"Chát---" một cái tát vang dội hạ cánh xuống khuôn mặt đẹp trai của Cố Diệc Cư. Cú tát khiến cho bầu không khí ngưng lại. Trần Diệu thở hổn hển, trừng mắt nhìn Cố Diệu Cư, anh cũng rũ mắt nhìn cô.
Xung quanh ồn ào.
Bọn họ bị bao vây, trở thành tâm điểm. Tiếng thảo luận vang lên khắp nơi, còn có cả cha mẹ Chu Lục dùng giọng địa phương buông lời phàn nàn. Vẻ mặt Chu Lục không tin nổi, Triệu Nghĩa thì như xem kịch vui, Liễu Anh che miệng, nghệch ra, Lâm tổng quay đầu đi, dường như không muốn nhìn nữa.
Tất cả đều có thể làm nên một tin nóng hổi.
Đều là chuyện qua rồi.
Trần Diệu không bỏ được Cố Diệu Cư, nhiều lần mập mờ tỏ tình.
Mà tên khốn này luôn giả vờ không hiểu.
Hôm nay chủ động hôn lại không nhận được sự vui mừng của Trần Diệu mà chỉ có cái tát này.
Hai người từng là bạn bè, từng lăn lộn trên giường, từng hôn, từng vùi mình thật sâu vào thân thể đối phương, từng vô cùng thân mật.
Trần Diệu xuống tay mạnh khiến mặt Cố Diệc Cư sưng lên.
Đã nhiều năm rồi anh chưa từng bị ai đánh, chưa kịp đụng thì ngón tay đã bị cắt đi. Anh bật cười, lại cúi đầu, nghiêng sang một bên nói: "Đánh tiếp bên này nữa cho đều nè."
Triệu Nghĩa phì cười.
Trần Diệu trừng to mắt như không thể tin được.
Cố Diệc Cư nhướng mày: "Không đánh à? Không đánh thì đi."
"Không, anh thả tôi xuống!" Trần Diệu phát giác được anh muốn đi, giãy dụa kịch liệt, "Cố Diệc Cư! Cố Diệc Cư!"
Mặc cho cô có la hét thế nào Cố Diệc Cư cũng không phản ứng, nhanh chân đi đến chỗ cổng hoa. Trần Diệu hung hăng túm lấy cổ anh, móng tay sượt qua làm chảy máu.
"Chu Lục, Chu Lục." Trần Diệu gọi Chu Lục.
Chu Lục đuổi theo, Lâm tổng đứng bên cạnh túm lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Tiền đồ quan trọng hay là phụ nữ quan trọng?"2
Ngay tại khoảnh khắc này.
Chu Lục chùn bước. Hắn siết chặt nắm đấm nhìn Cố Diệc Cư, cả đuôi váy màu trắng rủ xuống tay anh.
Lâm tổng nhìn hắn, nói: "Lần trước Cố tổng ghé công ty chúng ta không phải vì gặp chúng ta mà là vì cô ấy."
"Họ đã quen nhau từ trước, có lẽ còn từng có tình cảm với nhau. Cậu hiểu không Chu Lục?"
Cha mẹ bên cạnh cứ dùng giọng địa phương mà nói liên hồi, phê bình người đàn ông mặt dày, hỏi Chu Lục đó là ai, cướp bạn gái trước mặt người khác là có ý gì. Bạn bè, người thân đều đẩy Chu Lục, kêu đi giành lại cô, cướp về không cưới cũng được, vì mặt mũi đàn ông thì Chu Lục mau đi đi.
Chu Lục bị đẩy về trước hai bước, Lâm tổng trầm mặc nhìn hắn. Chu Lục nhìn Lâm tổng rất lâu.
Hắn ta không nhúc nhích.
Hắn ta đầu hàng vì tiền đồ của bản thân.
Triệu Nghĩa nhìn Chu Lục đang vật lộn với bản thân mà cảm thấy thổn thức, sau đó cong khoé môi.
Anh ta đi về phía chiếc xe.
Trong xã hội này, đàn ông giống Cố Diệc Cư quá ít. Phần lớn đồ lo về tiền đồ của mình như Chu Lục.
Nếu như người con gái của Cố Diệc Cư bị cướp đi.
Anh có thể giết chết đối phương.1
Còn Chu Lục.
Chỉ có thể bỏ cuộc.
"Người đẹp, có muốn đi với anh không?" Triệu Nghĩa đi chưa được hai bước, quay sang nhìn Liễu Anh.
