Hai người để Dao Kim Thu dẫn lên boong thuyền, sau đó dựa theo hướng dẫn của Dao Kim Thu mà quỳ trên tấm đệm mềm ở boong thuyền, Dao Kim Thu đưa cho Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch mỗi người một tấm khăn voan che mặt, dặn dò Hoa Hướng Vãn: “Hai vị Đạo quân, đợi lát nữa thuyền ra khỏi thành, hai vị đội khăn voan lên, đợi thần sông dẫn các vị về đến cung điện của hắn ta, xác định xong vị trí thì truyền tin cho chúng ta, nhất định phải tìm được tiểu thư nhà chúng ta mới được ra tay.”
“Yên tâm.” Hoa Hướng Vãn trả lời, “Chúng ta sẽ bảo vệ tốt tiểu thư nhà ngươi.”
Dao Kim Thu nghe thấy, liên tục nói cảm ơn một phen mới rời đi.
Đợi Dao Kim Thu rời đi, trên boong thuyền chỉ còn lại hai người Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch, nàng xếp bằng ngồi xuống, định bàn bạc với Tạ Trường Tịch: “Đợi lát nữa chúng ta mỗi người một con, Dao Quang chắc là sẽ ở bên phía ta, ngươi giết đi con Vực bên phía ngươi rồi đến tìm ta.”
“Được.”
Tạ Trường Tịch nói.
Lúc này Hoa Hướng Vãn bỗng nhận ra vậy mà từ đầu đến giờ Tạ Vô Sương chưa từng hỏi tại sao nàng biết có hai con Vực?
Nhưng nghĩ lại thì thấy, cần hai người đến cúng tế, còn đưa cho bọn họ hai tấm khăn voan, chắc hẳn Tạ Vô Sương cũng mặc định có hai con Vực nên không kỳ lạ.
Nói xong, thuyền chèo ra bên ngoài thành, dọc đường người dân quỳ xuống, hô to rằng “thần sông vạn phúc”.
Hai người im lặng lắng nghe tiếng nước chảy xiết, nhìn chiếc thuyền chèo dọc theo con sông trong thành đi ra ngoài, sau khi ra khỏi thành, xung quanh càng thêm yên tĩnh, Hoa Hướng Vãn tính thử thời gian, tự mình đội khăn voan lên, thúc giục Tạ Vô Sương: “Ngươi cũng đội lên đi, lát nữa thần sông sẽ đến đó.”
Tạ Vô Sương không trả lời, y quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn, một lúc sau, Hoa Hướng Vãn cảm thấy trong tay mình có một thứ gì đó lành lạnh, nàng nghe Tạ Vô Sương nói: “Lát nữa ta không ở đó, kiếm đưa cho ngươi, phòng thân.”
“Ta không biết dùng kiếm.”
Nghe thấy, Hoa Hướng Vãn không khỏi mỉm cười, Tạ Trường Tịch nhìn tay của nàng, cổ tay nàng rất mảnh, dáng vẻ cầm thanh kiếm cứ như thật sự là một tiểu thư khuê các chưa từng đụng đến kiếm.
Chàng thu ánh mắt lại, chỉ nói: “Cầm đi.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng tay áo ma sát, chắc hẳn y đã đội lên khăn voan cho chính y.
Sau khi đội khăn voan lên, hai người đợi một lúc thì cảm thấy thuyền đã dừng lại.
Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, một lúc sau dường như có rất nhiều người lên boong thuyền.
Hoa Hướng Vãn dùng thần thức thăm dò thử, phát hiện đều là những cái bóng màu đen, bọn chúng trải thảm đỏ, xách đèn lồng màu đỏ, cực kỳ yên tĩnh quỳ ở hai bên, một lúc lâu sau thì có người đạp lên thảm đỏ đi đến trước mặt nàng.
“Nương tử.”
Một giọng nam nhã nhặn vang lên, khoảng cách quá gần, để tránh bị đối phương phát hiện, Hoa Hướng Vãn thu thần thức lại thì thấy đối phương giơ ra một cánh tay trắng bệch với nàng: “Ta dẫn muội về phủ.”
Giọng của hắn hơi quen thuộc, Hoa Hướng Vãn cảm thấy mình từng nghe thấy, lại có chút không nhớ ra được.
Nàng không biết được là do bí cảnh ảnh hưởng hay là thứ gì khác.
Nàng nghe lời đưa tay đặt lên bàn tay đối phương, nghe thấy bên cạnh cũng truyền đến giọng của một người nữ: “Phu quân, ta đến đón chàng.”
Người nữ đó lại có giọng giống với giọng của Đào Yêu trong trí nhớ nàng, trong chất giọng dịu dàng mang theo mấy phần lạnh lẽo.
Nàng và Tạ Trường Tịch đứng dậy, để cho hai người mặc Hỷ phục trước mắt dẫn đường, cùng đi về phía trước.
Dòng sông phía trước cuồn cuộn chảy sang hai bên, dường như bị tách làm hai nửa, để lộ ra bậc thềm được tạo thành từ dòng nước, một mạch đi xuống dưới.
Hai người đó dẫn theo Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch đi một mạch xuống dưới, đợi sau khi đi đến cuối bậc thềm thì hai người đó dẫn Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch tách ra, đi về hai phòng khác nhau.
Dựa theo ký ức của Hoa Hướng Vãn, Dao Quang thật ra là ở ngay trong phòng của người nam này.
