Lam Hoàn Dạ Oanh

Chương 11




Chúc Na từ khi rời khỏi phòng giam luôn nghĩ về những lời mà Tả Oanh đã nói, để cảnh cục đồng ý cho Tả Oanh gặp hai người đó không phải là không thể, nhưng Dương Thanh Chấn và Hoàng Dương mới chỉ là đối tượng tình nghi mà thôi, còn chưa có lệnh bắt chính thức, nếu như vội vàng mời hai người bọn họ tới phòng tạm giam, giả sử bọn họ đều không phải hung thủ thì sao?

Thủ phạm thực sự còn chưa tìm ra, hành động như vậy rất dễ đánh rắn động cỏ.

Chúc Na cắn cắn móng tay, nhìn Lưu Hạo ngồi ở gần đó, thật sự không biết làm sao mới tốt.

"Hey, Chúc Na, cô đã nhìn chằm chằm tôi cả buổi sáng rồi đấy." Lưu Hạo biết Chúc Na vẫn luôn nhìn chằm chằm mình. Oa! Vận đào hoa của hắn tới rồi sao?

"Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Chúc Na ra hiệu với Lưu Hạo, anh ta ngay lập tức háo hức chạy qua.
"Có chuyện gì, Chúc Na."

Chúc Na kéo cà vạt lôi đầu anh ta thấp xuống, sau đó nói ra yêu cầu của Tả Oanh cùng với nỗi lo của bản thân, Lưu Hạo chớp chớp mắt nhìn cô.

"Cái này thì dễ nha, không phải cô chỉ cần viết đơn thôi ư?"

"Haizzz! Anh vẫn không hiểu à, chẳng may đánh rắn động cỏ thì phải làm sao?" Chúc Na cầm tờ giấy trên bàn lên, "Đơn thì tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi."

"Này..." Lưu Hạo suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, "Này! Điền Thanh Chấn và Hoàng Dương đều là người của đại học Hoàn Dương, cô có thể bảo với bọn họ giáo sư Tả Oanh ở trong tù đã lĩnh ngộ được một kiến thức mới, kêu bọn họ tới nghe không phải là xong rồi sao?"

"Cách này có thể thì có thể nhưng tại sao không phải là người khác mà lại là hai người họ?"

"Vì bọn họ là những người ưu tú nên giáo sư Tả Oanh nguyện ý gặp bọn họ."
"Lưu Hạo." Chúc Na híp mắt nhìn anh ta.

"Sao?"

"Lúc trước sao tôi không phát hiện não của anh dùng tốt tới vậy nhỉ?"

"Ngoài sắp xếp cho Điền Thanh Chấn, Hoàng Dương và Tả Oanh gặp nhau, Chúc Na còn gọi điện tới trại giam để nói chuyện với Tả Oanh. Lúc Chúc Na gọi điện tới, cũng đúng là lúc Tả Oanh đang ăn táo, Tả Oanh một tay cầm quả táo đang cắn dở, một tay cầm lấy điện thoại bàn mà cảnh ngục vừa đưa qua.

"Alô?"

"Tả Oanh sao?"



"Là tôi, cô bé."

"Giáo sư Tả Oanh là như vầy, tôi đã sắp xếp để Điền Thanh Chấn và Hoàng Dương tới trại giam gặp cô vào buổi chiều, chính là..." Chúc Na đem tất cả ý tưởng của Lưu Hạo truyền đạt lại cho Tả Oanh, "Hiểu chưa?"
"Hiểu, chính là diễn kịch mà thôi, tới lúc tôi đặt câu hỏi cũng là xoay quanh vấn đề này để hỏi."

Không ngờ tới Tả Oanh lại phối hợp như thế, không làm khó, cũng không nói ra những lời kỳ quái, Chúc Na mừng tới phát khóc, lúc đang định cúp điện thoại thì Tả Oanh gọi cô.

"Chúc Na."

"Ừ" Nghe tên của mình phát ra từ miệng Tả Oanh, không hiểu sao cô có cảm giác kì lạ.

"Chiều nay khi cô đến gặp tôi có thể mang cho tôi một quả chanh và hai cái bánh bao không?"

"Hả? Chanh với bánh bao?" Chúc Na nhất thời không phản ứng kịp, qua một lúc cô mới nhớ tới nội quy của trại giam, "Hình như trại giam không cho phép mang đồ gì vào hết?"

"Tôi chỉ bảo cô mang chanh với bánh bao, nào phải công cụ dùng để vượt ngục đâu." Tả Oanh nói xong, cô lại giảm tốc độ cùng nhẹ giọng nói: "Được rồi, Chúc Na, tôi biết cô là người tốt mà."

