Chị Lý gõ lên bàn, nói với Trần Diệu: "Lần này Cố tổng đích thân tham dự buổi phỏng vấn."
Trần Diệu và đồng nghiệp nhìn nhau, hai người gật đầu chào Cố tổng.
Bởi vì đồng thời gọi nên Trần Diệu nhỏ giọng mình lại, không thể nghe rõ được. Cố Diệc Cư cười như không cười nhìn cô, ừ một tiếng coi như cho qua.
Chị Lý là người tinh tường, thấy Cố Diệc Cư nhìn Trần Diệu hai lần là đã nhìn ra được sự tình. Chị ấy nói với Trần Diệu: "Cố tổng sẽ ngồi ở bên cạnh em, một lát nữa có gì thì em cứ hỏi Cố tổng. Cứ xem như đây là một buổi kiểm tra năng lực của em."1
Chị ấy nói chuyện vô cùng nghiêm túc, chỉ đơn giản là giải quyết việc công.
Trần Diệu mỉm cười gật đầu, vươn tay muốn kéo ghế cho Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư lại nhanh hơn cô, ngón tay hai người vừa chạm nhau thì Trần Diệu rụt lại theo phản xạ.
Sau khi ba người ngồi xuống, quản lý Lý lại đi ra ngoài. Trần Diệu trao đổi với đồng nghiệp một lúc, dù sao thì hai người cũng mới hợp tác lần đầu tiên nên cần phải trao đổi ý kiến một chút.
Trước đây khi Trần Diệu ở Trung Lập, bình thường khi phỏng vấn thì chỉ cần một người đi, rồi xem xét sơ yếu lý lịch sau đó trình lên cho cấp trên.
Cấp trên duyệt xong chọn được người rồi báo cho Trần Diệu, để cô gửi tin cho người ta.
Cô rất chú tâm trong công việc, dù cho Cố Diệc Cư ngồi cạnh, Trần Diệu vẫn bình tâm như cũ, vừa nói chuyện với đồng nghiệp, vừa lật xem lý lịch của ứng cử viên.
Người đồng nghiệp thì không được bình tĩnh như Trần Diệu. Cô ấy đã nhiều lần nhìn Cố Diệc Cư đang ngồi cạnh Trần Diệu như để nhắc nhở cô rằng không nên phớt lờ Cố tổng.
Đây là vị Cố tổng khiến mọi người run sợ đấy.
Cố Diệc Cư gác đôi chân dài, lùi về sau một chút, nhìn Trần Diệu đang tập trung bàn bạc. Tai cô có hơi đỏ, cần cổ trắng ngần, xuôi theo dưới xương quai xanh có bộ ngực hơi nhô.
Có lẽ là do ánh mắt anh quá lộ liễu.
Người đồng nghiệp không chịu được nữa, kéo Trần Diệu xích lại gần: "Có muốn hỏi...hỏi ý kiến của Cố tổng không?"
Trần Diệu ngừng một chút rồi đồng ý, quay lại nhìn Cố Diệc Cư, "Cố tổng có yêu cầu gì không?"
Nếu Cố Diệc Cư có yêu cầu gì thì chỉ cần ai không phù hợp thì loại ngay.
Cố Diệc Cư cười, "Không có, cứ theo ý em đi."
Trần Diệu gật đầu, lại nói tiếp.
Cô rất mạnh mẽ trong lúc làm việc.
Cố Diệc Cư không nhếch mày nữa. Quả nhiên thời gian đã khiến cho nhóc con thay đổi. Anh cười khẽ, tựa vào ghế nhìn cô.
Trong ba người của lần phỏng vấn này, ngoại trừ Trần Hân có lý lịch hơi bình thường thì hai cậu kia đều hoàn hảo, cho nên sẽ phỏng vấn họ đầu tiên.
Hai người họ đều mặc âu phục, thắt cà vạt, mang giày da. Một cậu thì đầu trọc, hơi ú, cậu kia thì đeo kính, trông có khí chất, lúc bước vào cậu ấy chỉnh lại cà vạt, là kiểu đàn ông khiến cho hai mắt người ta toả sáng. Cô đồng nghiệp có vẻ không giữ được vẻ bình tĩnh.
Cô ấy ghé vào nói với Trần Diệu: "Cậu này đẹp trai phết."
Trần Diệu cầm bút, nhìn người đàn ông tốt nghiệp từ đại học Phúc Đán, trước đây đã là trợ lý kiêm phiên dịch của một tập đoàn. Trần Diệu cười: "Đúng vậy."
Cô đồng nghiệp nở nụ cười.
Cố Diệc Cư ngồi bên cạnh thì lạnh mắt.
Dám khen tên khác đẹp trai trước mặt anh á?!
Phỏng vấn hai người nam xong, Trần Diệu chỉnh sửa tài liệu, đợi người cuối cùng bước vào.
Cố Diệc Cư lấy bút của cô.
Trần Diệu ngạc nhiên, quay sang nhìn anh: "Cố tổng?"
