Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm - Chương 36: Bản tính ích kỷ? Sẽ không xảy ra! Hợp tác vui vẻ





"Giám đốc Khương vẫn chưa trở lại công ty, mời ông uống trà." Sở Yến đưa trà lại đây, nhưng chẳng hề áy náy, vì Tùy Kiền là không mời mà tới, hơn nữa mấy ngày nay Khương Kỳ từ xa phân phó cho cô làm một số chuyện, cô cũng biết nếu Công ty điện ảnh Tùy Ánh không bỏ Thịnh Minh, quan hệ giữa bọn họ và Công ty điện ảnh Tùy Ánh chỉ có thể càng ngày càng xấu đi.


Tùy Kiền cố nén tức giận, nhưng lần trước ông từng bóng gió ám chỉ Khương Kỳ và con gái mình không xứng với nhau, bây giờ muối mặt tìm đến cửa quả thực là mất hết cả cái mặt già nua.


Thư ký của Tùy Kiền tiến lên một bước, "Ông chủ, điện thoại."


Tùy Kiền nhắm mắt lại, càng ngày càng đau đầu, mấy năm qua sức khỏe của ông ngày càng kém, e là không làm thêm được mấy năm, "Cứ nói tôi không có ở đây."


Thư ký nói thầm: "Là cậu La."


La Lệ nhận Tùy Kiền làm anh, xưng hô của người xung quanh đối với hắn cũng nhiều thêm một phần thân thiết.


Tùy Kiền sau khi nhấn nút nhận cuộc gọi không nói một lời.


"Anh."


"Cậu còn biết gọi tôi là anh cơ đấy?" Tùy Kiền tức giận.


La Lệ dừng một lúc, "Anh, em biết anh không đồng ý chuyện của em và Minh Nguyệt, em có thể hiểu được, nếu là em, em cũng sẽ không đồng ý." Giọng nói của hắn xen lẫn một phần cay đắng.


"Ý cậu nói là cậu đồng ý từ bỏ Minh Nguyệt?" Tùy Kiền cười lạnh, ông tán thưởng cái người em kết nghĩa này bao nhiêu thì cũng hiểu hắn bấy nhiêu, nếu hắn đã quyết định cùng Tùy Minh Nguyệt ở bên nhau thì không thể nào đổi ý. Ông biết tâm tư của La Lệ còn sớm hơn tâm tư của con gái mình, chẳng qua là vì một lần sau khi say rượu, người đàn ông vốn có tính cách nghiêm cẩn vậy mà lại ôm ảnh Tùy Minh Nguyệt trong phòng khách mà ngủ thiếp đi.


Tùy Kiền xoa mi tâm, lòng người luôn ích kỷ, ông không vạch trần đương nhiên là vì hi vọng sau khi Tùy Minh Nguyệt kết hôn, La Lệ sẽ xét đến phần tình cảm đi vào ngõ cụt này mà giúp đỡ Tùy gia một chút.


Tùy Kiền là một thương nhân, ông thừa nhận ông tham lam nhưng cũng là một kẻ tham lam tinh mắt. Cho dù người khác có nói Tùy gia đối với La Lệ ân trọng như núi, nhưng Tùy Kiền biết tình cảm giữa ông và La Lệ cũng cũng chẳng sâu sắc đến thế, mà những gì La Lệ báo đáp lại Tùy gia cũng đủ nhiều.


Nhưng ông không ngờ rằng La Lệ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mắt thấy Tùy Minh Nguyệt hẳn là đã tuyệt vọng với La Lệ rồi, hai người lại chẳng hiểu sao mà đột nhiên ở bên nhau, khi Tùy Kiền nhận được ảnh hai người thân mật tình tứ ông ta choáng váng tức ngất đi.


"Đây là hai chuyện khác nhau." La Lệ rất bình tĩnh, "Em và Minh Nguyệt đương nhiên là hi vọng có thể nhận được sự chấp thuận và chúc phúc của anh, nhưng... Cho dù cô ấy không ở bên em, cô ấy cũng không nên vì lợi ích mà gả cho một người mà cô ấy không yêu, huống chi Khương Kỳ căn bản cũng không thích cô ấy, anh không thể không biết."


