Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 36




Từ Thiên Minh thừ người ra một lúc, sau đó như nhớ ra điều gì đó, toàn thân bỗng nhiên run lên bần bật, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

“Từ Thiên Minh, đôi mắt này anh dùng lâu như vậy rồi, đã quá là dễ dãi cho anh rồi”.

Giọng nói sắc lạnh của Diệp Thiên lại vang lên một lần nữa, làm Từ Thiên Minh đổ mồ hôi hột.

“Bây giờ, cũng đã đến lúc trả lại rồi!”

Nói rồi, vung nhẹ tay phải.

“Aaaaaaaaaa!”

Từ Thiên Minh muốn nhắm mắt lại, nhưng lại chậm một bước.

Trong tiếng hét thất thanh, từ hai khóe mắt của Từ Thiên Minh nhỏ ra từng giọt máu tươi.

Bên trong hốc mắt đã hoàn toàn trống rỗng!

Vốn dĩ không phải là đồ của hắn thì mãi mãi không thể thuộc về hắn.

“Aaa! Mắt của tôi, Diệp Thiên, trả lại mắt cho tôi, trả lại mắt cho tôi.”

Từ Thiên Minh lăn lộn trên mặt đất, gào thét điên cuồng, trông không khác gì một con quái thú lên cơn điên, trông bộ dạng thật đáng sợ.

Ở đằng xa những người qua đường cũng dần tản đi hết.

Theo như họ thấy thì cách mà Diệp Thiên làm thực sự có phần tàn nhẫn.

Chỉ có điều là cũng chẳng có ai tiếc thương cho Từ Thiên Minh cả.

Đây là những hình phạt mà hắn đáng phải gánh chịu, hơn nữa, những thứ này mãi mãi không đủ để bù đắp lại những gì hắn đã gây ra cho Từ Thiên Thành.

Cụ bà Từ ngồi bất động trên ghế, mặt cắt không còn giọt máu.

Hơi thở gấp gáp khiến bà ta trở nên run rẩy, sự sợ hãi đã đạt đến đỉnh điểm.

“Đây không phải là mắt của anh!”

Diệp Thiên lắc đầu, chân phải dơ lên cao rồi đạp thật mạnh lên đôi chân của Từ Thiên Minh.

Rắc!!!

Âm thanh dứt khoát, cho biết đôi chân của Từ Thiên Minh đã bị đạp gãy, cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Từ Thiên Minh há to miệng nhưng cũng không hét nổi lên tiếng, hai cánh tay của hắn lần này cũng bị Diệp Thiên bẻ gãy nốt.

Cơn đau dữ dội khiến hắn phải nhe răng trợn mắt, không nói nên lời.

Cho dù Từ Thiên Minh có thể tiếp tục sống đi chăng nữa, nửa đời sau của hắn cũng chỉ có thể làm một kẻ mù lòa, tàn phế.

“Diệp Thiên, cậu giết tôi đi, giết tôi đi!”

Trong đầu của Từ Thiên Minh chỉ toàn một màu đen tối, lúc này hắn chỉ muốn chết còn hơn.

Về phía Diệp Thiên, anh chỉ lắc đầu: “Chết ư, quá dễ dàng cho anh! Hãy dùng nửa đời còn lại mà chuộc tội đi!”

Nói rồi, Diệp Thiên thở một tiếng dài.

“Từ Thiên Minh, bây giờ anh đã cảm nhận được cảm giác lúc sắp chết của Thiên Thành chưa?”

Một câu nói khiên Từ Thiên Minh chỉ biết câm nín!

“Hơn nữa, sự xúc phạm và hành hạ mà Thiên Thành phải chịu so với anh ngày hôm nay còn đau đớn hơn cả chục lần!”

“Những gì mà anh phải chịu bây giờ chỉ bằng một hai phần so với những gì Thiên Thành đã chịu đựng.”