Cố Diệc Cư vuốt ve cây bút, nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
Anh rất thích và đánh giá cao phụ nữ bình tĩnh trong công việc, nhưng Trần Diệu lại quá bình tĩnh khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi.
Anh cầm lấy hai bộ tư liệu, xoay bút một tý, gạch chéo lên bộ lý lịch có tên đại học Phúc Đán. Trần Diệu sửng sốt: "Việc này...?"
Cố Diệc Cư nhăn mày nhìn cô: "Khỏi phải cân nhắc, anh không muốn."
Trần Diệu lại nhìn sang bộ lý lịch còn lại, xích lại gần Cố Diệc Cư mà nói nhỏ: "Cố tổng, theo tôi và tiểu Vân thì người ở đại học Phúc Đán dĩ nhiên là tốt hơn rồi, ít nhất cậu ấy..."
Lúc cô lại gần, trên người có hương thơm thoang thoảng, hình như là mùi tóc cô. Cố Diệc Cư nhanh chóng ngửi được mùi hương.
Anh nắm lấy cây bút, nghe cô liệt kê ưu điểm của cái cậu ở đại học Phúc Đán.
Ừm thì.
Cô nói chuyện rất chuyên nghiệp, ánh mắt cũng bình thường, anh rất thích nhân viên có thái độ như thế này.
Nhưng mà.
Anh khó chịu.
Trần Diệu nói xong thì đặt tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn anh.
Cô đang đợi anh trả lời.
Cố Diệc Cư vô cảm đối mặt với cô, một giây sau, anh xích lại gần, vừa khéo ngồi ngay kế bên Trần Diệu, thấp giọng nói: "Được thôi, nếu giữ cậu ta lại thì tối nay em đi với anh được không?"
Trần Diệu đực mặt ra.
Một lúc sau, cô cười lạnh: "Anh hơi quá đáng đấy Cố tổng."
Cố Diệc Cư hừ lạnh.
Giữa hai người có chút tranh chấp.
Tiểu Vân ngồi ở bên cạnh lại chẳng hiểu gì, tự nhiên lại đánh rớt cái người xuất sắc hơn.
_____
Thời gian phỏng vấn lúc trước hơi dài, người thứ ba này chắc cũng sẽ hơi lâu. Sau khi hai người kia rời đi, Trần Diệu bình tĩnh đưa lý lịch của Trần Hân cho Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư thấy hai chữ Trần Hân cũng chẳng phản ứng gì.
Trần Diệu nhắc: "Đây là người cuối cùng, xin Cố tổng hãy xem thật kỹ."
Nếu như so với người còn được giữ lại thì Trần Diệu lại mong rằng Trần Hân có thể biểu hiện tốt hơn.
Cô và tiểu Vân không ưng ý về chàng trai kia cho lắm.
Cố Diệc Cư không đáp, chỉ cười cười nhìn Trần Diệu.
Ngay lúc này.
Mùi nước hoa Chanel xộc tới. Trần Hân mặc đồ Chanel, mang giày cao gót bước vào. Cô ta vuốt tóc lên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác ngỡ ngàng, chiếc cổ thon dài, dáng người cao một mét sáu khiến hai mắt người nhìn toả sáng.
Tiểu Vân ngồi cạnh thốt lên đầy ngạc nhiên.
Trần Diệu cười, chống cằm nhìn Trần Hân.
Mắt Trần Hân hơi co lại khi thấy Trần Diệu.
Sau đó cô ta thấy Cố Diệc Cư, lại nổi lên lòng dạ độc ác.
Tám năm rồi.
Mới có thể gặp mặt anh.
Cố Diệc Cư sẽ mãi mãi không thể biết được ký ức sâu đậm nhất của cô ta về anh là khi bắt gặp được dấu ấn trên ngực anh sau khi lên giường với Trần Diệu.
"Mời cô Trần ngồi." Tiểu Vân lễ phép đưa tay ra mời.
Trần Hân gật đầu, ngồi xuống chỗ đối diện.
Cô ta không kìm được mà nhìn Cố Diệc Cư. Anh ngước lên nhìn cô ta một cái, không có một chút lay động mà ngược lại gõ gõ đầu ngón tay, chạm tay Trần Diệu.
Trần Diệu rụt tay về.
Cố Diệc Cư cười nhẹ.
Mẹ nó, còn biết tránh nữa.
Tránh.
Tránh mãi.
Bởi vì để ý một người nên dù cho anh ấy có làm ra hành động nhỏ nhất thì cũng nhìn ra được.
Trong lòng Trần Hân thấy bực bội.
Cô ta thấy Cố Diệc Cư chạm tay Trần Diệu.
Cái này vừa lộ liễu mà cũng có chút mờ ám, khiến người nhìn khó chịu.
Mà Trần Diệu thì sao?
Trần Diệu chẳng hề xao động, phớt lờ ánh nhìn của Trần Hân đối với Cố Diệc Cư, cũng chả thèm quan tâm Cố Diệc Cư có nhìn Trần Hân hay không. Cô nhìn lý lịch của Trần Hân.