Giọng Tả Oanh chảy nước giống như đang làm nũng, Chúc Na cảm giác xương cốt của mình đều mềm nhũn cả rồi.

"Được, được rồi, tôi sẽ trộm đem vào cho cô."

"Cảm ơn Chúc Na nha."

Chúc Na cúp điện thoại, mấy lời làm nũng của Tả Oanh vẫn còn quanh quẩn trong đầu, không biết tại sao cô lại thấy vui, cô vừa ngân nga vừa viết đơn, rồi gửi giấy triệu tập cho Điền Thanh Chấn và Hoàng Dương.

Bốn giờ chiều, Điền Thanh Chấn và Hoàng Dương lần lượt tới trại giam, Chúc Na đang đợi bọn họ ở ngoài đại sảnh trại giam.

Điền Thanh Chấn là người đàn ông vừa cao vừa gầy, mặc vest, tay cầm theo một cái ví da, trên mũi đeo một cặp kính vừa dày vừa nặng, nhìn qua là biết dân trí thức, chỉ là hành động lấy khăn lau mồ hôi liên tục của anh ta không thể che giấu được cảm giác lo lắng, căng thẳng và bản chất nhát gan của anh ta.

Hoàng Dương thì cạo đầu trọc, ngoại hình không có gì nổi bật, quần áo rộng thùng thình, nhìn một cái chính là dáng vẻ của sinh viên năm tốt, đối với trại giam anh ta cảm thấy rất thích thú, cứ một lúc lại mở cuốn sách trên tay lật qua lật lại.

"Chào buổi chiều, hai vị." Chúc Na đi về phía họ, lần lượt bắt tay từng người.

"Kia... Tôi nghe nói tiền bối Tả Oanh phạm tội và bị giam giữ ở đây." Điền Thanh Chấn bắt đầu hỏi chuyện, "Cô ấy ở đâu vậy?"



"Đợi tôi dẫn anh đi là biết."

Chúc Na đi trước dẫn đường, hai người vừa đi vào trong vừa hiếu kỳ nhìn kết cấu trại giam, nó không u ám không như trong tưởng tượng, giống như đồn cảnh sát, khắp nơi đều là những nhân viên mặc cảnh phục bận rộn làm việc.

Cho tới khi bọn họ đi tới một hành lang u ám lạnh lẽo mới ý thức đây mới thực sự là nhà tù.

Ở cách đó không xa Tả Oanh hắt xì một cái, bọn họ đều nghe thấy.

Khi họ bước đến trước tấm kính, thì thấy Tả Oanh đang dùng bút vẽ thứ gì đó lên tờ giấy trắng được dán trên tường.

Tả Oanh nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, nhìn ba người, gật đầu với Chúc Na, nói:

"Chúc Na cô ra ngoài trước đi để tôi nói chuyện với họ."

Chúc Na quay người đi tới cuối hành lang để lại không gian cho Tả Oanh nói chuyện.

"Cô ấy đi chưa?"

Tả Oanh dừng bút vẽ, nàng đang vẽ theo bức tranh trong sách, đó là một người phụ nữ đang nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới mặt nước bên hồ, mô phỏng theo Narcissus trong thần thoại Hy Lạp*, chàng không biết người đó chính là mình, chàng yêu đối phương tới nỗi không thể rời bỏ, kết quả bi thương là chàng đã rơi xuống sông chết đuối, sau đó biến thành đóa thủy tiên.

*Trong thần thoại Hy Lạp, Narcissus là một thợ săn từ Thespiae trong Boeotia, nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai. Chàng là con trai của thần sông Cephissus và nữ thần Liriope. Một lần Narcissus nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở dưới nước và đem lòng yêu chính bản thân mình.

Chỉ là Tả Oanh đem chàng trai trong sách vẽ thành một người con gái xinh đẹp.

"Đi rồi..." Điền Thanh Chấn nói chuyện có chút...

Lúc này, Tả Oanh ném cọ vào ống đựng bút, ngồi trên bàn vắt chéo chân nhìn hai người họ.

"Được rồi, hãy nói về "Học thuyết mới"..." Tả Oanh vừa nói vừa dùng tay gõ thành một nhịp điệu không rõ trên chân mình.

Trong bức tranh gắn trên tường, Tả Oanh vẫn chưa vẽ mắt cho người phụ nữ trong tranh chỉ còn đôi mắt là vẫn chưa hoàn thành.

Edit: Mặc

Beta: Bò Quon