Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm - Chương 43: Ai tính kế ai? Tương tư làm đau lòng người! Em muốn anh





Tâm trạng đang tốt đẹp của Giang Nguyện đến công ty lại biến mất không sót chút nào, một gã đàn ông trung niên hói đầu đang thao thao bất tuyệt diễn thuyết trên màn hình LED ở đại sảnh, đại ý là —— là một phần tử của Tập đoàn Khương thị mỗi người đều phải kính nghiệp*, kính nghiệp là đức tính cao đẹp nhất, tuyệt đối không thể tới trễ về sớm bỏ bê nhiệm vụ, quy củ không thể lộn xộn, từ một nhân viên vệ sinh lên tới Chủ tịch, không có bất kỳ ai có thể phá vỡ quy tắc này.


*Kính nghiệp: tôn trọng, kính trọng nghề nghiệp, dồn hết tâm trí làm việc, cống hiến cho nghề nghiệp


Giang Nguyện thấy hơi buồn cười, lẳng lặng đi tới sau lưng chú ba Khương gia, "Chú à, chú dự định tự tiến cử mình trở thành người cổ vũ tinh thần của công ty à?"


Giọng chú ba Khương gia im bặt, dường như không thể tin được là cậu sẽ xuất hiện ở đây, "Tiểu Nguyện, sao cậu..."


"Tôi không nên tới sao?" Giang Nguyện tự tiếu phi tiếu nói.


Sau khi sững người chú ba Khương gia mừng như điên, tuy không thể mượn cơ hội nắm được nhược điểm Giang Nguyện, nhưng nếu lão gia tử không hài lòng với cậu, cho dù cậu có kính nghiệp bao nhiêu thì cũng chỉ là giỏ trúc vọc nước công dã tràng.


Giang Nguyện cười nhạo, sau đại hội cổ đông hôm đó thái độ của ông ta đối với mình quay ngoắt 180 độ, trước đây có khi chỉ biết tên tiếng Anh của mình, "Chú à, nghe lời chú, quy củ không thể lộn xộn, ở công ty vẫn nên gọi tôi là quyền Chủ tịch đi."


Mặt chú ba Khương gia biến sắc, Giang Nguyện tiếp nhận micro của ông ta, mỉm cười với màn hình nói: "Kính nghiệp đương nhiên là cực kỳ quan trọng, nhưng Tập đoàn Khương thị luôn là một công ty thân thiện, có lòng nhân đạo, quan tâm tới mọi người, lấy người làm gốc, đề cao sự tự do, đam mê và cá nhân hóa. Vô cùng cảm ơn tất cả mọi người trong thời khắc mấu chốt đã không rời bỏ, nỗ lực cố gắng vì Khương thị, tôi ghi nhớ trong lòng, tôi đại diện cho cha tôi, cũng chính là Chủ tịch, cảm ơn sự cống hiến của mọi người."


Màn hình LED tắt, Giang Nguyện sửa lại cà vạt, khi quay người đi về phòng làm việc của mình hướng về phía chú ba Khương gia cười cười, giống như đang cùng nhau hàn huyên, nhẹ giọng nói: "Tôi còn tưởng rằng chú ba sẽ ở nhà cũ đấy."


Đồng tử chú ba Khương gia hơi co lại, "Cậu..."


"Chú ở đây, trấn thủ ở chỗ ông nội là chú hai, phải không?"


Hô hấp của chú ba Khương gia trở nên dồn dập, quay người lại Giang Nguyện đã tiến vào phòng thư ký, nhanh chóng phân phó nhiệm vụ công việc.


Chỉ với điểm này, ông ta đã biết Giang Nguyện đã bắt đầu nắm giữ toàn bộ sự vận hành của công ty, cho dù bây giờ còn thiếu linh hoạt, nhưng đã không còn là người mới mặc người che mắt.


Chú ba Khương gia tự đáy lòng cảm thấy đố kị với anh cả của mình, thê hiền tử hiếu, đứa con lớn nhất luôn đứng đầu nhóm tiểu bối đồng trang lứa thì thôi, ngay cả một đứa con trai nuôi cũng có thể khiến cho người ta ghen tỵ.


Ngẫm lại con trai mình sắp ba mươi rồi mà chỉ biết chơi xe chơi gái, tiêu tiền như nước không tiếc tay, nếu gỡ xuống tầng tầng hào quang, e là chẳng thể kiếm nổi một đô la Mỹ.


