Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm - Chương 50: Một phong thư mời? Cùng cha nuôi về nhà! Cuộc họp báo và di chúc





Giang Nguyện quay lại giới giải trí công việc đầu tiên là cuộc họp báo của "Hồ sâu", vì đề tài nhạy cảm, từ lúc đóng máy, biên tập đến xét duyệt xong mất đến gần hai năm.


Giang Nguyện lại rất vui vì cậu đã không bỏ lỡ bộ phim đầu tiên của mình.


Bên trong phòng hóa trang.


Hà Doanh Doanh giúp Hàn Tử Phong trang điểm, lúc che khuyết điểm, tay dừng một chút, "Hôm nay cậu có muốn đeo khuyên tai không?"


Hàn Tử Phong nhìn một dãy khuyên nho nhỏ lấp lánh trước mắt gật đầu, "Có, không cần che sẹo cho tôi đâu."


"Được rồi." Hà Doanh Doanh không nói thêm gì nữa, tuy thực ra cô phát hiện Hàn Tử Phong cảm thấy đeo khuyên tai rất phiền phức, nhưng đôi khi cậu nhất định sẽ đeo.


Ví dụ như ngày hôm nay, nhưng biết tính cậu Hà Doanh Doanh vẫn không ngăn cản, cho dù cô cảm thấy trường hợp này cũng không thích hợp.


Hàn Tử Phong nhìn khuyên tai, khóe miệng hơi cong lên.


Thực ra Hà Doanh Doanh là cháu gái của Hà Trọng Ân, hai năm qua vẫn luôn phụ trách phần hình tượng cho Hàn Tử Phong, bây giờ Giang Nguyện trở về, cô cũng thuận tiện giúp một tay.


Giang Nguyện lại không để ý lắm, tuy cậu và Hàn Tử Phong không thể gặp mặt, nhưng liên lạc vẫn chưa từng đứt đoạn, lúc này thoải mái tiếp nhận ý tốt của cậu.


Khi Hà Doanh Doanh trang điểm cho Giang Nguyện không nhịn được mà thấy hơi xúc động, đường nét khuôn mặt đã rút đi phần ngây ngô, đôi mắt hạnh sạch sẽ đã nhiều hơn không ít phần cương nghị, nếu nói trước đây Giang Nguyện có lẽ là chỉ có thể diễn một thiếu niên mười tám, mười chín, linh động có thừa, thận trọng không đủ, thì bây giờ phạm vi diễn xuất đã mở rộng hơn không ít.


Lần này trở về không biết là muốn chiếm lấy bao nhiêu tâm tư của các thiếu nữ nữa, Hà Doanh Doanh thở dài, quả thực là họa thủy.


...


"Cậu nghĩ xong rồi?" Giang Nguyện hỏi cậu.


Hàn Tử Phong gật đầu, "Ban đầu tôi cũng ký hợp đồng ba năm, nhưng quả thực rất xin lỗi anh Ngụy."


Hồi trước khi Giang Nguyện rời đi, có nói một chút với Tề Ngụy, Tề Ngụy lấy được hợp đồng đại diện của Hàn Tử Phong về tay mình, nhưng Hàn Tử Phong trước kia đã nói suy nghĩ của chính mình với hắn, Tề Ngụy cũng không nhọc lòng giúp cậu xử lý quá nhiều, chỉ có thể ngăn chặn kha khá vấn đề không cần thiết, hơn nữa cho dù Tề Ngụy không đi xã giao, cũng có thể giành được tài nguyên không tồi.


"Không thấy tiếc à?"


"Không nỡ lòng bỏ đương nhiên là có, nhưng mục tiêu lớn nhất của đời tôi chính là cùng cha nuôi sinh sống an ổn. Cậu cũng biết, thân phận của cha nuôi nhạy cảm, tôi lại là minh tinh, nhiều paparazzi bám theo như thế, khó tránh khỏi sẽ gây ra sự cố gì đó." Hàn Tử Phong hơi bất đắc dĩ, một lúc sau trêu ghẹo nói: "Nhưng mà cũng nhờ phúc của cậu, ba năm nay tôi còn kiếm được đủ tiền."


