Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 287: Đêm trăng tròn, đỉnh Phượng Hồi Đầu (2)




Có thể khó đến mức nào? Nhưng thật ra chuyện không đơn giản như vậy! Trong lúc một tông môn chưa thuyết phục được Tả Tiểu Niệm thì một

tông môn lớn hơn lại đến. Cái trước không tranh được với cái sau, vì thế đành từ bỏ.

Cái sau tiếp tục cố gắng, sau đó lại gặp phải môn phái khác, chuyện tương tự xảy ra, vòng đi vòng lại tuần hoàn liên tục...

Cho đến khi Mục Yên Yên đến, lấy thực lực hùng hậu của Côn Lôn Đạo. Môn, lại thêm nể mặt Hà Viên Nguyệt, cùng Mục Yên Yên đồng ý ở lại mới có thể thu Tả Tiểu Niệm làm đồ đệ.

Người khác chỉ nhìn thấy mọi người tranh đoạt thiên tài là chuyện bình thường, thật ra... Chuyện này quanh co phiền phức, làm cho bây giờ Mục Yên Yên nhớ lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ nghe Tả Tiểu Niệm nói là Phượng Mạch kiềm hãm, nỗi băn khoăn trong lòng Mục Yên Yên cũng như được phá bỏ.

Nhưng sau đó cảm giác lo lắng lại xuất hiện trong lòng nàng, nàng nói: “Nếu tử kiếp của Niệm Nhi liên quan đến Phượng Mạch Xung Hồn, thời khắc cố định kia cũng không thể thay đổi... Như vậy chẳng phải nguy cơ tử kiếp của Niệm Nhi sẽ tăng lên rất nhiều à?”

“Không được, ta phải nói chuyện với nguyên hiệu trưởng Hà xem có thể tìm cách cứu chữa hay không.”

Trái lại tâm trạng của Tả Tiểu Đa lúc này đã thả lỏng hơn lúc trước, hắn trầm giọng nói: “Bây giờ đã có mục tiêu rồi, cũng tìm được vấn đề căn bản, chuyện sau này sẽ dễ làm hơn, chỉ sợ không biết nên làm gì thôi.”

“Gái ta nhìn thấy là mệnh, còn Phượng Hoàng Mạch là vận. Hoặc là nói ta thấy đây là mệnh và vận, bản thân Phượng Mạch là vận hay là mệnh, tích lũy bốn mươi nghìn năm vận mệnh đại thế!”

Trước mặt Tả Tiểu Đa đột nhiên xuất hiện một con đường, rốt cuộc cũng xâu chuỗi tất cả mọi chuyện với nhau, bỗng chốc làm tâm trạng hắn tốt hơn bao giờ hết.

Vốn dĩ chỉ nhìn thấy kết quả.

Bây giờ tập hợp tất cả tin tức của Tả Tiểu Niệm, Mục Yên Yên, Hà Viên Nguyệt và Tả Tiểu Đa, rốt cuộc cũng nhìn thấy được một góc của núi băng!

Nhưng đối với Tả Tiểu Đa, một góc này cũng đã đủ rồi! Bởi vì rốt cuộc cũng đã có phương hướng giải quyết vấn đề! “Không được, ta phải nhanh đi gặp Hà lão hiệu trưởng đây.”

Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Mục Yên Yên xuất hiện vẻ lo âu, còn cả một phần kiên quyết.

Trước đó dù thế nào nàng cũng không ngờ đột phá một cái Đan Nguyên cảnh thôi mà lại ảnh hưởng lớn đến như vậy!

Bây giờ đột nhiên biết được, nàng thật sự không thể ngồi yên dù chỉ một phút.

“Hà lão hiệu trưởng hẹn ta đêm nay gặp nhau ở Phượng Hồi Đầu, còn nói †a đưa Tiểu Đa theo nữa, hay là chúng ta đi cùng đi, cùng nhau thương lượng xem chuyện này nên làm thế nào, ta nghĩ có lẽ nàng cũng đau đầu về chuyện này.

“Được!”

Mục Yên Yên lập tức đồng ý.

Đúng lúc này. Sấm sét đùng đùng nổ vang trời, mưa to lập tức trút xuống.

Tả Tiểu Niệm xem giờ, bây giờ là chín giờ năm mươi phút tối.

“Còn hai giờ rưỡi nữa.”

Một trận mưa to trút xuống thành Phượng Hoàng!