Cô bàn bạc với tiểu Vân vài vấn đề.
Ví dụ như vì sao lại rời công ty cũ?
Có hi vọng gì dành cho công việc mới? Cô nghĩ gì về điều này, điều kia?
Có ý kiến gì với công việc thư ký hay không?
Nếu như công việc hôm nay có nhiều vấn đề như vậy thì cô sẽ giải quyết cái nào trước?
Trần Hân xử lý công việc dưới góc nhìn của mình vô cùng logic, thảo nào sau khi tốt nghiệp cô ta lại có việc làm không tệ.
Đương nhiên con gái làm bên mảng sales sẽ bị thua thiệt, nhưng với cô ta thì dường như chẳng có gì xảy ra.
Đợi Trần Hân nói xong, Trần Diệu quay sang nói với tiểu Vân vài câu, cô ấy khẽ nói: "Lúc trước thư ký đều là nam, bây giờ là nữ thì Cố tổng có chịu không?"
Trần Diệu suy ngẫm, lại hỏi xem tiểu Vân có lo lắng gì.
Tiểu Vân lại nói tiếp: "Cái cô Trần này trông quá đẹp."
Trần Diệu cười, nói: "Thư ký nữ có nhan sắc cũng không hiếm."
Tiểu Vân: "Thì đó."
Thật ra cô ấy cũng hơi thiên vị Trần Hân hơi là cậu trai hơi ú kia.
Trần Diệu thương lượng với tiểu Vân xong, xoay sang hỏi Cố Diệc Cư. Cô đưa lý lịch của Trần Hân sang, nói nhỏ với Cố Diệc Cư: "Tôi thấy cô ấy rất ổn thưa Cố tổng. Ít nhất thì sẽ không để cho anh đánh rớt. Anh thấy thế nào?"
Cố Diệc Cư nhìn cô, cô lại gần đến mức hai người có thể hôn nhau. Anh nhìn xuống môi cô. Nếu như không phải do sai lệch về thời gian và địa điểm thì anh đã hôn cô.
Trần Diệu thấy anh không đáp bèn ngẩng lên nhìn anh.
Cố Diệc Cư chủ động xích lại gần, Trần Diệu vô thức nghiêng tai lại nghe.
Cố Diệc Cư cười có chút lạnh lẽo, hỏi: "Bé con không để ý nữa rồi à?"
Trần Diệu nhíu mày muốn nói còn Cố Diệc Cư thì chỉ cười sâu xa.
Trần Diệu thấy anh cũng chẳng phản đối chứng tỏ anh hài lòng với Trần Hân. Dù gì thì người đàn ông trước mặt cũng xấu xa y như cô ta.
Trần Diệu gật đầu, quay lại tư thế ngồi đối diện với Trần Hân.
Trần Hân ngồi đó thấy hai người sát gần gần nhau, thấy mỗi khi Cố Diệc Cư nói thì cứ như muốn hôn lên tai Trần Diệu.
Trực giác của phụ nữ nói rằng những hành động này không phải là vô tình mà là do Cố Diệc Cư cố ý.
Mỗi một hành động đều đâm thẳng vào mắt cô ta càng khiến cô ta muốn được ở bên cạnh Cố Diệc Cư. Cô ta chưa hề thất bại trong đời, cũng không tin Trần Diệu có thể thắng lần thứ hai.
Đây là cảm giác tự cao do cha mẹ cô ta tạo nên.
Nhưng đồng thời, Trần Hân vốn nghĩ rằng Trần Diệu sẽ gây chuyện, không cho cô ta nhận được việc làm, ai ngờ Trần Diệu chẳng thèm quan tâm.
Trần Diệu cảm thấy hài lòng với cô ta.
Trần Hân đã học môn kiềm chế cảm xúc ở đại học Hải Thành, có thể hiểu được đối phương thông qua cảm xúc.
Trần Diệu thoải mái, rộng lượng khiến Trần Hân không được tự nhiên.
Cô em này của cô ta thay đổi quá lớn, đã không thể đọc nét mặt của cô được nữa.
Về sắc mặt của Cố Diệc Cư, cô ta cũng không thể hiểu được, càng khiến cô ta thấy anh khôn sâu khó lường, khiến người khác chết mê chết mệt.
Sau khi bàn bạc xong, Trần Diệu cong môi nhìn Trần Hân, như đang nhìn một người xa lạ.
Cô cười nói: "Thưa cô Trần, nếu như cô đã sắp xếp công việc bên kia thật tốt thì phía chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh..."
Còn chưa dứt lời.
Thì có tiếng động vang lên.
Sơ yếu lý lịch của Trần Hân bị Cố Diệc Cư ném lên bàn.
Vì căn phòng đang yên ắng nên tiếng động nghe rất chói tai. Cả ba người quay sang nhìn Cố Diệc cư, Trần Diệu ngồi gần Cố Diệc Cư, thấy được dấu chéo trên lý lịch của cô ta.