Liễu Anh nhìn Chu Lục, hận không thể rèn sắt thành thép, hung hăng nói: "Chu Lục, anh không đuổi theo thì nhớ tính toán cho kỹ càng. Buổi lễ ngày hôm nay Diệu Diệu đã bỏ ra không ít tiền."
Triệu Nghĩa nhíu mày.
Ái chà.
Thế mà cô nhóc còn bỏ tiền ra làm lễ.
Chu Lục không lên tiếng.
Chỉ gật đầu thật nhẹ.
Liễu Anh đuổi kịp Triệu Nghĩa, nói: "Làm phiền anh Triệu dẫn tôi đi gặp Diệu Diệu."
Triệu Nghĩa gật đầu.
Hai người chạy đến chỗ chiếc xe.
Con xe màu đen vụt ra từ bãi đỗ xe. Liễu Anh đứng ở ngoài mở to mắt, cô thấy tay Trần Diệu bị Cố Diệc Cư dùng cà vạt trói vào ghế.
Triệu Nghĩa không biết làm sao, che mặt nói với LA: "Để em phải chê cười rồi người đẹp."
LA kinh hoàng, quát: "Cố Diệc Cư đúng là tên chó điên!!!"
Triệu Nghĩa điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Nói không sai.
Anh đúng là người như thế.
_____
Bên trong xe, Trần Diệu bị trói hai tay, dựa vào cửa sổ, Cố Diệc Cư chống một tay lên cằm. Xe lao nhanh trên đường, không ai nói gì.
Một lúc sau, Trần Diệu cất tiếng khàn khàn: "Cố gia, ngài đang làm gì vậy?"
Cô chịu thua.
Chu Lục sẽ không tới cứu cô. Chỉ cần hắn bước lên một bước, cô chắc chắn sẽ có lòng tin.
Tiếc rằng.
Hắn không như vậy.
Cố Diệc Cư cười: "Cướp dâu chứ gì."
Trần Diệu khó tin, nhìn anh như người xa lạ: "Ngài đúng là thích nói giỡn."
Cố Diệc Cư chỉ ồ lên, không đáp.
Xe chạy thẳng đến dưới nhà. Anh mở cửa xe, từ ghế lái vòng xuống phía sau, ngồi xuống. Chỗ ngồi lập tức trở nên chật chội, Trần Diệu vô thức nhích mông đi. Cố Diệc Cư nắm lấy cằm Trần Diệu, xoay mặt cô lại.
Trong xe có mở điều hoà. Hôm nay Trần Diệu gắn lông mi giả, trang điểm. Gương mặt được chải chuốt càng trở nên xinh đẹp. Thời gian không chỉ mang đến cho cô sự từng trải mà còn có sự kết hợp khó nói giữa thanh thuần và thành thục. Ngón cái anh vuốt ve môi cô mấy lần, muốn bôi đi lớp son đỏ.
Trần Diệu nhíu mày, muốn di chuyển nhưng không thể. Ghế sau của xe tuy lớn nhưng quan trọng là hai tay cô đang bị trói.
Cố Diệc Cư lau lớp son, trên ngón tay cái toàn là màu đỏ của son. Anh thở dài, tiến lại gần ngậm lấy môi Trần Diệu.
Trần Diệu hét lên một tiếng, vùng vẫy.
Anh nắm cằm cô cố định lấy khuôn mặt, chăm chú hôn.
Đầu lưỡi nóng như lửa tiến vào thăm dò không hề khách khí, Trần Diệu cắn lấy lưỡi anh theo phản xạ.
Vừa cắn xuống, Cố Diệc Cư lập tức kêu lên, thả cô, tựa đầu vào trán cô, nhìn khoé môi cô dính máu, anh cười: "Xin lỗi cô bé. Anh kìm lòng không đậu."
Trần Diệu: "Anh đi chết đi."
Người này từ biệt được tám năm, chẳng gặp lấy một lần mà vừa gặp đã ôm, đã hôn, đổi lại thì chẳng có cô gái nào mà chịu được. Với lại trong khoảng thời gian qua, cô không thân mật với ai được như vậy nên anh đã khiến cho đầu cô căng như dây đàn, làm cho lòng cô hoảng loạn.
Lúc này cô có hơi tin lời tiểu thuyết nói.
Hễ con gái lên giường rồi là sẽ bị chinh phục.
Mẹ bà.