Diệp Thiên lặng nhìn về tấm bia mộ của Thiên Thành, người anh em mà anh ấy trân trọng nhất.

“Từ Thiên Minh, tôi sớm đã nói rồi, những gì Thiên Thành chịu, tôi sẽ bắt người trả lại gấp trăm lần! Anh yên tâm, tôi sẽ không giết người! Tôi sẽ khiến cả đời này của anh phải sống trong cảm giác tội lỗi, đau đớn dày vò!”

Giọng nói của anh bỗng trở nên lạnh lẽ hơn “muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Câu cuối cùng giống như lời khẳng định kẻ mạnh mẽ đến đâu, rơi vào cảnh đường cùng rồi thì cũng dễ dàng bị đánh bại.

Từ Thiên Minh mắc kẹt trong nỗi sợ hãi và ân hận, nằm lăn lóc như con chó dãy chết trên mặt đất, trong đầu chỉ toàn một màu u tối!

Sớm biết có ngày hôm nay, sao từ đầy lại làm như vậy!

Thấy vậy, Diệp Thiên ngoái cổ một lần nữa hướng ánh mắt về phía nhà họ Từ!

Soạt!!!

Nhà họ Từ ngay lập tức quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu lên sợ rằng Diệp Thiên sẽ nhìn về phía mình.

Bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật.

Nhà họ Từ đã thất thế rồi!

Và điều hiển nhiên, tứ đại gia tộc cũng sẽ từ đây tiêu tàn!

Chỉ có duy nhất cụ bà Từ vẫn cứ ngồi im trên ghế, sắc mặt như kẻ thất thần!

Bà ta không thể ngờ rằng, một kẻ đã chết một năm trước, hôm nay lại có thể gây ra một làn sóng lớn như vậy.

Càng không thể nghĩ đến những lời cảnh báo một tháng trước của Diệp Thiên lại trở thành sự thật!

Sao lại đúng như vậy, lại trớ trêu như vậy!

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần là người nhà họ Từ đều phải quỳ xuống! Bà, tại sao không quỳ!”

Diệp Thiên đưa mắt nhìn qua một lượt, cuối cùng hướng về phía của bà cụ Từ.

Giọng nói lạnh lùng làm cho bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Sắc mặt của cụ bà Từ càng trở nên khó nhìn hơn, một câu cũng không nói nên lời.

Bao nhiêu năm nay, dám dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với bà ta chỉ có mình Diệp Thiên!

“Diệp Thiên, cậu!”

“Muốn nói gì thì quỳ xuống!”

Diệp Thiên ngắt lời bà ta, chân phải từ từ nhấc lên đạp xuống.

Chiếc ghế mới liền bị gãy tan tành, không có sự chuẩn bị trước, bà cụ Từ ngã ra đất, bùn đất bắn tứ tung lên người bà ta càng làm cho bà ta thêm phần bối rối.

“Diệp Thiên, cậu… cậu, cậu ép người quá đáng rồi đấy!”

Cụ bà Từ toàn thân lấm lem, khuôn mặt xanh sao cả nửa ngày không nói nổi một câu.

“Tôi ép người quá đáng?” Diệp Thiên lạnh lùng ho một tiếng: “Vậy chuyện các người làm với Thiên Thành là cái gì?”

“Bây giờ hối hận rồi à?cũng đã quá muộn rồi!”

Diệp Thiên cố tình phớt lờ đi khuôn mặt u ám của cụ bà Từ, hai tay chắp sau lưng nhẩm đếm tội trạng của bà ta!

“Chỉ vì Thiên Thành là con riêng mà bà nỡ xem thường, coi khinh cậu ấy, xúc phạm cậu ấy! Còn tên rác rưởi Từ Thiên Minh lại yêu thương hết mực! Từ Thiên Minh là cháu ruột, chẳng nhẽ Thiên Thành không phải?”