Khi Đàm Vấn bị bắt, chỉ kịp để lại cho cậu một số tiền đủ cho cậu không lo ăn mặc bốn năm, những tài sản khác đều mất, mà Hàn Tử Phong một lòng nghĩ nửa đời sau sẽ nuôi cha nuôi, vì vậy nên khi người chiêu mộ tài năng tìm đến cửa nghe nói đây là con đường có thể nhanh kiếm tiền mới đồng ý.


Chỉ có điều đâu có đơn giản như vậy, bao nhiêu khổ cực trắc rở chỉ có thể nghiến răng nuốt máu xuống, chỉ có thể nói may mắn là Hàn Tử Phong kết bạn đúng người, hơn nữa cậu cũng không tham lam.


Ở giữa có một quãng thời gian, chính là khi Khương thị và Tùy Ánh đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán, mấy công việc của Hàn Tử Phong đều mất hết, trên tay cậu còn có một khoản vay, thời điểm túng quẫn nhất Vệ Hân đến tìm cậu muốn dùng giá cao mua scandal của Khương Kỳ và Giang Nguyện, đều bị cậu từ chối. Đây mới là nguyên nhân vì sao Khương Kỳ tra đến quan hệ xã hội phức tạp của Hàn Tử Phong rồi vẫn thả cho bọn họ tiếp tục kết bạn.


Giang Nguyện đùa đùa nói: "Sau này cậu vẫn có thể kiếm tiền nha, lương người đại diện của Khương thị cũng không thấp."


"Cậu thật sự muốn tuyển tôi à?" Hàn Tử Phong không hy vọng chuyện của mình khiến bạn bè thấy khó xử.


"Đương nhiên, đây là kết quả sau khi công ty cân nhắc, Khương thị vẫn luôn thiếu hụt lực lượng có thể làm trung gian với thế giới ngầm mà." Giang Nguyện người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, "Đương nhiên chuyện này chỉ có anh tôi và anh Tề Ngụy biết thôi, cậu suy nghĩ một chút, đãi ngộ sẽ không bạc đãi cậu."


Hàn Tử Phong đã không còn là thiếu niên ngây thơ từ lâu, cậu biết cho dù hiện giờ không nói, đến lúc đó ném vấn đề như thế này cho cậu, cậu cũng không có cách nào từ chối, đây là chuyện không thể tránh khỏi, Giang Nguyện cũng thực sự coi mình là bạn bè, mới nói rõ ràng mọi chuyện.


"Được, để tôi nghĩ một chút." Hàn Tử Phong chỉnh sửa lại cổ áo, nụ cười mang theo ấm áp, "Nói thế nào đi nữa, thực sự rất cảm ơn cậu, Tiểu Nguyện."


Một giây trước khi ánh đèn sáng lên, hai người ăn ý cụng nắm đấm.


***




Đứng trên sân khấu lễ công chiếu, Giang Nguyện cảm thấy vừa xa lạ lại vừa thân quen, khi người chủ trì hỏi cậu, cậu còn ngẩn người vài giây, "Trình Tiểu Cửu sao?"


"Thực ra Tiểu Cửu rất giống Thạch Tảo, nhưng cũng có những chuyện từng trải qua không giống nhau, khi một người trong hoàn cảnh tứ cố vô thân quả thực rất dễ nảy sinh tâm tình ỷ lại đối với người khác, nhưng sự ỷ lại này cũng không phải là đối với tất cả mọi người." Giang Nguyện dừng một chút nói tiếp, "Anh có bao nhiêu thiện ý với người ta, người ta sẽ tặng lại cho anh bấy nhiêu tin cậy, ban đầu Trình Đông trêu đùa cậu ta, cũng không để cậu ta vào mắt, cho nên mãi đến phần cuối Tiểu Cửu mới chính thức giao phó tín nhiệm, chỉ tiếc là đã chậm."