"La Lệ, nếu Minh Nguyệt gả cho cậu, cậu sẽ để con bé trở thành một người phụ nữ ở nhà nội trợ giúp chồng dạy con sao?"


"Đương nhiên là không, Minh Nguyệt có suy nghĩ của riêng mình." Tuy La Lệ ở bên Tùy Minh Nguyệt không lâu, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không hiểu cô, có lẽ hắn còn hiều Tùy Minh Nguyệt hơn bất kỳ ai.


"Nguyện vọng của Minh Nguyệt cậu sẽ giúp con bé thực hiện chứ?"


"Bằng bất cứ giá nào." La Lệ thốt lên, căn bản là hắn cũng không lo lắng Tùy Minh Nguyệt sẽ làm ra chuyện gì khác người.


"Cho dù tôi không cho phép?"


"Anh, Minh Nguyệt là một đứa con gái có hiếu." La Lệ không hiểu sao ông lại có câu hỏi như thế.


Tùy Kiền nhắm hai mắt lại, "Bỏ cuộc đi, tôi sẽ không để cho hai người ở bên nhau."


...


"Chú?" Tùy Minh Nguyệt đã lâu lắm rồi không gọi hắn như vậy, chỉ là hiện giờ cô đang cảm thấy hoảng loạn, nước mắt thấm đẫm hàng mi.


"Minh Nguyệt, không sao, chú ở đây." La Lệ sờ đầu cô, hôn lên trán cô, để cô dần dần bình tĩnh lại trong vòng tay của mình, "Cháu nói từ từ, chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày gần đây vậy?"


***


"Đi rồi?"


Sở Yến gật đầu, "Ông ấy vừa rời đi sau khi nhận được một cuộc điện thoại."




"Ừm, một tiếng nữa cô nhắc tôi gọi điện cho ông ta." Khương Kỳ lật qua lật lại tài liệu trên bàn, "Thịnh Minh bên kia thế nào?"


"Các hãng quảng cáo đang bàn luận."


"Tiếp tục, tôi muốn tất cả những hợp đồng đại diện mà hắn ta đang nhận đều bị ngừng."


"Giám đốc Khương, tôi không hiểu, sao không để chuyện này bùng lên cho dư luận xôn xao?"


Khương Kỳ lắc đầu, anh sợ ném chuột vỡ bình, nếu làm lớn chuyện này lên chắc chắn sẽ có phóng viên vây đuổi chặn đường Thịnh Minh, khi đó Thịnh Minh dội nước bẩn lên đầu Tiểu Nguyện, tất nhiên là không phải không có cách làm sáng tỏ, nhưng cần gì phải thế?


"Đoàn phim "Hồ sâu" thì thế nào?"


"Cô tự kể lại tất cả mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho đạo diễn, cô cứ nói tôi tôn trọng sự lựa chọn của hắn cũng tôn trọng bộ phim này, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, sau đợt quảng bá tôi không muốn nhìn thấy bóng dáng Thịnh Minh nữa."


***


Tùy Kiền rời đi cũng không phải là do cuộc gọi của La Lệ, mà do đã xảy ra chuyện rồi.


"Ai tiết lộ bí mật?"


Tống Trung, người đại diện của Thịnh Minh, lau mồ hôi, hắn ta căn bản cũng không biết Tùy Kiền "vừa ý" Thịnh Minh đến thế, vội vàng lắc đầu, "Không không không biết, nhưng hiện giờ đâu đâu cũng nói Thịnh Minh là do bản thân hít ma tuý quá liều nên mới nhập viện... Còn nói..."


"Còn nói gì nữa?"


"Còn có người đào lịch sử bê bối tình dục trước đây của Thịnh Minh lên, nói là..."


"Nói gì?"


"... Nói không chừng hắn ta dùng là để trợ hứng." Toàn thân Tống Trung đều đang run rẩy, nhưng đối mặt với Tùy Kiền hắn ta không dám che giấu bất kỳ chuyện gì, "Còn nói... Hắn ta nghiện tình dục, nam nữ ăn tất, cũng không ngại trên dưới."