Chỉ cần nàng giết đi người nam này, cứu Dao Quang ra thì coi như đã vượt qua được Độ Ách Cảnh nhưng có dễ dàng như thế hay sao?
Trong lòng nàng chợt lóe lên một chút lo lắng.
Người nam dẫn nàng đi về phía trước, đi vào phòng, sau đó để nàng ngồi xuống, mềm mỏng nói: “Muội đến đây không hề dễ dàng đi?”
Hoa Hướng Vãn không dám tùy ý tiếp chuyện, lặng im ngồi ở chỗ cũ, cảm nhận xung quanh.
Đối phương lại lập tức cảm nhận được thần thức của nàng phóng ra ngoài, khẽ nhắc nhở: “Đợi ta vén khăn voan rồi thì muội có thể tùy ý kiểm tra xung quanh. Khó khăn lắm ta mới đợi được đến hôm nay, A Vãn, đừng làm phiền ta.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Hoa Hướng Vãn lộp bộp một tiếng, sau đó nàng cảm thấy có một thanh Ngọc Như Ý hiện ra bên dưới khăn voan của nàng, chầm chậm vén mở khăn voan.
Theo đ0ng tác này, một hương thơm quen thuộc của nước biển trộn lẫn với hoa Hợp Hoan truyền đến từ nơi không xa, nàng không nhịn được mà ngẩng đầu theo đ0ng tác của đối phương.
Hỷ phục màu đỏ, mặt nạ màu đen vẽ hoa sen màu vàng, trong mắt y mang theo chút ý cười, dịu dàng nhìn Hoa Hướng Vãn.
Trên người y mang theo tử khí(*), chỉ có một chút xíu tàn hồn(**) được giữ lại, Hoa Hướng Vãn sững sờ nhìn đối phương thì thấy y cười: “Hai trăm năm không gặp, không nhận ra ta nữa?”
(*) hơi lạnh của người ch3t
(**) hồn phách còn sót lại.
“Dật... Trần?”
Hoa Hướng Vãn không thể tin được, chàng thanh niên trước mắt chầm chậm gật đầu: “Năm đó một chút tàn hồn của ta cùng với Vực Linh rơi vào bí cảnh Linh Hư, ở trong đây nuôi dưỡng khá lâu, hiện giờ cuối cùng cũng có chút hình dáng. Cảm nhận được muội đi vào bí cảnh, ta rất vui, hai trăm năm nay,” Đối phương giơ tay ra, đặt lên má Hoa Hướng Vãn, “dường như muội đã thay đổi rất nhiều.”
Là ảo cảnh.
Hoa Hướng Vãn nhắc nhở chính mình, nàng phải giết hắn.
Giết hắn mới có thể rời khỏi Độ Ách Cảnh.
Nhưng nhìn người trước mắt, cảm nhận được một chút hồn phách yếu ớt đó của người đó, nàng hoàn toàn không thể ra tay được.
Nếu như là thật... nếu như là thật thì sao?
Sao nàng có thể, sao có thể tự tay chém hồn phách của Thẩm Dật Trần?
Nàng cố gắng nhìn chằm chằm người trước mắt, hơi thở gấp gáp, Thẩm Dật Trần dịu dàng nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ đến gì đó: “À, ta quên nữa, trong này còn có một người quen.”
Nói xong, Thẩm Dật Trần quay đầu nhìn về phía Dao Quang đang bị dây trói tiên treo lưng chừng bên cạnh, quanh người Dao Quang nhỏ máu, ánh mắt Thẩm Dật Trần mang theo vẻ lạnh lùng: “A Vãn, ta cũng đem một tia hồn phách của nàng ta vào đây.”
Hoa Hướng Vãn không nói nên lời, Thẩm Dật Trần vừa giơ tay ra thì Dao Quang đã từ bên trên rớt xuống, nàng ta lảo đảo ập đến trước mặt Hoa Hướng Vãn, quỳ trên mặt đất, nắm chặt lấy tay áo của nàng, kích đ0ng nói: “Vãn Đạo quân, cứu ta! Người và Tạ Đạo quân nhất định phải cứu ta!”
Là Dao Quang.
Hoa Hướng Vãn cảm nhận rất rõ ràng, đây không phải là ảo cảnh mà chính là hồn phách của Dao Quang ở trong đây!
Nàng ta chưa ch3t sao? Nàng ta... Tại sao nàng ta lại ch3t?
Ký ức của Hoa Hướng Vãn bắt đầu lộn xộn.
“A Vãn,” Không biết từ lúc nào mà trong tay Thẩm Dật Trần đã cầm dao, nhẹ nhàng đặt lên cổ Dao Quang, y nghiêng đầu, dịu dàng nói, “ta giết nàng ta được không?”
Hoa Hướng Vãn không dám trả lời, nàng dốc sức niệm chú Thanh Tâm, thử gạt bỏ mấy lời của Thẩm Dật Trần.
Nhưng khi ánh mắt ngân ngấn nước mắt của Dao Quang nhìn chằm chằm nàng, nàng cảm thấy quanh người nổi hết cả da gà lên.
Nàng chán ghét nàng ta, cho dù đã nhiều năm như thế nhưng vẫn không thể không chế được cảm xúc.
Độ Ách Cảnh phóng đại mọi loại tình cảm, cho dù là yêu hay hận, bất kỳ tình cảm nào cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của Độ Ách Cảnh.