Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm - Chương 45: Xoá tên hoặc anh trai? Tiểu biệt thắng tân hôn!





"Sao... con lại ở đây..." Giọng Tùy Kiền cực kỳ suy yếu và thảm hại, phì phò như ống bễ.


Khương Kỳ nhìn ông ta như nhìn thấy một đế chế thương mại đang dần sa sút.


"Con tới thăm một chút rồi đi." Tùy Minh Nguyệt vốn cũng không định tới thăm, nhưng bên ngoài tình hình bấp bênh rối loạn đâu cũng nói Tùy Kiền đã sắp không xong, cũng có người nói là Tùy Minh Nguyệt làm Tùy Kiền tức chết rồi nhưng chưa tổ chức tang lễ, phẫn nộ bất đắc dĩ, cô chỉ có thể cho người quan sát, không để lời đồn bên ngoài càng lúc càng kịch liệt.


Khương Kỳ đến chẳng qua cũng vì La Lệ và Tùy Minh Nguyệt, những người khác đã sớm tới vài lần, chỉ là Khương Kỳ tới vừa đúng lúc.


Khương Kỳ đứng dậy muốn nhấn chuông gọi bác sĩ, cánh tay đang rảnh bỗng bị tóm lấy, dường như lần đổ bệnh này đã tàn phá hoàn toàn thân thể Tùy Kiền, hiện giờ ông ta như một cây cổ thụ đã thối gốc rễ.


Nếu Khương Kỳ nhớ không nhầm, mấy tháng trước khi bọn họ đang nói về chuyện Thịnh Minh, đôi tay kia vẫn còn khỏe mạnh đầy sức lực, mà lúc này đây lại thật tiều tụy.


"Tôi có... lời nói muốn nói với cậu..."


Khương Kỳ liếc mắt nhìn ông, không nói gì.


"Tôi... Khụ... Xin cậu cưới Minh Nguyệt... Tôi... chỉ có một đứa con gái... Tôi lấy một nửa công ty làm của hồi môn... Chỉ cần... sau này cậu cam kết sẽ không đụng tới Tùy Ánh và Thịnh Minh..."


Khương Kỳ không biết nên khóc hay cười mà nhìn ông ta, "Giám đốc Tùy, thế giới không phải luôn xoay quanh ông, con gái ông muốn thứ gì ông có biết không? Người cha như ông... quả thật là vô trách nhiệm..."


"Trước tiên chưa nói tới chuyện cô ấy sẽ không lấy tôi, chỉ nói riêng chuyện tôi đã có người mình yêu, đương nhiên sẽ không lấy cô ấy."


"Cậu và em trai cậu đúng không..." Có lẽ là sau một lần bệnh nặng Tùy Kiền đã thông suốt hơn nhiều, "Dù sao cậu cũng phải kết hôn... Một nửa Tùy gia mà cậu còn không động tâm... Tôi không tin... Khụ khụ..."


"Cho nên, ông biết rõ tôi là đồng tính mà còn gả con gái mình cho tôi?" Khương Kỳ châm chọc giương mày kiếm.


"Khụ... Nên làm gì để giữ lấy cậu là vấn đề mà nó cần tự suy xét..."


Khương Kỳ thờ ơ nhìn ông ta, "Có phải ông nghĩ rằng mình hôn mê là do bị cô Tùy chọc tức?"


Tùy Kiền không lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại đầy chán ghét, lần đầu tiên Khương Kỳ nhìn thấy sự chán ghét đối với con gái mình trên khuôn mặt của một người cha, như thể những lời ca ngợi con gái mình của Tùy Kiền trong lần đầu tiên họ gặp mặt đều đã trở thành gió thoảng mây bay.


Là vì lúc đó không có vật thay thế sao? Khương Kỳ không hiểu thứ tình cảm ấy, cũng không muốn hiểu.


"Công ty điện ảnh Tùy Ánh tôi sẽ không động tới, chuyện như thừa dịp cháy nhà hôi của tổn hại âm đức, tôi không làm." Khương Kỳ nói rõ ràng với Tùy Kiền. Chuyện anh có thể ở bên Tiểu Nguyện đã đủ để anh tích thiện hành đức cả nửa đời sau.


"Nhưng Thịnh Minh, tôi sẽ không bỏ qua."