"Vậy Tiểu Nguyện có thể chia sẻ với chúng tôi một chút, đối với hai nhân vật này cậu có lý giải như thế nào?"


"Thạch Tảo và Trình Tiểu Cửu đều là mặt tối của bộ phim này, những cuộc giao phong trên đường phố và hình ảnh ấm áp trong tứ hợp viện trong cả bộ phim được đan xen với nhau, từ đầu tới cuối Trình Tiểu Cửu chưa từng rời khỏi mảnh sân ấy, thực ra cậu ta tượng trưng cho người nhà, có vô số những người giống như Trình Tiểu Cửu đang chờ người thân đang đi trên mũi dao của mình trở về nhà, có lẽ bọn họ có tội thì phải chịu trừng phạt, nhưng bọn họ đều có người nhà."


Người chủ trì dừng một chút, ý định ban đầu của cô là muốn hỏi về hai nhân vật Trình Tiểu Cửu và Trình Đông, nhưng lại bị Giang Nguyện lừa dẫn dắt sang Thạch Tảo. Nhưng mà, bản thảo phỏng vấn mà cô nhận được từ Hà Trọng Ân quả thực không có bất kỳ câu hỏi nào liên quan tới Trình Đông.


Cô đột nhiên cảm thấy số tiền mình nhận được có phần nóng bỏng tay, cũng chỉ có thể kiên trì hỏi một câu sắc bén, "Tiểu Nguyện, cậu cảm thấy Đàm Ngôn và Trình Đông, bọn họ có phải cũng rất đáng thương không?"


Giang Nguyện một mặt vô tội chớp mắt mấy cái, "Câu hỏi này hẳn là phải hỏi Thạch Tảo đi? Cậu ấy là con nuôi của Đàm gia, cậu ấy mới có quyền lên tiếng nhất."


Hàn Tử Phong tiếp nhận câu chuyện của cậu, "Giang Tiểu Nguyện, cậu hãm hại tôi nhé."


"Tôi nói thật mà." Giang Nguyện cười giơ micro cho cậu.


"Trong phim, Đàm gia cũng đã nói hắn đã sớm biết mình sẽ có một ngày như thế, hắn nghĩ tới chuyện rửa tay chậu vàng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi." Hàn Tử Phong hít sâu một hơi, "Kết cục Đàm gia đi tự thú. Tôi nghĩ hành động của hắn đủ để trả lời câu hỏi vừa rồi."


"Lời nói của Thạch Tảo cuối phim, hi vọng tất cả mọi người có thể đến rạp chiếu phim xem một chút, nếu Đàm Ngôn biết cậu ấy hiểu được đạo lý này, hẳn là sẽ rất vui mừng."


***


Ánh đèn tối lại, Hàn Tử Phong nhìn hai chữ "Hồ sâu" trên màn ảnh, khóe mắt không nhịn được mà hơi ẩm ướt.


Cậu không ngồi ở hàng trước, chỉ sợ vẻ mặt thất thố bị người khác chụp được, trong phim Đàm Ngôn đưa tay với Thạch Tảo nói, "... Chú biết cháu không muốn chết, cháu có nguyện ý đi theo chú không?"


—— "Con có nguyện ý đi theo cha không?"


Gần như trùng khớp với màn ảnh lớn, bên tai Hàn Tử Phong truyền tới câu nói này.


Hàn Tử Phong mở to hai mắt, đột nhiên xoay người lại, khóe môi cậu hơi run, "Ch... Cha nuôi."


Cậu biết ngày Đàm Vấn ra tù sắp đến, nhưng Đàm Vấn nói khi nào xác định thời gian sẽ nói cho cậu biết, Hàn Tử Phong mặc dù có hơi thất vọng, nhưng vẫn gửi tới một tấm vé mời tới buổi ra mắt phim. Nghĩ lúc đó cũng sẽ giống như ở nhà cùng xem với cha nuôi vậy.


