Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm - Chương 53: Phiên ngoại 1 - Viên đá quý chói mắt nhất - Nguyên Mạc x Tề Ngụy





Tề Ngụy từng tưởng tượng ra cảnh đoàn tụ vô số lần trong tâm trí, hắn thậm chí còn nghĩ tới viễn cảnh Nguyên Mạc đột nhiên vượt đại dương tới tìm hắn, nhưng vừa nghĩ tới tình trạng tinh thần của Nguyên phu nhân, hắn biết chuyện này sẽ không thể xảy ra.


Cho dù không có nguyên nhân đặc biệt nào đó đi chăng nữa, hắn dựa vào cái gì chứ? Tề Ngụy cười nhạo lòng tham của chính mình, nếu hắn là Nguyên Mạc, đối mặt với người anh em tốt đã bỏ đi mà chẳng nói lời từ biệt, tình huống của bọn họ như thế, hẳn là sẽ cảm thấy hắn chính là một tên bạch nhãn lang nuôi mà chẳng thân quen.


Sau này, hắn thậm chí còn từng luyện tập nếu Nguyên Mạc kết hôn rồi, hắn sẽ dùng vẻ mặt gì để tham dự lễ cưới của anh đây? Dù sao đây cũng chỉ là tình cảm đơn phương của một mình hắn.


Mặc dù có đôi khi, nửa đêm nằm mơ về chuyện quá khứ, nghiền ngẫm từng chi tiết nhỏ, thậm chí là một nụ cười mỉm, một câu nói, Tề Ngụy cũng sẽ cười khúc khích ở trong mơ, tựa như Nguyên Mạc cũng không phải thờ ơ không động lòng, nhưng sau khi tỉnh mộng lại là sự trống vắng tràn ngập cả căn phòng, Tề Ngụy mới ý thức thức được cho dù có thích hay không, bọn họ cũng đều không có khả năng, là chính tay hắn đã phá hủy khả năng này.


Hắn nghĩ tới chuyện quên đi Nguyên Mạc, con người ta không thể mãi chìm đắm trong một vũng bùn cả đời, đôi khi công tác xã giao nối đuôi nhau tới, đủ loại hình mỹ nhân nhìn hoa cả mắt, hắn cũng cho rằng mình đã quên.


Hắn ở đâu thì ở đó sẽ luôn không ít oanh oanh yến yến, nhưng hắn không có phần tâm tư kia nên đương nhiên sẽ cố gắng né tránh đám người ấy. Chỉ có một lần, có một nghệ sĩ là người lai nhiều quốc gia, vì đôi mắt có màu xanh sẫm mà Tề Ngụy không nhịn được liếc mắt nhìn nhiều thêm một thoáng.


Ai ngờ sau khi uống say người kia lại chủ động dính sát, Tề Ngụy nhìn đôi mắt của hắn ta choáng váng theo sát hắn ta tới một góc không người, nhưng ngay tại giây phút đôi môi người kia đè xuống, Tề Ngụy lại đẩy hắn ta ra.


Tề Ngụy lẩm bẩm nói: "Không giống."


Một tích tắc kia, hắn hoàn toàn tỉnh rượu.


Khi tin tức Nguyên Mạc kết hôn truyền tới, Tề Ngụy ngẩn người một lúc lâu, cười với Khương Kỳ, "... Phải không?"


Khương Kỳ nhíu mày, "Cậu còn có mấy lần nghỉ phép năm chưa dùng tới, có cần không?"


Tề Ngụy lắc đầu, "Đối phương... Là ai?"


Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tề Ngụy mới nhận ra giọng mình mình đã khàn đến gần như mất tiếng.


Khương Kỳ cúi đầu nhìn qua tin tức, lắc đầu, "Chuyện này chưa được nói tới, chỉ nói Tổng giám đốc của M.O.V, cuối cùng cũng thả tin năm nay anh ta sẽ suy xét tới chuyện kết hôn, có lẽ là sẽ cử hành lẽ đính hôn trước."


Chuyện này... Thật tốt... Ừm... Tề Ngụy há miệng, lại phát hiện mình đã nói thành tiếng.


Lảo đảo trở về ký túc xá, Tề Ngụy ôm chăn, mới phát hiện, hóa ra mình còn có thể tích tụ nhiều nước mắt như vậy.


