Lúc Tạ Vô Sương đi vào xem Thẩm Tu Văn thì Hoa Hướng Vãn liếc nhìn xe Linh thú, sau đó một mình đi đến bên bờ sông, cúi đầu nhìn dòng nước.
Dòng nước chảy lăn tăn dưới ánh trăng, quỷ nước núp bên dưới dòng nước, bám lại với nhau như rong, tham lam nhìn Hoa Hướng Vãn đang đứng bên bờ sông.
Tuy nàng không có linh lực để dùng nhưng chút quỷ nước này cũng không làm nàng bị thương được, nàng cúi đầu nhìn quỷ nước uốn éo dưới dòng nước.
Nàng nhìn những con quỷ nước này bám theo, cảm thấy hơi thú vị, bất giác khom người xuống, muốn giơ tay chạm vào mấy con quỷ nước, chỉ là vừa mới giơ tay ra thì Kiếm khí đã càn quét từ sau lưng đến, đám quỷ nước lập tức la hét biến mất.
Giọng nói Tạ Vô Sương vang lên từ sau lưng, có chút lạnh lùng: “Ma quỷ mê hoặc tâm trí con người, Thiếu chủ vẫn nên quay về đi.”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy lời này, quay người nhìn qua thì thấy vẻ mặt Tạ Vô Sương bình tĩnh nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Tạ Đạo quân.”
Nói xong thì ánh mắt nàng rơi xuống miệng vết thương của Tạ Vô Sương, chú thuật trên người y dường như không hề có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào, làn khí màu đen thậm chí còn càng lúc càng dày đặc hơn, rõ ràng nghiêm trọng hơn chú thuật của Thẩm Tu Văn nhiều, Hoa Hướng Vãn bất giác nhíu chân mày.
Chú thuật nghiêm trọng như thế, rốt cuộc người Tạ Vô Sương gặp phải trong khe núi là người nào chứ?
Tạ Vô Sương đón lấy ánh mắt của nàng đứng đó một lúc, thấy nàng không có đ0ng tác gì nên quay người đi đến dưới tàng cây, ngồi xếp bằng xuống, đặt kiếm lên hai bên chân, ngón cái và ngón giữa của hai tay chạm vào nhau, ngửa lòng bàn tay ra đặt lên đầu gối nhập định.
Hoa Hướng Vãn thấy y không hề quan tâm vết thương trên người, do dự một lúc, vẫn đi đến trước mặt Tạ Trường Tịch, ngồi xổm người xuống.
“Tạ Đạo quân, chú thuật không dễ chịu đi?”
Hoa Hướng Vãn chống cằm, quan sát Tạ Vô Sương: “Nhưng mà làm một cuộc trao đổi đi, ngươi nói mục đích chuyến đi lần này của các người cho ta, ta giúp ngươi trị thương, được không?”
Sự im lặng như trong dự đoán, Hoa Hướng Vãn không thấy kỳ lạ gì, đổi một điều kiện khác: “Thế ngươi nói cho ta là ai làm ngươi bị thương?”
Vẫn không nói chuyện.
Hoa Hướng Vãn hơi bất lực, cùng là một thế hệ đệ tử non trẻ, Tạ Vô Sương này khó đối phó hơn Thẩm Tu Văn nhiều quá đi.
Nàng thay đổi ý nghĩ, Tạ Vô Sương không nói chuyện nhưng vết thương biết nói nha, rốt cuộc là chú thuật của ai hạ, nàng vừa kiểm tra sẽ biết thôi.
Nghĩ thế, nàng bỗng giơ tay muốn mở y phục của Tạ Vô Sương nhưng mà đ0ng tác của đối phương nhanh hơn, ngay lúc tay nàng chạm đến y phục thì y đã nắm lấy cổ tay của nàng, bình tĩnh nói: “Ta không bàn điều kiện.”
“Thế thì không bàn.”