“Từ nhỏ đến lớn, bà đã bao giờ quan tâm đến cậu ấy chưa?”

Diệp Thiên gằn giọng gần như thét lên khiến cho sắc mặt bà cụ Từ xám xịt đến đỉnh điểm, nhưng hoàn toàn không có chút phản bác nào, bởi đây hoàn toàn là sự thật.

“Dù là như vậy, Thiên Thành đã có bao giờ trách móc bà lấy nửa lời? Cậu ấy làm nhiều điều như vậy cũng chỉ mong nhận được một lời khen từ bà. Vậy mà kết quả thì sao?”

Giọng Diệp Thiên lại lạnh lùng trở lại: “Bà hết lần này đến lần khác bao che cho Từ Thiên Minh, đã thế còn lừa Thiên Thành trở về Dung Thành, ép buộc cậu ấy để cướp đi đôi mắt. Ngay cả khi cậu ấy bị tra tấn đến chết, bà cũng không một chút quan tâm.”

“Thế gian này, lại còn có người có trái tim sắt đá vậy sao?”

Mỗi câu mỗi chữ Diệp Thiên nói ra lại càng làm cho sắc mặt của cụ bà Từ tái đi.

Cụ bà Từ cắn răng, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy hối hận.

Nhưng tất cả đã quá muộn rồi!

“Lúc bà cướp đi đôi mắt của Thiên Thành, nhẫn tâm đứng nhìn Thiên Thành chết, đã bao giờ bà nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày hôm nay chưa?”

Ánh mắt của Diệp Thiên nhìn thẳng vào bà cụ Từ, lớn giọng hỏi.

“Nhân gian vạn sự, nhân quả luân hồi! làm việc tàn ác, ắt có báo ứng!”

“Từ nay trở đi, Dung Thành này sẽ không còn nhà họ Từ nữa!”

Ầm!!!

Bà cụ Từ nhắm nghiền mắt lại, cả người nằm lăn ra đất, cơn ho dữ dội, trong ánh mắt không còn chút thần sắc nào nữa.

Những người khác trong nhà họ Từ, người nào người nấy đều như kẻ mất hồn.

Những lời đó của Diệp Thiên chẳng khác nào tuyên bố sẽ giết sạch người nhà họ Từ.

Gia tộc lớn nhất Dung Thành sụp đổ từ giây phút này!

“Thiện ác từ đầu đến cuối đã được báo đủ! Chỉ thương cho cậu, một đời chịu chịu sự ức hiếp, thiệt thòi!”

Diệp Thiên thở dài một tiếng rồi cầm ba nén hương châm lửa, cắm trước mộ phần của Thiên Thành!

“Nhưng nguyện cùng cậu làm bạn nơi suối vàng, Thiên Thành, yên nghỉ nhé!”

Mọi thứ xung quanh thật yên tĩnh, cơn mưa phùn đã tạnh lúc nào không biết.

Phía chân trời cầu vồng dần dần xuất hiện.

Trong đám mây dày, cuối cùng cũng xuất hiện một tia nắng!

“Người nhà họ Từ, người nhà họ Lâm, ngoại trừ Lâm Tuyết và Từ Thiên Minh đều ở lại đây thờ cúng trong bảy ngày.”

Giọng của Diệp Thiên lại một lần nữa vang vọng bên tai những người ở đó.

“Bảy ngày sau, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào nào liên quan đến hai nhà các người nữa!”

“Kẻ nào dám chống lại, tin tôi đi, kẻ đó nhất định sẽ phải hối hận!”

Nói xong, Diệp Thiên chắp hai tay sau lưng, quay người bước đi, chậm rãi bước qua mặt của ba người đứng đầu các gia tộc là Dương Hải Sơn, Lí Sùng Ninh và Triệu Minh Sinh.

“Bây giờ, có thể nói được chưa? Cái chết của Diêm La và nhà họ Dương có mối quan hệ gì?”