Hắn ta cố gắng dùng câu từ ít kích thích nhất để diễn đạt.


"Vô liêm sỉ!" Tùy Kiền thở hổn hển, chiếc ấm tử sa* cao cấp vỡ tan thành mảnh.


*Ấm tử sa: ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa ở vùng Nghi Hưng 宜兴(thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô) nung ở nhiệt độ cao, không tráng men.


"Tống Trung." Tùy Kiền híp mắt, "Cậu cảm thấy ai có khả năng làm tin tức này bùng lên nhất?"


Tống Trung vẫn luôn ghét người khác gọi tên mình, vì nó không may mắn, nhưng người đứng trước mặt hắn ta chính là sếp lớn, hắn ta không những không cảm thấy chán ghét, lại còn cảm thấy vinh hạnh, dù sao thì không phải ai cũng có thể làm cho ông chủ nhớ kỹ tên.


"Thực ra tốt nhất là chờ khi nào Thịnh Minh tỉnh lại rồi tính toán sau, dùng bất biến ứng vạn biến, nhỡ sau này có điểm nào sai lệch với sự thật, chúng ta còn có thể tính toán lại."


Sau khi hắn ta nói xong, trong phòng một mảnh vắng lặng, mãi đến tận khi Tống Trung sắp nghẹt thở đến nơi, Tùy Kiền cuối cùng cũng mở miệng, "Tống Trung, tôi tin cậu là người thông minh, lời không nên nói tuyệt đối sẽ không nói." Tùy Kiền gõ bàn làm việc của Giám đốc, "Không nên lấy cái cách mà cậu đối xử với nghệ sĩ của mình để đối xử với Thịnh Minh, bây giờ hắn ta không phải là nghệ sĩ của cậu, cố gắng bằng mọi giá làm dịu chuyện này lại."


Tống Trung chợt thấy bối rối, đây là tình huống gì đây? Thịnh Minh là tình nhân nhỏ của Tùy Kiền? Nhưng Tùy Kiền sẽ vì một tình nhân nhỏ bé mà làm đến mức này sao? Hơn nữa rõ ràng là Tùy Ánh có nhóm chuyên phụ trách quan hệ xã hội, tìm hắn ta thực sự là vì coi trọng hắn ta sao?


***


"Giám đốc La, cô Tùy."


"Giám đốc Khương."


Thực ra Khương Kỳ không cảm thấy bọn họ có chuyện gì đáng để nói, hai vị này cũng như người của Tùy Ánh, không ai không nói người hiện giờ đang thả tin tức ra là anh, cho dù có là anh đi nữa thì anh có thể làm gì đây?



"Anh Khương." Tùy Minh Nguyệt lên tiếng, mặc dù cô từng có ý định hợp tác với Khương Kỳ nhưng vẫn cảm thấy không quen, "Tôi và Tiểu Nguyện là bạn tốt, không biết gọi anh như vậy có hơi quá phận không."


Chỉ có thể nói Tùy Minh Nguyệt đã bắt được điểm yếu của Khương Kỳ, Khương Kỳ rất nể tình mỉm cười, "Cô cũng biết vì sao tôi lại đối phó với Thịnh Minh, mấy người quả thực cũng cam lòng bỏ tiền vì một nghệ sĩ thật."


"Anh Khương, thực ra chuyện này cũng là nghi vấn của chúng tôi."


Khương Kỳ nhíu mày.


La Lệ đánh giá người đàn ông kém hắn tám tuổi này, không thể không thừa nhận Tùy Kiền có thể chọn được Khương Kỳ, ánh mắt cũng đủ tốt, một người đàn ông như vậy không phải loại sẽ mơ ước công ty nhà vợ.


"Thực ra, chúng tôi tới đây là muốn nói chuyện hợp tác."


"Hợp tác?"


"Giám đốc La muốn dùng lợi ích từ Công ty kiến trúc La Sinh làm điều kiện trao đổi để tôi buông tha cho Thịnh Minh?"


