn. Nếu Mạnh Hải biết người mà Mạnh Sơn chọc phải là Diệp Thiên thì có đánh chết hắn ta, hắn ta cũng sẽ không đến đây.

"Cậu biết phải làm gì rồi phải không?" Diệp Thiên vẫn ngồi thong thả ở kia, giọng điệu không nhanh cũng không chậm, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của anh.

"Tôi biết, tôi biết." Mạnh Hải vội gật đầu: "Anh Diệp, tôi chân thành xin lỗi anh, tôi xin thề sẽ không bao giờ chống đối với anh nữa." Mạnh Hải dứt lời, bỗng lại quay người túm tóc Mạnh Sơn, kéo hắn ta đứng dậy: "Mạnh Sơn, mẹ nhà mày chứ, mày còn không mau mau xin lỗi anh Diệp đi à? Nếu anh Diệp không hài lòng thì hôm nay tao sẽ giết mày đấy."

Đau đớn kịch liệt khiến Mạnh Sơn nhe răng nhe lợi. Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng còn dày nặng hơn vết thương da thịt kia. Đến cả Mạnh Hải còn phải sợ Diệp Thiên thế kia, chẳng lẽ anh ta là một kẻ tai to mặt lớn mà ngay cả nhà họ Mạnh cũng không thể đắc tội? Mạnh Sơn nghĩ đến mấy hành động vừa rồi của mình, hắn ta chỉ mong chết luôn cho rồi: "Anh Diệp, tôi sai rồi, do đôi mắt chó của tôi quen thói khinh người, xin anh tha cho tôi một mạng." Mạnh Sơn hãi hùng không thôi, hắn ta quỳ luôn xuống đất, dập đầu lia lịa hòng xin tha. Giờ hắn ta chỉ muốn sống thôi. Chứ với cái tính tình kia của Mạnh Hải, có lẽ hắn ta sẽ bị chôn sống mất.

"Anh Diệp, chỉ cần anh nói một câu thôi, có giết thằng súc sinh này tôi cũng không tiếc thương gì đâu." Mạnh Hải quyết giết cả người thân hòng bảo vệ chính mình.

Mạnh Sơn bị doạ mất hồn: "Anh Diệp, anh họ, em biết sai rồi mà, em sai rồi, các anh cứ coi em là quả rắm cần phải xì ra đi ạ, xin tha chi em." Hắn ta vừa van nài vừa dập đầu như gõ mõ. Da nứt toác hết cả nhưng vẫn không ngừng nghỉ.

Ai nhìn cảnh này cũng lạnh sống lưng, nhưng không ai dám hó hé gì.

"Tự tạo nghiệp, không thể sống." Diệp Thiên hờ hững nhìn Mạnh Sơn: "Đi đầu thú trong ngày hôm nay đi." Câu nói đầy bình tĩnh của anh khiến Mạnh Sơn thở phào, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của hắn ta vô cùng khó coi. Với tất cả những gì mà hắn ta từng làm, nếu mà đi đầu thú thì cũng phải ngồi tù tám năm, mười năm. Đây không phải là đang lấy mạng hắn ta sao? Nhưng nếu không đi đầu thú, thì giờ phải chết ngay lập tức, có khi còn liên luỵ cả gia tộc nữa: "Vâng vâng, em đi liền đây." Mạnh Sơn suy nghĩ cặn kẽ cái lợi và thiệt trong đó, hắn ta chán nản tột độ, nhưng vẫn vâng lời.

"Anh Diệp, anh hài lòng chưa ạ?" Mạnh Hải thấy Diệp Thiên không nói gì, bấy giờ mới e dè hỏi han.

"Cút đi." Diệp Thiên hừ nhẹ, Mạnh Hải như kẻ được tha tội chết, chẳng buồn để tâm đến Mạnh Sơn nữa, cút ngay tức thì. Mạnh Sơn bị doạ nhũn người, ngã lăn trên đất, được mấy tên bảo tiêu nhà mình đỡ ra ngoài. Hai tên kia vừa đi, cả nhà hàng chìm trong im lặng. Ai cũng ngơ ngác nhìn nhau rồi lại trông Diệp Thiên, chẳng nói được tiếng nào. Phút chốc chỉ còn tiếng thở nặng nề. Giờ đến lượt Vương Huy như ngồi chảo lửa, lúc trước hắn ta không cam lòng, muốn dựa thế của Mạnh Sơn để dằn mặt Diệp Thiên, nào ngờ Diệp Thiên chẳng phải một tên khố rách áo ôm, mà lại là một nhân vật lớn, ngay cả Mạnh Hải cũng không dám đắc tội. Lần này rắc rối lớn rồi. Mạnh Hải còn chả dám hó hé gì thế kia, nếu Diệp Thiên mà truy xét đến cùng thì cái nhà họ Vương cỏn con sao có thể chịu nổi đây? Mồ hôi lạnh chi chít, chảy ròng trên trán Vương Huy. Đi cũng không được, ở lại cũng không xong, Vương Huy hối hận cùng cực.

"Cậu, mau kêu Vương Trung đến đón đi. Trong vòng năm phút." Diệp Thiên nhìn hắn ta, anh rõ ràng, tường tận mấy cái thủ đoạn chẳng ra gì của hắn ta từ lâu rồi.

"Vâng, vâng." Vương Huy run lẩy bẩy, lên tiếng vâng dạ, tuy sợ hãi nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi. Không tránh được trận chửi mắng này rồi. Thực tế đã chứng minh suy nghĩ của Vương Huy hoàn toàn chính xác. Sau khi Vương Trung đến, ông ta không những chửi mà còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Ông ta suýt đánh chết Vương Huy ngay trước đám đông, sau đó xin lỗi, tạ tội với Diệp Thiên rồi mới rời khỏi.

Dáng vẻ thê thảm của Vương Huy khiến Tôn Hùng ghê sợ. May mà hắn ta cũng chẳng đắc tội Diệp Thiên tới mức phải chết, chứ không giờ hắn ta còn phải thê thảm hơn cả thằng nhãi Vương Huy kia.

"Diệp, anh Diệp, em..." Kim Viên Viên nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt của cô vô cùng phức tạp, nói được nửa là im bặt. Cô không ngờ người cứu mình lại là một nhân vật tai to mặt lớn mà ngay cả Mạnh Hải cũng không dám trêu chọc. Điều này vượt xa ngoài suy nghĩ của cô.

"Anh Diệp, ba tôi hay tin anh đã cứu Viên Viên, nên ông quyết định tự mở một bữa tiệc tại nhà để cảm ơn anh. Không biết anh có thời gian không ạ?" Kim Thành cất lời mời đầy trịnh trọng, giọng điệu của anh vô cùng thành khẩn, còn có chút gì đó cung kính. Dù sao một quý nhân như Diệp Thiên đâu phải cứ cầu mà có được. Nếu có thể kết làm chỗ thân thuộc thì còn gì bằng.