Chú ba Khương gia không nhịn được mà thở dài một hơi, nếu không phải như vậy, ông ta hà tất già đầu rồi mà còn đi tranh những thứ này, tuy ghi hận lão gia tử coi trọng anh cả, nhưng bao năm qua vẫn luôn nhẫn nại, đơn giản là muốn tranh một phần gia sản cho đời sau của mình.


***


Khi chú ba Khương gia đi đến nhà cũ, lão gia tử ngẩng đầu thấy đứa con thứ ba một tháng cũng chẳng gặp ông một lần nhưng lại chẳng kinh ngạc chút nào, "Thằng hai nói với cha, anh cũng là vì chuyện này mà đến."


Chú ba Khương gia chà xát tay, "Cha." Ông ta lén liếc nhìn chú hai Khương gia, phát hiện anh hai mình yên lặng đứng đó, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, không nhìn ra tâm tình.


Khương Vân Xuyên liếc mắt nhìn đứa con thứ hai, sắc mặt lại càng không tốt, nếu ông ta nhắc nhở em trai mình một chút, có lẽ trong lòng ông còn dễ chịu hơn một chút, nhưng lại không nói tiếng nào, khiến cho Khương Vân Xuyên có cảm giác mình dạy dỗ con không đến nơi đến chốn, chưa nói đến bản lĩnh, anh em trong nhà mâu thuẫn, huynh đệ tương tàn, đã đủ để chứng minh người cha là ông không đủ khả năng, chỉ tiếc chuyện mà năm đó ông xem nhẹ đến khi già rồi lại trở thành hối tiếc cứ âm ỉ trong lòng ông, mà thành tựu trong sự nghiệp vẫn luôn lấy làm tự hào năm ấy đã bị người ta quên lãng từ lâu, ngay chính bản thân ông cũng không nhớ rõ ràng lắm.



Đôi khi Khương Vân Xuyên nghĩ, mình dạy con thực sự còn chẳng bằng con cả của mình.


"Cha, cha xem tin tức chưa?" Tầm mắt chú ba Khương gia hạ xuống tờ báo, thở dài một hơi, "Thực ra cha cũng không thể trách chúng nó, có thể là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chưa phân biệt được giới hạn tình cảm, cháu trai trưởng của con tuy năng lực xuất chúng, nhưng, về mặt tình cảm lại quá đơn thuần, đâu thể so với cái loại có xuất thân ngư long hỗn tạp..." Ông ta ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nói không chừng ham muốn yêu thích nam nhân cũng là từ đó mà ra."


Lời nói bênh vực bảo vệ Khương Kỳ, đồng thời chỉ trích xem thường Giang Nguyện.


"Vậy anh thấy bây giờ nên làm gì?" Khương Vân Xuyên uống một ngụm trà được pha từ lá trà mà trước đây Khương Kỳ mang về, chậm rãi nói.


"Chuyện này..." Chú ba Khương gia thở dài, "Cha, cha quá nhân từ, Khương gia thu dưỡng cậu ta đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, sao còn muốn lấy cổ phần? Cha không biết cháu trai trưởng của con đã bị mê hoặc đến độ như bị ma quỷ ám vậy, nó chuyển hết toàn bộ cổ phần cho Giang Nguyện..."


"Nói cho cùng, vẫn vấn đề về cổ phần?"


Chú ba Khương gia hơi ngừng lại, "Quyền nắm cổ phần là một vấn đề, mà việc này của hai đứa nó... anh em loạn luân, việc này làm cho thể diện của Khương gia biết để đi đâu đây?"


"Tôi còn tưởng rằng thể diện của Khương gia đã sớm mất sạch ngay từ khi mấy người các anh hại thằng cả phải nằm viện rồi."


"Cha..." Chú ba Khương gia hoảng sợ nhìn ông, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Chúng con sao có thể làm vậy với anh cả, anh cả có ân với chúng con..."


Khương Vân Xuyên đã không có ý định tiếp tục nghe lời giải thích của ông ta nữa, "Cho nên các anh lấy oán trả ân?" Ông ném một tập tư liệu xuống dưới chân chú ba Khương gia, những tấm ảnh bên trong rơi ra rải rác, chú ba Khương gia nhìn ảnh chụp chính diện lúc ông ta mua chuộc người nọ, im lặng.


"Nếu như không phải thằng cả mạng lớn, có phải hôm nay tôi đã rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?"