"Cũng không phải là như vậy." La Lệ mặt mày đoan chính ổn trọng, "Tôi muốn nhờ Giám đốc Khương từ chối liên hôn với Tùy gia, cũng như phong sát Thịnh Minh."


Mắt Khương Kỳ híp lại, cuối cùng cũng phát hiện có sự chênh lệch giữa sự thực và suy nghĩ của anh.


***


"Phong cách này đi." Giang Nguyện chọn tấm ảnh theo một phong cách nào đó từ trong booklet.


Tề Ngụy nhìn qua, "Được đấy, cậu và Hàn Tử Phong lại cùng nhau chọn một đoàn nữa đi, khi nào bên phía "Hồ sâu" ra poster, bên phía chúng ta cũng sẽ ra loạt ảnh của hai người các cậu." Tề Ngụy xem diễn xuất của Hàn Tử Phong trong "Hồ sâu", dứt khoát tạm thời thu nhận cậu, dù sao thì trước đó cùng là người đại diện chung, sau này có ứng cử viên phù hợp sẽ lại sắp xếp lại. Hơn nữa quan hệ giữa Giang Nguyện và cậu tốt như vậy, Tề Ngụy từng được Khương Kỳ dặn dò, phải chú ý theo dõi Hàn Tử Phong một chút, cũng không phải là đề phòng cậu, mà là đừng để ai lấy cậu ra để đối phó với Giang Nguyện.


Giang Nguyện cùng Hàn Tử Phong liếc mắt nhìn nhau, ngón tay trực tiếp chỉ vào một phong cách.


"Đây là... phong cách khuê mật* nhỉ." Triệu Song Song bật cười.


*Khuê mật: bạn bè cực kỳ thân thiết, thường chỉ con gái với nhau


Tề Ngụy buồn cười nói: "Hai người hiểu nhau ghê nhỉ? Nói chút đi, sao lại chọn phong cách này." Hắn lườm Triệu Song Song một cái, nhỡ đâu vừa nghe thấy hai từ "khuê mật", hai người họ không chụp nữa thì làm sao bây giờ? Chưa kể phong cách "khuê mật" này cũng rất hợp với hai người họ.


Giang Nguyện cây ngay không sợ chết đứng nói: "Khuê mật được phết mà, chụp phong cách này anh trai em mới không giận."


Tề Ngụy: "..." Tôi không muốn ăn thức ăn cho cún, tôi muốn uống trà chiều.


"Cậu thì sao?" Tề Ngụy thâm trầm nhìn Hàn Tử Phong.


Hàn Tử Phong lúng túng, nói thầm: "Sau khi chụp xong tôi muốn đưa cho cha nuôi xem." Thực ra cho dù cậu không đưa, cha nuôi chắc vẫn sẽ thấy thôi, theo như Chu Thành kể hôm nào Lý Tiếu Nhiên cũng phải giúp cha nuôi tìm kiếm tin tức về cậu trên các trang giải trí.


Đương nhiên Chu Thành nói những lời này là đang muốn mách lẻo, hi vọng Hàn Tử Phong có thể thẹn quá hóa giận mà ngăn chặn hành vi này lại, nhưng Hàn Tử Phong nghiễm nhiên không nghe được tiếng lòng trong lời nói của y, bỗng thấy xấu hổ, đồng thời cũng nhắc nhở bản thân trăm ngàn lần không được tạo ra bất kỳ scandal vô căn cứ nào.


Tề Ngụy: "..." tên khốn Nguyên Mạc kia! Để mình ở đây ăn thức ăn cho cún!


"Anh ấy sao vậy?" Hàn Tử Phong nhìn Tề Ngụy nghiến răng gõ điện thoại di động.


Giang Nguyện nháy mắt, "Chắc là nhắn tin cho người nào đó đấy."


Mà vị người nào đó kia cũng vì Tề Ngụy từ chối cùng anh tới bữa tiệc tụ họp bạn bè thân thiết mà lòng dạ trở nên hẹp hòi.


"Thực sự không cần làm sáng tỏ quan hệ của chúng ta sao?" Cô gái tóc vàng mắt xanh, người lấy nhầm điện thoại di động của Nguyên Mạc vì hai chiếc điện thoại giống nhau, hơi hoang mang.