Nhưng, người nhu nhược là mình, người chạy trốn là mình, người đơn phương yêu thầm cũng là mình.


Còn người kia, thiên chi kiêu tử, vốn nên có được những gì tốt đẹp nhất.


Có lẽ mình chính là vết nhơ lớn nhất đời người ta rồi.


Sau này Giang Nguyện đến, khuấy đảo một ao nước trong, Tề Ngụy sẽ không nói thực ra mình rất hâm mộ, hắn hâm mộ sự dũng cảm chẳng lo sợ điều gì và can đảm dám tiến về phía trước của Giang Nguyện.


Một lần, vào ngày sinh nhật của Nguyên Mạc, hắn xóa sửa nửa ngày mới nhận ra mình chỉ có thể nói một câu sinh nhật vui vẻ, cuối cùng Tề Ngụy vẫn xóa hết, hắn không muốn quan hệ của bọn họ bị đẩy về mức chỉ còn có thăm hỏi thông thường.


Nhìn vị boss xuân tâm dập dờn, hắn không nhịn được mà nghĩ nếu như hồi ấy hắn kiên trì thêm chút nữa, liệu kết cục có thể khác đi không? Nhưng tiếc rằng không có nếu như, Khương Kỳ và Giang Nguyện là đôi bên thầm mến, chỉ vì luân lý trói buộc nên mới trù trừ nhiều năm như vậy.


Tuy hắn cũng kiêng kỵ Nguyên phu nhân, tự biết không thể lấy oán trả ân, bẻ cong con trai duy nhất của bà, nhưng hắn đơn phương thầm mến, cho dù hắn từng cảm thấy Nguyên Mạc từng động lòng với mình, nhưng tất cả đều chỉ dừng ở một khắc kia.



Rất lâu sau này hắn nói chuyện này với Giang Nguyện, Giang Nguyện không ngừng cười hắn ngốc, "Anh trai cũng không biết em thích anh ấy đâu, thực ra em cũng không biết anh ấy vì em nên mới rời đi. Cho dù anh ấy không thích em thì em cũng muốn thử một lần mới hết hy vọng."


Tề Ngụy chợt cảm thấy rất áy náy, nhịn không được mà nói cho Nguyên Mạc, Nguyên Mạc bất đắc dĩ, "Lời của tiểu ác ma Giang Nguyện kia mà em cũng tin? Trước khi là người yêu thì bọn họ là anh em, đánh gãy tay thì cũng liên lụy tới gân cốt. Chúng ta không giống vậy, tôi biết em đang sợ điều gì, là tôi không cho em đủ cảm giác an toàn. Em không có cần quan tâm tới ánh mắt của người khác, em chỉ cần quan tâm tới tôi là được rồi." Chỉ có điều nên phạt thì đương nhiên nhiên vẫn phải phạt.


Những lời này là lời nói thật, cũng là chuyện mà Nguyên Mạc từ phẫn nộ đến mong mà không được rồi tới kiên trì chờ đợi mới nghĩ ra. Thực ra đúng sai đối với anh mà nói đã không còn quan trọng nữa, anh không thể trách cứ người ở đầu quả tim vì bị mẹ mình răn dạy nên mới rời đi, anh cũng không thể chỉ trích người mẹ không rõ ngọn ngành mọi chuyện lại có thần kinh yếu đuối.


Cho nên khi anh nắm chắc trong tay quyền lên tiếng ở Nguyên gia, khi người khác không thể nghi ngờ quyết định của anh nữa, khi anh cuối cùng cũng thuyết phục được mẹ, anh mới thả tin trước mặt giới truyền thông, nói mình muốn đính hôn.


Tuy không thể lập tức kích thích được tên nhát gan kia về, nhưng anh cũng không vội, đã đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải không thể chờ thêm mấy tháng.


Năm nhất đại học Giang Nguyện tới công ty anh thực tập, Nguyên Mạc dạy cho cậu một chút kinh nghiệm trên thương trường, mà Giang Nguyện lại giúp anh luyện nói tiếng Trung, quan hệ của hai người cũng không tệ, vẫn luôn gắn bó đến khi Giang Nguyện về nước, chuyện tốt nhất chính là Nguyên Mạc giúp cậu thu thập tư liệu, còn cậu cung cấp cho Nguyên Mạc tin tình báo về Tề Ngụy.