"Cậu... không thể..."


"Không, tôi có thể." Khương Kỳ rút tay về, bấm chuông, "Có phải ông vẫn chưa biết vì sao mình lại vào viện không? Món tráng miệng mỗi ngày đều bị đưa vào một lượng chất độc hại. Món tráng miệng là do ai đưa, ông hẳn đã biết rõ hơn ai hết đi?"


"Về phần đứa con gái mà ông chán ghét, cô ấy chăm sóc ông tiêu hao thể lực quá mức, giờ đang truyền glucose ở phòng bệnh bên cạnh đấy." Khương Kỳ nhìn đôi mắt vẩn đục của Tùy Kiền, biết ông ta đã sắp gần đất xa trời.


"Thực ra tôi vẫn luôn không hiểu nổi, vì sao mọi người lại hi vọng người yêu mình sẽ vì mình mà hi sinh nhượng bộ? Vì người đó yêu mình, nên xứng đáng như vậy phải không?"


***




Năm nay Khương Vân Xuyên đại thọ tám mươi sáu tuổi, trái với sự khiêm tốn những năm qua, ngày hôm nay vậy mà lại tổ chức rất lớn, dù không mời người ngoài, nhưng ai có có quan hệ họ hàng cũng đều bị ông gọi về, bao gồm cả chú tư vẫn luôn định cư ở Anh.


"Mệnh chú tư con không tốt." Khương Mục Hải thở dài nói: "Lúc trước chú ấy thích một người phụ nữ phong trần, ông nội con không đồng ý, lúc đó cô ta đã có thai, ông nội con lại gióng trống khua chiêng cho chú ấy đính hôn, cô gái kia bị kích thích xuất huyết nhiều, bảo vệ được đứa trẻ sinh non, nhưng cô ta lại vì khó sinh mà qua đời."


Ấn tượng của Giang Nguyện đối với chú tư chỉ từng gặp một lần này cũng không sâu sắc, chỉ mơ hồ nhớ tới đó là một người chú ôn văn nhĩ nhã.


"Chú ấy không thể tha thứ cho ông nội con, dẫn theo con trai rời đi, sau này sức khỏe của anh họ con vẫn luôn không được tốt, năm ngoái qua đời, cũng để lại một người con trai, bây giờ do chú tư chăm sóc."


"Cũng là người làm anh cả như cha năm đó không giúp được chú ấy." Khương Mục Hải có phần tự trách, "Khi ấy cha bận bịu công việc cả ngày, căn bản không hiểu chuyện tình cảm, trái lại còn cảm thấy chú ấy còn chưa tốt nghiệp đại học, tình cảm chẳng qua chỉ là kích động nhất thời. Sau này cha gặp được mẹ con, mới hiểu được, chuyện tình cảm, không phân biệt thời gian cũng chẳng phân biệt thân phận, cứ thế tự nhiên nảy sinh thôi, đâu có nhiều lý do như vậy?"


"Ông nội con hối hận rồi, nhưng chú tư con vẫn luôn không chịu tha thứ, cũng chỉ có lúc trước khi mang theo con trai chú ấy về điều trị mới đến gặp cha mấy lần."


"Cha..." Giang Nguyện bỗng nhiên hiểu ra một phần, Khương Mục Hải vỗ vỗ vai cậu, "Cho nên cha và mẹ con, còn cả ông nội con nữa, đều không hy vọng bi kịch ấy xảy ra lần thứ hai."


Giang Nguyện đột nhiên hiểu ra, vì sao cha và ông nội lại có tư tưởng tiến bộ như vậy, trừ cố gắng nước chảy đá mòn của cậu mấy năm nay, anh trai thẳng thắn, thành tâm cầu xin. Còn có một phần nguyên nhân là vì người chú tư Khương gia gần như chưa từng gặp mặt kia.


Bọn họ không muốn để bi kịch tái diễn, nếu con trai cũng không còn, những chuyện khác đều chẳng thể nói tới.


"Tiểu Nguyện, anh con và con đều quỳ gối trước mặt cha mẹ, thứ hiện lên trong ánh mắt cũng giống như khi chú tư cầu xin cha năm ấy. Cha biết các con sẽ không thay đổi, nếu thực sự ngăn cản, cha sợ cha sẽ mất đi hai đứa con trai."