Nếp nhăn nơi khóe mắt Đàm Vấn hơi giương lên, tiến về phía trước ngậm lấy bờ môi cậu, chặn lại nghẹn ngào của cậu, "Tiểu hàn tử, đừng khóc."


Giọng nói rất trầm và nặng còn có phần hơi khàn khàn trong họng, nhưng lại rất dễ dàng khuấy lên mọi cảm xúc của Hàn Tử Phong.


Cậu nhẫn nhịn kìm nén, nước mắt lại vẫn cứ lăn dài, vương lên cả mặt Đàm Vấn.


Đàm Vấn cũng không ghét bỏ, cổ họng lăn lăn, "Ăn kẹo à? Ngọt thật."


Hàn Tử Phong vừa muốn khóc vừa muốn cười, hôm nay cậu trang điểm, mặc dù chỉ là trang điểm nhẹ thôi, cậu thì thầm bên tai Đàm Vấn, "Cha nuôi... Là kem nền."


Đàm Vấn vì hơi thở của cậu mà cổ họng khẽ nhúc nhích, nhíu nhíu mày, không lên tiếng, chỉ ngậm lấy tai trái cậu, bựa lưỡi thô ráp lướt qua một loạt lỗ tai của cậu, dấy lên một chuỗi tâm hoả, không ngoài dự đoán, thần sắc của Hàn Tử Phong rất nhanh trở nên bối rối, eo thân lập tức mềm nhũn.


Đàm Vấn đưa tay vỗ vỗ eo cậu, "Cùng cha nuôi xem phim đi."


Hàn Tử Phong đáng thương chỉ có thể lom lom đưa mắt nhìn Đàm Vấn, trong phim diễn cái gì cậu cũng chẳng nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn ảnh rộng dùng ánh mắt từng chút từng chút miêu tả đường nét của Đàm Vấn.


Đàm Vấn nghiêng đầu qua chỗ khác, bàn tay vuốt ve tóc cậu, trên đó dùng keo xịt tóc nên hơi cứng, nhưng đối với Đàm Vấn mà nói, nó vẫn mềm mại như trước.



"Thích không?"


Hàn Tử Phong liều mạng gật đầu, giọng nói hơi ngượng ngùng, "Cha nuôi... vẫn đẹp trai như vậy."


"Cha nuôi già rồi." Đàm Vấn nhìn cậu nhóc trẻ trung tràn đầy sức sống của mình, không thể không thừa nhận nói.


Hàn Tử Phong mím môi, "Con... Con thích người có tuổi."


Đàm Vấn ngẩn người, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng toát lên ý cười, "Con không thích, cha nuôi cũng sẽ không thả con đi."


"Tiểu hàn tử." Trên mặt Đàm Vấn không nhìn ra biểu tình gì, nhưng trong đôi mắt lại ẩn giấu sự ôn nhu được mài giũa qua tháng năm, "Cùng cha nuôi về nhà."


***


"Đạo diễn Hà biết Đàm gia đến, phóng viên để tôi chống đỡ cho cậu." Giang Nguyện gửi một tin nhắn ngắn để Hàn Tử Phong thuận lợi rời đi cùng Đàm Vấn.


Mà lúc này, Giang Nguyện và Khương Kỳ đứng chung một chỗ, sau khi bộ phim kết thúc lại hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của truyền thông.


Khương Kỳ không cảm thấy mình là người không ai nhận ra, cũng không cảm thấy không ai nhận ra quan hệ của anh và Giang Nguyện, nhưng bộ phim đầu tiên của Tiểu Nguyện công chiếu anh nhất định phải đến.


"Xin hỏi Giám đốc Khương nghĩ thế nào về tin tức sáng sớm nay?"


"Anh và Giang Nguyện thật sự có quan hệ sao?"


...