Cho nên từ khi scandal của Tùy Minh Nguyệt và Khương Kỳ được lan truyền, Giang Nguyện đã có toàn bộ tư liệu của cô, đến sau này cậu giúp Tùy Minh Nguyệt điều tra tư liệu của La Lệ, cũng đều là nhờ Nguyên Mạc giúp đỡ.


Vì vậy nên mới có mấy lần Giang Nguyện thăm dò Tề Ngụy hồi cậu mới đến.


Mà khi Tề Ngụy ở Nguyên gia nhìn thấy người nào đó mà hắn tưởng còn đang đi công tác ở Ấn Độ, trong đầu cũng không nhịn được mà nhớ lại câu nói kia của Khương Kỳ, "Tiểu Nguyện nói, Nguyên Mạc đi công tác ở Ấn Độ rồi."


Cái gì mà đi công tác? Cái gì mà Ấn Độ? Đều là dối trá!!!


***


"Em đi đâu?" Nguyên Mạc gọi Tề Ngụy lại.


Tề Ngụy đối diện với vóc dáng hoàn mỹ của Nguyên Mạc cổ họng khàn đi mấy phần, hắn vẫn không dám tin mình vậy mà dám gan to bằng trời đi đè Nguyên Mạc, cho dù là trong giấc mộng không ai biết thì cũng là Nguyên Mạc đè mình mà.


Tề Ngụy nghĩ thầm có lẽ mình còn có tính tranh đua không chịu thua kém hơn là mình tưởng.


Nhưng cái người không chịu thua kém này lại hoàn toàn quỳ gối dưới sự trêu chọc của Nguyên Mạc.


Đầu tiên là lấy danh nghĩa hợp tác, lấy việc công làm việc tư theo hắn về nước, sau đó lại đăng đường nhập thất*, trực tiếp chiếm nửa giường còn lại của hắn, đi ngủ quần áo cũng không thèm mặc, bắp thịt rắn chắc cùng đường nét căng chặt khiến Tề Ngụy còn chẳng thể nói rõ lời, chỉ có thể nói vừa lúc gặp phải thời kỳ rối ren của Công ty giải trí Khương thị, Tề Ngụy mới có thể giữ mình tương đối bình tĩnh.


*Đăng đường nhập thất: bước chân vào nhà


Nhưng bây giờ, Giang Nguyện về nhà, Khương Kỳ vờn Thịnh Minh đến sống dở chết dở, Khương thị và Công ty điện ảnh Tùy Ánh nhất đao lưỡng đoạn, tất cả mọi chuyện tạm thời chấm dứt.


Nếu công việc thư thả, hai người cũng sẽ bộc lộ tâm ý, Tề Ngụy bắt đầu thu thập tư liệu, lần trước uống rượu say, nhìn những dấu vết xanh xanh tím tím trên người Nguyên Mạc hắn rất đau lòng, lần này nhất định phải để Nguyên Mạc cảm nhận kỹ thuật và sự phục vụ của hắn.


"A Mạc..." Tề Ngụy củng cố lòng can đảm của mình, đè người khác thì phải phụ trách, chỉ sợ giữa bọn họ còn có vấn đề chưa được giải quyết, nhưng như vậy thì sao, tình cảm mà hắn cứ ngỡ rằng đã tiêu tan lại bắt đầu tích tụ từ mọi ngóc ngách ở nơi đáy lòng, hắn còn nhớ anh thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, ghét nhất là người khác tiếp xúc tay chân với anh...


Một giây sau hắn liền bị ôm trong một vòng tay.


"Không phải anh không thích sao?" Tề Ngụy tay chân luống cuống nói.


Nguyên Mạc nhướng lông mày, "Trước đây khi mò lên giường tôi, sao không nói là tôi không thích?"



Tề Ngụy chớp chớp mắt, hiện giờ Nguyên Mạc có thể nói Trung trôi chảy, hắn hơi không quen, mặt đỏ hết lên, ấp úng nói: "Chuyện đó... Chuyện đó sao có thể nói là mò..."


"Ồ? Vậy nên nói là gì?"


Tề Ngụy: "..." Đều là chuyện từ hồi trung học rồi! Sao vẫn còn hẹp hòi như thế chứ?!!!


"Chẳng lẽ, khi ấy tiểu mập đã có ý đồ bất chính với tôi à?"


Tề Ngụy: "..." Rốt cuộc là ai dạy tiếng Trung cho Nguyên Mạc thế?!!