Hoa Hướng Vãn mỉm cười: “Ta trị thương cho ngươi.”
“Là Thánh tử Âm Dương của Âm Dương Tông,” Tạ Vô Sương nắm lấy tay nàng, ngước mắt nhìn nàng, “Nếu còn muốn xem vết thương giúp ta thì tiếp tục xem.”
Đã biết là ai ra tay, xem vết thương thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dường như Tạ Vô Sương đã đoán được triệt để tâm tư của nàng, chuyện này làm nàng có vài phần tức giận vô cớ.
Nàng im lặng một lúc, sau đó gỡ tay Tạ Vô Sương ra, kéo y phục của y như tức giận vậy, để lộ vết thương trên người y.
Vết thương trên người y sớm đã bị chú thuật cắn xé đến mức đầm đìa máu tươi, trên mặt lại không hề có chút cảm xúc kiểu “đau đớn” nào, Hoa Hướng Vãn thầm mắng một câu kẻ điên, giơ tay ghim châm bạc lên xung quanh miệng vết thương trên lồng nguc Tạ Vô Sương, lạnh lùng nói: “Chú thuật của Tây Cảnh thì chẳng có được mấy người Vân Lai các người có thể giải được đâu, tối nay nếu ta không giúp ngươi thì sau này ngươi phải bị khiêng đi đến Tử Sinh Giới tìm sư phụ ngươi đó.”
“Tại sao phải đi tìm sư phụ ta?” “Tạ Vô Sương” hỏi một cách bình thường.
Câu “Vân Lai chỉ có huynh ấy biết giải được loại chú Vạn Thù này” xém chút nữa đã nói ra nhưng trước khi được nói ra thì Hoa Hướng Vãn chợt ngừng lại.
Cách Tạ Trường Tịch giải pháp chú của Tây Cảnh đều do nàng dạy.
Chú Vạn Thù của Thánh tử Âm Dương cho dù ở Tây Cảnh cũng chẳng có mấy người gặp được, chứ đừng nói đến chuyện giải chú.
Tây Cảnh càng chẳng có mấy người giải được, nếu không phải do Tạ Trường Tịch gặp nàng, từng trúng phải loại chú Vạn Thù này vì nàng thì cả Vân Lai e là ngay cả nhìn còn chưa từng nhìn thấy loại chú thuật này đi.
Nhưng những đau khổ bí mật thế này dĩ nhiên nàng không thể nào nói ra được, tốt nhất là nàng không nên có bất kỳ dây dưa gì với Tạ Trường Tịch.
Thế nên nàng giữ im lặng, chỉ nói: “Thiên Kiếm Tông các người không phải có Thanh Hoành Thượng quân là mạnh nhất hay sao? Ngoại trừ người ấy thì còn ai có cách giải quyết loại Chú thuật đỉnh cao này?”
Tạ Vô Sương không nói chuyện, Hoa Hướng Vãn mơ hồ cảm nhận được dường như y mỉm cười nhưng cẩn thận nhìn thì lại thấy y vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như cũ đó, không hề khác gì bình thường.
Chuyện này làm nàng có chút hoảng hốt không giải thích được, nàng dời ánh mắt khỏi người y, nhanh chóng ghim châm bạc, lạnh nhạt ra lệnh: “Đưa tay cho ta, cho ta một chút linh lực.”
Tạ Trường Tịch nghe lời đưa lên cánh tay không bị thương, bàn tay Hoa Hướng Vãn đặt lên tay y, linh lực mượn bàn tay này chảy vào người Hoa Hướng Vãn, mượn linh lực, Hoa Hướng Vãn nhanh chóng vẽ phù chú lên chỗ vết thương, vết thương của Tạ Vô Sương bắt đầu thay đổi.
Mồ hội lạnh trên trán Hoa Hướng Vãn chảy xuống, nàng vội lên tiếng: “Ngươi mau dẫn linh lực...”