Nguyên Mạc nho nhã mỉm cười, "Tôi nghĩ chắc cậu ấy cũng không để ý đâu."


"Nguyên, cậu không thể nói thế được, không có ai không thèm để ý đâu."


Nguyên Mạc liếc mắt nhìn ảnh người nào đó trên màn mình, khóe miệng cong lên.


Đương nhiên anh hiểu rõ điều đó, nhưng sẽ để ý là một chuyện, làm con rùa đen rụt đầu cứ thấy bất ổn là lại bỏ chạy là một chuyện khác. Trước khi ra khỏi nhà, anh chỉ thuận miệng nói một câu lần này trong đám bạn thân cũng có người là bạn vong niên* với mẹ, Tề Ngụy lập tức rút lui bỏ cuộc giữa chừng, việc này làm cho anh chỉ muốn đè Tề Ngụy xuống mà làm thật ngay lúc đó.


*Bạn vong niên: bạn bè không kể tuổi tác già trẻ, bạn bè có chênh lệch về tuổi tác nhưng vẫn thân thiết.


Nhưng, không được, như thế sẽ chỉ khiến cho mọi chuyện càng tồi tệ hơn. Nguyên Mạc trong suốt những tháng năm đợi chờ đã mài giũa ra sự kiên nhẫn ít ai có được, lặng lẽ chờ Tề Ngụy thực sự bước tới bên cạnh anh mà không phải vì một hiểu lầm đáng yêu sáng hôm ấy.


Tôi tin rằng em sẽ không để tôi phải chờ quá lâu. Thợ săn Nguyên Mạc nhìn tin nhắn mà chú thỏ Tề Ngụy gửi tới, lộ ra một nụ cười mỉm.


***


"Như vậy đi, hợp tác vui vẻ?"


"Hợp tác vui vẻ." Khương Kỳ bắt tay La Lệ, lại bổ sung một câu, "Nếu Giám đốc Tùy lại nhắc tới chuyện liên hôn, tôi hi vọng cô Tùy sẽ không nói cho Tiểu Nguyện."


"Vì sao?" Tùy Minh Nguyệt khó hiểu nói: "Em trai anh rất quan tâm tới chuyện cưới xin của anh đấy."


"Tiểu Nguyện đang có tâm trạng tốt, tôi không muốn tâm trạng của em ấy trở nên xấu đi vì chuyện sẽ không xảy ra này."


"Nhưng, anh Khương liên hôn sao tâm trạng của Tiểu Nguyện lại không tốt?"


"Khụ..." La Lệ hắng giọng một cái, "Minh Nguyệt, chúng ta phải đi thôi."


Không hổ là người từng trải, La Lệ liếc mắt một cái là đã nhìn ra tâm ý trong lời nói của Khương Kỳ, chỉ là hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân chẳng ai nói được ai, cho dù là anh em ruột đi chăng nữa thì có sao đâu, dù sao thì cũng không sinh con được.


Chỉ có thể nói, từ khi "dụ dỗ" được cô cháu gái nhỏ của mình, cái quan niệm đạo đức mà Giám đốc La vẫn luôn tự hào đã bị hủy hoại rồi.


____________________


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Phóng viên phỏng vấn ——


Phóng viên: Trước đây Giám đốc La từng chia sẻ với chúng ta về quan niệm đạo đức của anh ấy, khiến cho chúng ta cực kỳ bất ngờ, anh có thể vui lòng nói thêm một chút không?


La Lệ:...


Phóng viên: Giám đốc La?


La Lệ: Chú cháu trên danh nghĩa không có vấn đề gì đâu, dù sao thì cũng không có quan hệ ruột thịt. Anh em ruột thịt thực ra cũng chẳng sao hết, dù sao cũng không sinh con được.


Phóng viên:... Quan niệm đạo đức mà anh vẫn luôn tự hào đâu?


La Lệ: Bị hủy rồi. Còn có câu hỏi nào nữa không? Không còn câu nào thì tôi đi đón Minh Nguyệt.