Nguyên Mạc cười nhẹ, ngậm lấy bờ môi hắn, "Sao không nói gì?"


Làm trong giới giải trí nhiều năm như vậy, Tề Ngụy chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, đương nhiên không cam lòng yếu thế mà đưa đầu lưỡi dò vào khoang miệng của Nguyên Mạc, đầu lưỡi lướt qua hàm trên, môi lưỡi gắn bó thân mật, gần như nhấn chìm Tề Ngụy trong đó.


"... Mạc..." Tề Ngụy lẩm bẩm, lưng hắn để trên vách tường, cánh tay vô lực bám trên người Nguyên Mạc, một nụ hôn đốt lên tương tư suốt bao năm, cùng với dục hỏa quấn quanh thân.


Tề Ngụy vô thức dùng hạ thân cọ cọ Nguyên Mạc, tựa như con thủ nhỏ cầu hoan, nhưng hiện giờ toàn bộ lý trí của hắn đều quấn quanh môi lưỡi nóng bỏng linh hoạt của Nguyên Mạc, không phải tất cả đều theo bản năng sao?


Sự dịu dàng lúc mới bắt đầu của Nguyên Mạc vì Tề Ngụy đặc biệt phối hợp mà trở nên mãnh liệt hẳn, tình cảm đè nén suốt bao năm cùng bao hối hận, oán trách lúc này đây đều bùng nổ tuôn trào, anh từng hận, từng oán nhưng vẫn không nỡ buông tay, vẫn cứ luyến tiếc...


Nguyên Mạc hơi tách ra, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi đã bị cắn rách của Tề Ngụy, "Thích không?"


"Thích..."


"Tôi làm thế với em, em cũng thích?" Khóe miệng Tề Ngụy sưng tấy hết lên, đầu lưỡi bị anh mút vào đến gần như tê dại, nhưng vẫn điếc không sợ súng mà cọ xát lên người Nguyên Mạc, giọng nói như đang nằm mơ, "Thích, đau mới tốt, mới không phải chỉ là giấc mơ."


Cọ đi cọ lại, hỏa khí của Nguyên Mạc đột nhiên tản đi, cứ hôn rồi lại hôn, lần này thì ôn nhu đến cực điểm, triền miên dây dưa cẩn thận bao bọc, xương gò má của Tề Ngụy phủ lên sắc hồng, một vệt đỏ nơi khóe mắt khiến cho Nguyên Mạc gần như muốn phát điên, chỉ có điều thứ điên cuồng là dục vọng của anh, còn giây phút này tâm tình anh lại an yên mềm mại đến lạ thường.


Người này vẫn luôn là của anh.


※※※ ※※※ ※※※


Nhưng ngẩng đầu nhìn lên dảng vẻ thê thảm của Tề Ngụy, Nguyên Mạc vẫn không nỡ.


Ôm hắn vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve, để sự run rất mát kiểm soát của hắn bình ổn lại, "Tôi yêu em."


Tề Ngụy cuối cùng cũng tỉnh táo lại, như muốn xác mình lại, nói: "Anh... Khi ấy anh đã thích tôi rồi?"


Đôi mắt Nguyên Mạc nhìn hắn thật sâu, "Còn sớm hơn lúc ấy."


Tề Ngụy cắn vai anh, nếu không mình sẽ khóc thành tiếng mất, khoảng trống nhiều năm qua bỗng nhiên được bù đắp, tuy bọn họ đã bỏ lỡ cuộc sống những năm qua của đối phương, nhưng lại không để lãng phí tình cảm và nhớ thương mỗi ngày.


"Xin lỗi." Tề Ngụy lẩm bẩm nói, vì hắn nhu nhược nhát gan, vì hắn ra đi mà không lời từ biệt.


Nguyên Mạc an ủi hắn như hồi nhỏ, miệng hát lên một bài đồng dao của Đức, khi hát xong những câu cuối cùng, anh nói, "Tôi tha thứ cho em, còn có, xin lỗi, tôi yêu em." Vì sự tự phụ của anh, vì sự tự cao tự đại của anh.


Anh cho rằng mình có thể chọn một thời điểm thích hợp để tỏ tình với Tề Ngụy, anh cho rằng mình còn có thời gian để ổn định mẹ mình cũng như cả gia tộc, anh cho rằng mình có thể kiểm soát tất cả mọi chuyện...


