Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 1: Cô đã không còn mẹ




"Tiểu thư, lão gia về rồi"

Hạ Lạc đang đọc sách, khi nghe Tiểu Mai chạy vào báo tin, cô vội gấp cuốn sách lại chạy ra ngoài.

"Ba về rồi, lần này ba về sớm hơn dự tính của con"

Hạ Chí Viễn vừa xoắn tay áo, vừa trò chuyện với Lâm Vĩnh Thành, ông ta là người làm thân cận bên cạnh ông. Vừa nghe cô gọi, ông liền vui vẻ đi đến xoa đầu cô như thói quen, lần này cô cũng không tránh ông như mọi khi.

"Lần này ba có mang một thứ về cho con, đảm bảo con sẽ thích"

Ông nói xong liền đưa mắt sang Lâm Vĩnh Thành, ông ta lấy từ trong hành lý ra một cái kèn harmonica. Khi nhìn thấy món đồ mình thích, nội tâm cô kích động nhưng không biểu hiện ra ngoài, gương mặt cô vẫn bình thản. Hạ Chí Viễn cứ nghĩ cô sẽ vui sướng ôm lấy ông, nào ngờ cô chỉ liếc nhìn chiếc kèn một cái, sau đó không tỏ thái độ gì. Hạ Lạc không muốn tiếp tục vòng vo, cô vào thẳng vấn đề chính.

"Chuyện lần trước con đề nghị, ba đã suy nghĩ đến đâu rồi?"

Hạ Chí Viễn bỗng thu lại nụ cười trên môi, sắc mặt trở nên rất khó coi.

"Không được"

"Ba, tại sao lại không được?"

"Ba nói không được chính là không được, con đừng khuyên ba nữa, vô ích thôi"

Nói xong Hạ Chí Viễn quay lưng bỏ đi.

"Chẳng lẽ ba thật sự đã quên nguyên nhân khiến mẹ chết rồi sao?"

Nghe vậy bước chân của Hạ Chí Viễn khựng lại, ông nghiêng đầu qua nói: "Chính vì không quên cho nên ba càng không thể để con dấng thân vào con đường này"

__________

Tiểu Mai bưng mâm cơm vẫn còn nguyên từ trong phòng Hạ Lạc bước ra, đúng lúc Hạ Chí Viễn đi tới, Tiểu Mai bày ra bộ mặt khó xử.

"Lão gia, đã ba ngày rồi tiểu thư vẫn không chịu ăn gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, con sợ tiểu thư sẽ không chịu nổi mất"

Ông cương quyết nói: "Mặc kệ nó, để ta xem xem nó có thể chịu đựng được bao lâu"

Ông cố ý nói lớn tiếng để cô nghe, nói xong ông lại bỏ đi.

Hạ Lạc thu mình ngồi một góc trong phòng, cô nhìn chiếc kèn harmonica để trên bàn một lúc, sau đó quay sang hướng khác.

Cô nhớ vào một đêm mưa của ba năm trước, cô hốt hoảng chạy ra ngoài sau khi nghe tiếng la thất thanh của Hạ Chí Viễn. Nhìn cảnh tượng trước mắt khiến tim cô chết lặng. Hạ Chí Viễn ôm thi thể của mẹ cô khụy gối dưới đất, nước mắt đầm đìa, ông hét lớn tên của mẹ cô trong tuyệt vọng, mà trên người mẹ cô toàn là máu. Cảnh tượng kinh hoàn này có lẽ suốt cuộc đời cô cũng không thể nào quên được.

Mà Hạ Chí Viễn lúc này vẫn còn là cảnh sát, ông nhanh chóng điều tra nguyên nhân cái chết của vợ mình. Sau đó ông mới biết là do người thân của tội phạm bị ông bắt giữ gây ra, mục đích là muốn trả thù ông. Sau khi ông chính tay xử lí họ, ông đã xin từ chức và làm thương nhân cho đến hiện giờ.

Từ sau chuyện này, Hạ Lạc muốn trở thành cảnh sát, nhưng do ông cương quyết phản đối, bất đắc dĩ cô mới học vào trường y. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ hi vọng, sau khi tốt nghiệp, cô thử khuyên ông một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả, vì vậy cô mới phải tuyệt thực.

"Tiểu thư cũng nghe rồi đó, lão gia từ trước đến giờ vẫn luôn phản đối chuyện này. Hơn nữa lão gia cũng vì lo lắng cho tiểu thư thôi. Hay là tiểu thư từ bỏ ý định này đi"

"Tiểu Mai, cô nói thật cho tôi biết đi, có phải cô cảm thấy việc tôi muốn làm cảnh sát là chuyện rất nực cười không?"

"Không có, Tiểu Mai cảm thấy tiểu thư là một người rất dũng cảm, chỉ là làm cảnh sát thật sự rất nguy hiểm, Tiểu Mai cũng rất lo lắng cho tiểu thư"

Hạ Chí Viễn ở bên ngoài nhìn vào khe hở của cánh cửa, nói nhỏ: "Ta đã mất đi mẹ của con rồi, nên ta tuyệt đối không thể để con gặp bất trắc gì nữa".