"Sẽ không đâu." Giang Nguyện cắn môi nói, mặc dù sẽ rất đau khổ, cho dù cậu và anh trai không thể ở bên nhau, cũng sẽ không thể căm hận cha mẹ và ông nội, những người đã nuôi nấng cậu trưởng thành và đổi xử với cậu cực kỳ tốt.


"Cha biết các con hiếu thuận... Nhưng nếu cha có hai đứa con trai chẳng thể tươi cười thì sẽ được ích lợi gì đây?" Khương Mục Hải mặc dù đã có thể đi lại, nhưng vẫn ngồi xe lăn, vỗ vỗ tay Giang Nguyện, "Đừng lo, nếu ông nội con đã gọi cả chú tư về thì sẽ không có chuyện gì đâu."


Giang Nguyện mới phát hiện mình vẫn luôn nín thở, Hứa Uyển buồn cười nói: "Không lo lắng sao? Anh trai con đã đợi chúng ta trên đảo rồi đấy."


Ánh mắt Giang Nguyện sáng lên, khóe miệng giương lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ.


***


Lễ mừng thọ được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ, nhà cũ của Khương gia tuy cũng lớn, nhưng vẫn không thể chứa được nhiều người như vậy, từ sau khi bà nội Khương qua đời, Khương Vân Xuyên lại càng không thích người ngoài đến nhà cũ quấy rầy tới chút an bình kia.


Giang Nguyện vừa xuống máy bay đôi mắt đã nhìn xung quanh, tuy mấy tháng này cậu sát phạt quả quyết, dẫn đến việc mấy người anh chị em họ đang làm việc trong công ty cứ nhìn thấy cậu là lại trốn đi. Nhưng tầm quan trọng của việc duy trì uy nghiêm không sánh được với sự vui mừng khi sắp được gặp anh.


Chỉ tiếc rằng Giang Nguyện lại thất vọng, trong đám người nối tiếp nhau chào hỏi lão gia tử không có bóng dáng anh.


Giang Nguyện mất tinh thần mở căn phòng được sắp xếp cho cậu, đèn cũng chẳng buồn bật lên đã ném hành lý xuống đất, hiếm khi có chút nóng nảy, tủi thân dẩu miệng, chẳng lẽ anh không nhớ cậu à...


Một giây sau cậu liền bị kéo vào một lồng ngực rộng và ấm áp, mưa hôn rơi xuống bao phủ khắp mặt cậu, cuối cùng ngậm lấy bờ môi cậu, Giang Nguyện phản xạ có điều kiện giơ lên nắm đấm nhưng khi ngửi được hương vị quen thuộc của người đến liền trở thành ôm ấp.


"Anh..." Giang Nguyện rầm rì nói, không theo quy tắc gì mà gặm nhắm cổ Khương Kỳ, cậu thích nghe mạch đập vì cậu mà trở nên kích động của Khương Kỳ, cả tiếng hít thở mất kiểm soát.


"Tiểu Nguyện, anh nhớ em." Trong bóng tối giọng nói của Khương Kỳ mất đi sự bình tĩnh thường ngày.


Giang Nguyện để mặc mình cho Khương Kỳ ôm chặt vào lòng, đáy mắt cũng không nhịn được mà dâng lên một tầng nước, rõ ràng bọn họ vừa mới lưỡng tình tương duyệt đã bị đống chuyện chẳng ra gì kia quấy rầy để rồi phải xa cách hai nơi.



...


Khương Kỳ cúi đầu hôn lên trán cậu, dịu dàng mà thâm tình, "Anh không muốn có con, cả đời này anh chỉ cần Tiểu Nguyện thôi."


Cho nên đừng cảm thấy bất an, anh sẽ không vì nối dõi tông đường mà đi tìm người mang thai hộ, anh không thể tiếp thu chuyện Giang Nguyện có quan hệ với người phụ nữ nào khác cho dù là bằng phương thức nào đi nữa, đương nhiên cũng sẽ không để Giang Nguyện phải chấp nhận anh làm chuyện như vậy.