"Cha... Cha... Đó đều là hiểu lầm..."


Chân chú ba Khương gia chân run lên, "Cha..."


Chú hai Khương gia mở miệng, "Cha, cục diện này đều do chính cha tạo thành."


Khương Vân Xuyên nặng nề ném chén trà trước mặt ông ta, tức giận nói: "Là tôi dạy các anh huynh đệ tương tàn?"


"Cha, nếu cha xử lý mọi chuyện công bằng thì sao lại có chuyện như thế này? Anh cả ngồi ở vị trí kia lâu như thế, phải, anh ấy chí công vô tư phẩm chất cao thượng, nhưng anh ấy căn bản cũng không cần người nhà họ Khương, con trai con gái mấy anh em chúng con cũng là cháu ruột cha, cha không nghĩ cho chúng nó một chút sao?"


"Nếu không phải cha bất công, chuyện hai đứa con trai của anh cả, cha định xử trí như thế nào?"


Khương Vân Xuyên nguy hiểm nheo mắt lại, "Anh đang ép buộc tôi đấy à?"


"Lúc trước cha khư khư cố chấp, đưa Giang Nguyện vào gia phả, cho dù là nhận nuôi thì cũng vẫn là loạn luân."


Khương Vân Xuyên đột nhiên cao giọng cười to.



"Không ngờ mấy đứa con trai mà tôi nuôi lớn cuối cùng lại muốn ép buộc tôi đấy."


Chú ba Khương gia một lần nữa nhìn anh hai của mình, bỗng lạnh cả lưng, thoạt nhìn thì có vẻ như ông ta kết bè với anh hai, nhưng bây giờ ông ta lại có cảm giác mình mới là kẻ bị lợi dụng.


"Cha, chuyện này cha phải công khai cho chúng con một câu trả lời, đây không chỉ chuyện của hai đứa chúng nó, mà còn có liên quan tới thể diện của cả Khương gia."


Khương Vân Xuyên chậm rãi đứng dậy, "Đến hôm đó gọi cả con riêng của anh về nhà đi, tiện thể cùng nói luôn."


Đồng tử chú hai Khương gia thu nhỏ lại, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mà ông ta ngàn giấu vạn giấu vẫn bị người khác biết được, "Cha..."


"Không phải muốn nói rõ sao?" Khương Vân Xuyên gõ gõ sàn nhà, "Đợi đến ngày mừng thọ tôi, tất cả cùng nói, nhưng trước đó, nếu như có ai trong số mấy anh làm chuyện gì với tôi, thì đừng trách tôi không nể mặt mũi."


"... Vâng."


"Vâng."


Sáng sớm hôm nay trước khi bước vào nhà cũ, chú ba Khương gia còn thấy tự đắc khi sai khiến chú hai Khương gia, bây giờ khi ra khỏi nhà cũ, khoảng cách giữa hai người lại thật xa, ngay cả cười cũng lười ngụy trang.


***


"Anh à..." Giang Nguyện nằm trên giường lớn trong phòng nghỉ ngơi ở văn phòng, một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, hiện giờ cậu chẳng muốn ăn uống gì, chỉ muốn trò chuyện cùng Khương Kỳ.


"Tiểu Nguyện." Mặt Khương Kỳ xuất hiện ở phía bên kia, bên kia đã là nửa đêm, hai anh em cực kỳ ăn ý mà đều coi văn phòng thành nhà, hận không thể mau chóng xử lý xong xuôi đống việc đang ôm trong tay.


"Anh à, em thấy tuyên bố rồi."


"Thích không?"


"Thích." Khóe miệng Giang Nguyện cong lên, cậu không muốn nhắc tới mấy chuyện sát phong cảnh, cậu tin anh sẽ xử lý tốt, giống như Khương Kỳ tin cậu có thể xử lý tốt đám thân thích không biết xấu hổ chuyên đi đòi tiền.


"Tùy Minh Nguyệt sắp kết hôn rồi, nhưng cô ấy phải đợi em trở về mới kết hôn."


Trong nháy mắt Giang Nguyện mở to hai mắt, "Anh! Em thề là em thực sự không có quan hệ gì với chị ấy..."


Khương Kỳ bỗng nheo mắt, "Em và cô ấy có thể có quan hệ gì?"


"Tùy Minh Nguyệt nói cô ấy phải kính em ly rượu cảm ơn người mai mối, em tác hợp cô ấy và La Lệ lúc nào vậy?"