Chỉ không ngờ rằng, tên ngốc kia sẽ vì lời của mẹ anh, chỉ sợ sẽ liên lụy tới anh, sợ anh chán ghét mình mà rời đi.


Không phải không tức giận, rõ ràng hôm trước Tề Ngụy còn nói tốt nghiệp xong sẽ cùng anh đến công ty của gia tộc làm việc, chớp mắt đã chẳng thấy bóng người.


Cũng vì nguyên nhân này, Nguyên Mạc mới trong cơn tức giận cải tổ cả công ty, rồi đặt tên là ——


M.O.V


Dùng tên hai người, chỉ muốn nói cho hắn biết, nếu em không muốn dính dáng tới Nguyên gia, vậy thì chỉ dính dáng tới tôi thôi là được rồi.


Đương nhiên, suy nghĩ ấu trí ấy, sau khi cha qua đời, khi anh buộc phải gánh lấy danh tiếng, tài phú cũng như truyền thừa của Nguyên gia đã biến mất.


Vì vậy anh cầu xin sự chấp thuận của mẹ mình, nắm giữ huyết mạch của Nguyên gia, cũng vì thế, biết rõ đối tượng đính hôn của gia chủ là đàn ông, tất cả mọi người còn phải đến chúc mừng.


Theo như Nguyên Mạc nói, "Hoặc là sau này đừng có tới, nếu đã tới, dù là giả cười cũng phải cười cho tôi."


Đến khi Tề Ngụy nhẹ nhàng khoan khoái mà về ổ chăn, Nguyên Mạc cũng hài lòng muốn ngủ, Tề Ngụy không biết mơ tới cái gì, run lên như sốt rét rồi giãy dụa muốn bò dậy, nhìn anh trong giây lát mới thở phào nhẹ nhõm.


"Sao thế?"


"A Mạc... Tôi với anh về nhà, tôi sẽ cố gắng thuyết phục bác gái đồng ý chuyện chúng ta."


Nguyên Mạc in lên trán hắn một nụ hôn, "Được."


Tề Ngụy biết, sau này hắn không cần liếc nhìn những đôi mắt xanh sẫm của người khác hay những viên đá quý có màu xanh lục đậm nữa, viên đá quý rực rỡ nhất trong lòng hắn sẽ vì hắn mà dừng chân, vĩnh viễn không bao giờ rời đi.


***


Giống như khi Nguyên Mạc cố tình không đóng chặt cửa phòng tắm, như khi Tề Ngụy gặp lại anh là lúc tham gia bữa tiệc tối kia, đó chính là lễ đính hôn của bọn họ.


Mặc dù không có nghi lễ, nhưng khi phát thư mời Nguyên Mạc đã sớm nói rõ —— một nhân vật nam chính khác trong bữa tiệc chính là hôn phu của anh.


Cho nên mới có nhiều người chúc rượu Tề Ngụy như vậy, chỉ có điều vì quá mức bất ngờ và cảm thấy kinh thế hãi tục, rất nhiều người chỉ ám muội để lại lời chúc phúc mơ hồ, khi ấy Tề Ngụy với toàn bộ trí thông minh đã chìm đắm trong cuộc hội ngộ chẳng cảm thấy có gì khác thường.


Ai trên ai dưới, thực ra không quá quan trọng, nếu như không phải Tề Ngụy quá thiếu bản lĩnh, Nguyên Mạc thực sự không ngại cho hắn ở trên, dù sao thì nhìn dáng vẻ hắn đuổi theo mình ầm ĩ muốn chịu trách nhiệm cũng rất hấp dẫn.


Đối với Tề Ngụy, ngoại trừ hơi bị đả kích, thì càng chẳng có vấn đề gì quan trọng, lần tiếp theo đi mua áo mưa, cuối cùng hắn cũng bỏ qua loại dành cho mình, anh hỏi vì sao ấy hả? Tề Ngụy suy nghĩ một chút, tổng kết làm công thực sự là quá tiêu hao thể lực.


Hơn nữa... Nếu hắn ở phía trên, thôi, không muốn, quá tổn thương lòng tự tôn.


Tề Ngụy, người vẫn luôn nhanh nhẹn linh hoạt hơn Nguyên Mạc, nhận mệnh cầm một hộp áo mưa không phải kích thước của mình.