Khương Kỳ nhíu mày, nói thẳng với phóng viên: "Quan hệ gì?"


Phóng viên bị nhìn chằm chằm nuốt một ngụm nước bọt hơi hoảng sợ, cô không dám hỏi trực tiếp.


Giang Nguyện cười cười, "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng mà đáp án không phải đã nói rồi sao? Tôi và Giám đốc Khương cũng không có quan hệ bao dưỡng, còn chuyện khác, đó là việc riêng tư của chúng tôi."


Cậu kéo Khương Kỳ trong đám người đi ra, "Hi vọng mọi người có thể ủng hộ phòng vé của "Hồ sâu" nhiều hơn, bên trong tích tụ rất nhiều tâm huyết của nhiều người, bộ phim này chắc chắn là thứ cực kỳ có giá trị, một tác phẩm hàm chứa ý nghĩa sâu xa."


Khương Kỳ hắng giọng một cái, "Tháng sau Công ty giải trí Khương thị cắt băng khánh thành khai trương, kính mời các vị đích thân tới dự, hi vọng mọi người có thể lưu lại vấn đề đến lúc ấy hỏi lại sau, nhất định hỏi gì đáp nấy."


Khai trương? Cắt băng khánh thành? Khương thị muốn mở thương hiệu gì?


Hôm sau một phong thư mời được đưa đến tay các công ty truyền thông lớn.


Chủ biên trầm ngâm hồi lâu, nhìn một xấp ảnh chụp trộm gửi nặc danh của hai vị chủ nhân phong thư mời trên tay, đưa ra quyết định, "Trước tiên đừng xuất bản vội." Tuy có thể cướp được đầu đề, nhưng đi đắc tội một Tổng giám đốc của một công ty giải trí đã niêm yết trên thị trường, cũng không phải một lựa chọn khôn ngoan, đặc biệt là khi thoạt nhìn Khương Kỳ căn bản cũng không có ý định phủ nhận quan hệ của bọn họ.


***


"Con nuôi?!" Thịnh Minh thất thanh kêu lên.


"Không, anh không thể như vậy."


La Lệ nhướng mày, che trước mặt vợ, "Yên lặng một chút, sức khỏe của ba không được tốt."


"Có phải cô giở trò không? Nhất định là cô!" Khuôn mặt Thịnh Minh dữ tợn đột nhiên đẩy La Lệ ra vọt tới trước mặt Tùy Minh Nguyệt, không thể tin nổi chuyện hắn ta vừa nghe được.


Một vệ sĩ đứng sau Tùy Minh Nguyệt trực tiếp chế trụ hắn ta.



"Anh buông tay ra, anh biết tôi là ai không?! Tôi là cậu chủ của Tùy gia, ông ta chết đi toàn bộ Tùy gia đều phải là của tôi!"


Tùy Minh Nguyệt chẳng buồn bố thí cho hắn ta một ánh mắt, nhàn nhạt nói với Tùy Kiền: "Ba, không cần."


Cô đưa tay sờ phần bụng đã nhô lên, "Con cũng đã là người làm mẹ, con có thể nhận ra tâm huyết và kỳ vọng mà ba đặt lên người con, tuy rằng, có một số chuyện cũng không phải như con nghĩ..."


Tùy Minh Nguyệt cười tự giễu, "Ba à, mẹ, cậu và ông, bao gồm cả con riêng với tình nhân khác của ba nữa, có lẽ ba phải xin lỗi rất nhiều người, nhưng cũng không bao gồm con đâu."


"Năm đó vốn khởi nghiệp mà ba cho con như của hồi môn là thứ cuối cùng con muốn từ ba. Cái khác, con không quan tâm."


"Ba... Khụ... Nếu ba giao công ty cho con thì sao?"


Tùy Minh Nguyệt lắc đầu, "Ba, ba nói đúng, con chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ, con không thể vì công ty mà không để ý tới gia đình."


"Nguyệt Nguyệt..."