Tâm lý của Giang Nguyện anh có thể hiểu được ít nhiều, trong lòng Giang Nguyện vẫn cảm thấy có lỗi với cha mẹ. Dù sao thì họ cũng đã nhận nuôi cậu, cho cậu cuộc sống cũng như sự giáo dục tốt nhất và cả tình yêu thương ấm áp nhất. Cậu lại bẻ cong con trai ruột nhà người ta...


Khương Kỳ dùng khăn tắm lau khô Giang Nguyện đã được tắm rửa sạch sẽ, nhét vào trong chăn, ôm cậu trong vòng tay mình.


"Ngủ đi, đến giờ thì anh gọi em."


Giang Nguyện cọ cọ lồng ngực anh, ngửi mùi vị trên người Khương Kỳ, khóe miệng vô thức cong lên.


***


Một giấc ngủ say sưa ngon lành, trong mê mang mặc cho Khương Kỳ thao túng, đến khi Giang Nguyện hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện ra mình đã mặc quần áo xong xuôi.


"Anh..." Lúc này Giang Nguyện mới cẩn thận nghĩ tới mặt Khương Kỳ, hơi đau lòng, "Gầy hẳn đi."


"Tiểu Nguyện cố gắng thêm, cho anh ăn no được không?"


Mặt Giang Nguyện đỏ lên, nghĩ tới một hồi điên loan đảo phượng* trước đó.


*Chỉ việc abcxyz quá kịch kiệt


"Nghĩ gì thế?" Khóe miệng Khương Kỳ nhếch lên, "Ý anh là không có những món ăn mà Tiểu Nguyện nấu, anh ăn không ngon."


Giang Nguyện: "..."


"Xấu hổ à?" Khương Kỳ thắt nơ tử tế cho Giang Nguyện, không nhịn được cười xấu xa nói.


Giang Nguyện kéo cà vạt của Khương Kỳ, nheo mắt lại, đuôi mắt mang theo một tia khiêu khích, "Đương nhiên là em sẽ cho anh ăn no, cho dù là dạ dày, hay là..." Tay cậu từ từ trượt xuống, xoa nắn hơi mạnh tay một chút chỗ quần tây của Khương Kỳ.


Lúc này Khương Kỳ thực sự không cười được nữa, ngữ khí trầm xuống nói: "Tiểu Nguyện, còn mười phút, tiệc tối sắp bắt đầu rồi."


Giang Nguyện: "..." Không làm gì sao?! Anh trai cũng là đại bại hoại.


Khương Kỳ không nói nên lời bóp mặt cậu, sao? Là ai khiêu khích ai?


***


Buổi dạ tiệc này Giang Nguyện ăn uống vui vẻ cực kỳ, mặc dù hẳn là có nhiều người không thể thoải mái mà ăn, hận không thể dùng ánh mắt lăng trì hai anh em họ.


Nhưng Giang Nguyện đã lâu lắm rồi chưa được ăn cùng anh trai mình, trở lại cuộc sống anh giúp em bóc vỏ một bát tôm, em giúp anh róc xương cá, khỏi nói thư thái biết bao nhiêu. Hứa Uyển tò mò nhìn hai người họ, ngay cả Khương Mục Hải cũng đỏ cả mặt già, tuy rước đây bọn họ cũng thân mật, nhưng bây giờ nhìn lại có cảm giác như tiểu vu kiến đại vu*.



*Tiểu vu kiến đại vụ: ý chỉ gặp được người cao tay hơn, tài giỏi hơn.


Hứa Uyển vui mừng phát hiện, may mà hai người họ ở bên nhau, nếu lúc trước hai người đều không phát hiện ra hay đều nhịn được, có người phụ nữ nào có thể chịu được việc chồng mình săn sóc tỉ mỉ cho người khác như thế đây? Cho dù người kia chỉ là anh em của chồng mình.


Khương Vân Xuyên liếc mắt nhìn qua rồi lại nhìn lại, trước đây ông không chú ý tới, bây giờ nghĩ một chút, cách cháu trai trưởng nhà mình nuôi em trai cực kỳ giống như nuôi con dâu từ bé.


Tiệc mừng thọ của ông là vào ngày mai, đêm nay chỉ là tiệc đón gió tẩy trần của đại gia đình, giao lưu tình cảm với nhau một chút thôi.