Trận mưa này đến quá đột ngột, hệ thống thoát nước của thành phố không kịp thoát hết nước đọng, làm cho nước ứ đọng gần mấy chục cm tạo thành dòng trùng trùng điệp điệp trên mặt đường.

Thế mưa quả thực giống như ông trời trực tiếp đổ nước xuống.

Đến nửa đêm, mưa tạnh, mây tan.

Ba người xuất phát đúng giờ, cả ba bay thẳng ra từ cửa sổ, vừa liếc mắt là thấy một cái đệm không biết làm từ chất liệu gì đang trôi nổi trên mặt nước ở ngoài đường cái.

Một con mèo nhỏ ngồi trên tấm đệm, lỗ tai nó vẫy tới vẫy lui, nó bất an xoay quanh trên đệm, ngửa mặt lên trời kêu to: “Meo ~~

Nước chảy ầm ầm cuốn theo cái đệm xuống hạ lưu.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trong lòng Tả Tiểu Niệm thoáng động, nàng vung tay lên, cả con mèo nhỏ và tấm đệm cùng được nâng lên, đưa đến khu vực an toàn ở ven đường.

Tuy rằng mèo nhỏ đã an toàn nhưng vẫn lắc lư, ngây thơ không biết gì.

Sao vừa rồi nó lại đột nhiên lại bay lên trời?

Phượng Hồi Đầu.

Cây cối trên núi ngăn trở tầm nhìn đã bị Lam Thư dọn sạch sẽ, tâm nhìn thoáng đãng chưa từng có.

Một tảng đá lớn sừng sững như đầu chim phượng hoàng. Một chiếc xe lăn đang ở ngay trên vị trí cao nhất của tảng đá kia.

Hà Viên Nguyệt ngồi ở đó, tóc bạc tung bay, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt nhìn bao quát ánh đèn khắp mọi nhà.

Trên bầu trời, mây đen đang nhanh chóng tan đi, ánh sáng dần hé lộ.

Một lúc sau, một mảnh trăng tròn sáng rỡ xuất hiện trên không trung, trăng tròn vằng vặc chiếu rọi khắp nơi.

Mấy người Tả Tiểu Niệm ở phía xa nhìn lại, bóng dáng gầy yếu của Hà Viên Nguyệt như khảm dưới trăng tròn, hòa hợp một thể với vầng trăng.

Treo lơ lửng trên trời cao, lặng lế nhìn mặt đất, nhìn sông núi, nhìn chúng sinh hồng trần.

Bầu không khí siêu nhiên này khiến Mục Yên Yên và Tả Tiểu Niệm đều vô thức dừng lại, có thêm vài phần kính sợ đối với lão nhân như hòa hợp một thể với trăng tròn kia.

Đúng là loại phẩm cách này, đúng là phần cao thượng này.

'Thật sự tâm mang thiên hạ, tâm niệm chúng sinh, tình yêu vô bờ, ân huệ tỏa khắp chúng sinh!

Cho dù là Mục Yên Yên, rõ ràng số tuổi thật sự của nàng còn lớn hơn Hà Viên Nguyệt không ít, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy cảnh tượng trước. mắt, trong lòng nàng vần không khỏi sinh ra cảm giác sùng bái!

Trăng tròn treo cao!

Trăng sáng sao thưa, bầu trời xanh như vừa được gột rửa.

Ngay cả một gợn mây cũng không có!

“Đi lên đi.”

Hà Viên Nguyệt vẫy gọi họ.

Mục Yên Yên dẫn theo Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa bay ngang qua đầu trời, tay áo lay động, tựa như tiên tử, mang theo tiên khí chậm rãi hạ xuống bên người Hà Viên Nguyệt.

Nụ cười lập tức xuất hiện trên khuôn mặt gầy khô của Hà Viên Nguyệt. “Đêm trăng tròn, phượng quay về đỉnh, rồng bay phượng múa, thiên ngoại phi tiên. Đúng là không tồi, thật không ngờ rằng hôm nay sẽ hoàn thành được hai việc, quả nhiên là ý trời.”

Lam Thư mặc đồ đen vẫn đứng bên cạnh nàng như thường lệ, lặng lẽ nhìn về phía chân núi, bây giờ đã là nửa đêm, thành Phượng Hoàng dần tắt đèn, nhưng nàng cũng hiểu thâm ý trong lời nói của Hà Viên Nguyệt.