Khóe mắt Tùy Minh Nguyệt chợt lóe lên một tia lấp lánh, giây lát đã không thấy nữa, "Ba, ba giữ gìn sức khỏe, con và La Lệ mọi chuyện đều ổn cả, ba yên tâm."


"Anh sẽ chăm sóc tốt ông ấy." La Lệ cẩn thận từng li từng tí đỡ người vợ đang có thai từ trên ghế lên.


Vệ sĩ lôi theo Thịnh Minh như xách con gà con, làm cho hắn không cản trở lối đi của hai người.


"Nguyệt Nguyệt... Con của con..."


"Là con trai, đã đặt tên rồi, tên là La Thừa Nhạc." Một cái tên tứ bình bát ổn*, vừa nghe đã biết là La Lệ đặt, nhưng Tùy Minh Nguyệt đọc ra lại nhiều thêm phần nhu hòa và ngọt ngào.


*Tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng


Tùy Kiền miễn cưỡng nuốt xuống câu có thể để đứa trẻ theo họ mẹ không, khép mắt lại, cuối cùng cũng ý thức được có một số sai lầm một khi làm ra thì không thể nào cứu vãn được nữa.


Nghe Thịnh Minh gào khóc thảm thiết, ông ta nói với luật sư, "Công ty điện ảnh Tùy Ánh... Tùy Minh Nguyệt thừa kế, Thịnh Minh được hưởng 10% cổ phần, chỉ hưởng phần chia hoa hồng không được tham dự vào chuyện kinh doanh của công ty, cổ phần tôi năm giữ, ngoại trừ 10% cho Thịnh Minh số còn lại đều cho Tùy Minh Nguyệt thừa kế, số tài sản còn lại chia thành ba phần, một phần cho Tùy Minh Nguyệt thừa kế, một phần cho Thịnh Minh thừa kế, còn một phần... cho La Lệ thừa kế."


"Ông Tùy, thân phận của cậu Thịnh..."


"Con nuôi, tới ngày công bố di chúc công khai với bên ngoài."


"Ông không thể!" Thịnh Minh co quắp ngồi dưới đất, "Tôi là con trai ruột của ông..."


"Cậu chân tâm thực lòng gọi tôi là ba sao? Những chuyện khác tôi không so đo với cậu nữa, quyền lợi 10% cổ phần kia cùng một phần tài sản là sự bồi thường của tôi đối với cậu, đối với mẹ cậu vì đã không quan tâm tới hai người nhiều năm như vậy, những thứ khác, không phải của cậu tức là không phải của cậu."


"Tất cả... ra ngoài đi." Tùy Kiền nhắm mắt lại, ông ta dường như đang ngủ, ông ta mơ thấy rất nhiều người, có người có lỗi với ông, có người ông ta phải xin lỗi...


***


Bên ngoài bệnh viện, La Lệ mặc chiếc áo của mình do cô choàng lên, "Nguyệt Nguyệt, anh chưa bao giờ đối xử với em như một người phụ nữ nhỏ bé, em không cần..."


"Chú à." Tùy Minh Nguyệt khịt khịt mũi, "Em nói cho ông ấy nghe thôi, đâu có nhiều khuôn phép cứng nhắc thế, bây giờ không phải anh cứ vừa tan tầm là lại chạy ngay về nhà sao, ai gọi đi xã giao cũng không đi, chẳng lẽ anh là người đàn ông nhỏ bé?"


La Lệ bất đắc dĩ, luôn cảm thấy vợ mình chơi lâu với Giang Nguyện, miệng lưỡi cũng trôi chảy hơn rất nhiều, "Em hiểu lời anh nói đều xuất phát từ chân tâm là được rồi."


Lời bảo đảm của hắn với Tùy Kiền khi ấy, chỉ cần là nguyện vọng của Tùy Minh Nguyệt, hắn sẽ đều giúp cô đạt thành, bằng bất cứ giá nào.