Nhưng có người cứ muốn gây chuyện, chờ đến khi tất cả mọi người đã ăn uống no nê, chú ba Khương gia hắng giọng một cái, "Cha, ban đầu con tưởng rằng cháu trai trưởng của mình chỉ là bị quỷ mê hoặc nhân tâm, nhưng ngay trước mặt cha, chúng nó đều như thế..." chú ba Khương gia lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.


Khương Vân Xuyên liếc mắt nhìn ông ta, được quản gia đỡ người dậy, "Tất cả đến phòng khách đi."


Những người có liên quan lần lượt ngồi xuống, Khương Vân Xuyên hơi lườm bọn họ, "Đây vốn là việc nhà, mà hôm đó thằng ba nói Tiểu Nguyện đã đưa vào gia phả, đã vào gia phả thì là người nhà họ Khương."


"Tuy Giang Nguyện không có quan hệ máu mủ với Khương gia, nhưng đã đưa vào gia phả, đăng ký hộ khẩu, nó và Khương Kỳ chính là anh em, anh cả, anh không để ý tới mặt mũi, nhưng chúng em còn muốn giữ thể diện đây."


Hai mắt Giang Nguyện hơi mở to, nếu chỉ nói cậu thì cậu còn có thể nhẫn nhịn, nhưng nhắc tới cha, Giang Nguyện hoàn toàn không nhịn nổi nữa.


Khương Kỳ nắm chặt tay cậu, để lời cậu chưa kịp nói ra khỏi miệng nuốt xuống.


"Gia phả ở đây, mấy người xem đi." Khương Vân Xuyên lấy ra một cuốn sách nặng có bề dày lịch sử.


Cẩn thận lật tới gia phả thế hệ mấy người Giang Nguyện, gia phả lần lượt được truyền xuống để đọc.


Không chỉ có chú ba Khương gia kinh ngạc, ngay cả Khương Mục Hải cũng mở to hai mắt, Khương Kỳ cũng không dám tin mà nhìn gia phả. Giang Nguyện khẽ nhếch miệng, thực ra cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu hiểu nỗi khó xử của ông nội, xoá tên và anh trai, đương nhiên cậu sẽ chọn anh, cho dù tình cảnh của cậu sau này sẽ chẳng khá hơn chút nào.


Nhưng cậu thế nào cũng không nghĩ tới, trên gia phả, tên của cậu vậy mà lại được viết ở bên phải Khương Kỳ.


Đây vốn là vị trí dành cho bạn đời của Khương Kỳ.


Nhìn gia phả một lần nữa quay về tay mình, giọng Khương Vân Xuyên cũng mang theo chút ý cười, "Khi đưa Tiểu Nguyện vào gia phả, Minh Nhu vừa qua đời, Tiểu Nguyện nói nó muốn viết lên cạnh anh trai nó, cha liền giúp nó viết."


Ông vì tưởng niệm người vợ đã mất mà uống say mèm, thuận theo ngón tay non nớt của Giang Nguyện dùng bút lông viết tên Giang Nguyện xuống, sau khi ông tỉnh táo lại phát hiện ra viết sai vị trí thì đã không kịp nữa rồi.


Chuyện này trừ ông và quản gia ra thì không ai biết, chỉ định chờ tới khi bọn họ cưới vợ rồi nghĩ cách sửa sau.


Dù sao thì ý nghĩa của việc tên bị xóa khỏi gia phả cũng không tốt đẹp gì. Dần dần, ngay chính ông cũng đã quên mất chuyện này.


"Khi ấy Tiểu Nguyện còn nhỏ, vì Minh Nhu qua đời, cha cũng hơi mơ hồ. Lúc ấy nghĩ đó chỉ là một sự nhầm lẫn thôi, bây giờ nhìn lại, cũng không hẳn không phải là chuyện số mệnh đã an bài."


Mọi người đều biết lão gia tử hiện giờ hết lòng tin vào Phật học, tin vào nhân duyên quả báo, lời này vừa nói ra, những người khác đều không dám nói gì nữa, lão gia tử có thể cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng đã là giới hạn, nói thêm câu gì cũng là bất hiếu.


Giang Nguyện hoàn toàn choáng váng...


Đáy mắt Khương Kỳ chứa ý cười cùng niềm hạnh phúc, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: "Hóa ra, khi ấy Tiểu Nguyện đã muốn làm vợ anh rồi à?"