Giang Nguyện: "..." Bây giờ thẳng thắn có được khoan hồng nữa không?


Khi Giang Nguyện nói đầu đuôi mọi chuyện xong, Khương Kỳ thở dài, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Thịnh Minh cố chấp với Giang Nguyện như thế rồi, đó chắc chắn không phải là thích, mà giống một loại hận ý hơn, nếu như nói có một phần mong mà không được, thì một phần khác chính là hắn ta lầm tưởng rằng Giang Nguyện có quan hệ với Tùy Minh Nguyệt, do đó trút thêm sự không cam lòng và tự ti lên người cậu thôi.


Sau đó La Lệ tra ra được, Thịnh Minh hẳn là đã biết thân thế của mình từ nửa năm trước, nhưng vẫn luôn ngủ đông, sau khi hắn ta chụp mấy bức ảnh thân mật của mình và Tùy Minh Nguyệt mới đưa cả nhật ký của mẹ mình đến bàn làm việc của Tùy Kiền.


Sau đó là giám định quan hệ cha con, sự thay đổi trong quyền nắm cổ phần, cùng với sự quyết định lại của Tùy Kiền.


Khương Kỳ đoán, cũng vì Thịnh Minh vẫn luôn theo dõi Tùy Minh Nguyệt, từ lần Tùy Minh Nguyệt đến đoàn phim tìm tới Giang Nguyện, Thịnh Minh đã chú ý tới, thấy dáng vẻ thân mật của bọn họ ở quán cà phê, lầm tưởng rằng Giang Nguyện và cô cũng có một chân.


Hơn nữa Giang Nguyện vẫn luôn tránh hắn ta như rắn rết, Thịnh Minh so sánh hai bên, sự tự ti vẫn luôn không muốn thừa nhận lại giống như thú hoang bị giam cầm, cả đêm rít gào ở đáy lòng.


"Anh à, em nhớ anh quá." Giang Nguyện không nhịn được làm nũng nói.


"Nhớ chỗ nào?" Khương Kỳ cố ý đùa cậu.


"Chỗ nào cũng nhớ." Giang Nguyện ẩn ý nói, trong đầu mình cũng bắt đầu tưởng tượng, không nhịn được mà hồi tưởng lại giây phút hai người triền miên da thịt kề cận, phần da thịt chạm phải chiếc chăn bỗng trở nên nhạy cảm, ngay cả quần âu trên người cũng hơi căng chật.


Hô hấp của Khương Kỳ hơi ngưng lại, đôi mắt sâu thẳm, sao anh lại không nhớ, ước nguyện vừa đạt được, nếm thử bảo bối của anh, rồi lại không thể không đối mặt với sự chia ly.


"Tiểu Nguyện..."


Giang Nguyện nghe thấy tiếng hít thở đã trở nên dồn dập nặng nề của Khương Kỳ, vành tai cũng lặng lẽ đỏ ửng lên, kịp thời quyết đoán tắt video.


Khương Kỳ nhìn video đã tối lại, tưởng đứa em trai bảo bối nhà mình xấu hổ, ai ngờ một giây sau điện thoại gọi đến.


"Tiểu Nguyện? Anh nhớ em." Khương Kỳ nói ra lời còn chưa kịp nói lúc nãy.


Giang Nguyện nghe giọng nói rõ ràng hơn lúc gọi video, giọng nói trầm thấp tựa như nổ tung bên tai cậu, cổ cũng đỏ hồng cả lên, giọng nói mang theo tiếng thở dốc, "Anh, em muốn anh."


***


Hai chiếc giường chăn ga tàn tạ, hai bộ quần áo bị chủ nhân vứt bỏ, nhưng chẳng ai có tâm tình quan tâm tới chúng, "Tiểu Nguyện, ngủ đi, anh ở cạnh..."


"Anh, em yêu anh..." Giọng nói của Giang Nguyện vẫn còn run rẩy, "Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời." Lời cậu nói là cam kết trong tuyên bố của Khương Kỳ.


"Đương nhiên." Khương Kỳ an ủi cậu, "Chúng ta là anh em, cũng là bạn đời."


Có lẽ là vì được phóng thích, có lẽ là vì anh, từ sau khi về Mỹ cuối cùng Giang Nguyện cũng có thể ngủ ngon, những lo lắng và áp lực nặng nề nhờ có Khương Kỳ mà tan thành mấy khói trong tích tắc.