"Bé con." Cố Diệc Cư không để tâm đến sự giận dữ của cô, ngón tay chà lên môi cô.
Trần Diệu không thèm để ý, chỉ trừng mắt với anh.
Cố Diệc Cư thấp giọng nói, ghé sát vào môi cô, "Có phải em cố ý không?"
Trần Diệu không hiểu gì: "Cố ý cái gì?"
"Cố ý làm anh chỉ nhớ được mình em trong mấy năm này."
Trần Diệu: "..."
Vậy là mấy năm nay anh quen nhiều cô lắm à?
Ý nghĩ vừa mới chớm lên trong lòng lập tức bị cô đè xuống.
Trần Diệu tránh ngón tay anh, nói: "Tôi chẳng hề cố ý, chỉ đơn giản là muốn tạm biệt thanh xuân thôi."
Cố Diệc Cư ngắm nghía cái cằm của cô, muốn xem xem cô định nói gì. Quả nhiên Trần Diệu nói tiếp: "Cố gia này, chuyện cũng đã qua rồi. Việc tôi chơi anh là sai, có phải năm trăm tệ ít quá không? Cần trả thêm à?"
Ngón tay nắm cằm cô khựng lại. Cố Diệc Cư híp mắt nhìn cô, cười lạnh: "Thêm tiền?"
Trần Diệu: "..."
Cố Diệc Cư nhíu mày: "Em trả nổi không?"
Trần Diệu nhìn anh một lúc, khí thế hơi xìu xuống: "Không nổi."
Cố Diệc Cư cười nhẹ, lại muốn hôn cô.
Trần Diệu tránh né, quát lên: "Anh phá buổi đính hôn của tôi, bây giờ còn trói tôi ở đây. Anh nói đi, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
"Với lại đừng có mà hôn tôi. Tôi...tôi không có thích anh." Lần trước nói thì cổ họng đau đớn, bây giờ lại có thể nói được dễ dàng. Lần này là Trần Diệu thật lòng.
Từ đầu tới cuối.
Trần Diệu chưa từng nói cô thích anh, vậy mà câu không thích, lại nói tới hai lần. Nếu không phải nhờ có cú điện thoại sau tốt nghiệp thì Cố Diệc Cư còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Tự anh đa tình mơ thấy cô nhóc đó thích mình, vì mình mà ghen tuông. Trong ánh mắt đó có điều muốn nói nhưng lại không dám, cô cũng đáng yêu vô cùng, cuối cùng còn chủ động dâng hiến.
Cố Diệc Cư thả Trần Diệu ra, đặt một tay lên đầu gối.
Vì cà vạt bị kéo lỏng, cổ áo hơi mở, áo khoác thì bị ném ở ghế phụ nên lúc này xương quai xanh anh lộ ra ngoài làm tăng thêm sức gợi cảm, cũng có đôi phần ngột ngạt.
Anh gật nhẹ đầu, nét mặt hững hờ: "Anh biết em ghét anh."
Trần Diệu kiên trì: "Đúng."
Cố Diệc Cư châm thuốc, quay cửa kính xe xuống, nhả ra một làn khói, nói: "Nhưng mà anh không định buông tha cho em."
Trần Diệu: "..."
Một giây sau, anh nhả khói, quay sang nắm cằm cô, giọng nói có hơi lạnh lùng: "Em cũng nhớ cho kỹ, đừng có uy hiếp anh nữa."
Trần Diệu: "Tôi uy hiếp cái gì?"
Cố Diệc Cư nhìn người con gái này.
Trong lòng hừ một tiếng.
Cô đã quên sạch sành sanh.
Ở cửa khách sạn ngày đó, cô đã quên mất chính mình lấy cái chết ra để đe doạ.
Cố Diệc Cư nhướng mày: "Không có gì."
"Vị hôn phu kia của em đúng là chẳng ra làm sao."
Trần Diệu: "..."
"Anh đưa em về." Cố Diệc Cư buông tha cái cằm của cô, ngón tay thon dài lơ đãng chạm phải xương quai xanh của cô. Trần Diệu co người lại, cảm thấy như anh đang cố ý.
Cô la lên: "Tay của tôi."
Cố Diệc Cư quét mắt qua nhưng không nói, đi lại ghế lại.
Trần Diệu tức giận đạp vào lưng ghế, "Cởi trói.""
"Gọi chồng nghe xem rồi anh cởi cho." Người đàn ông vừa khởi động xe vừa nói.
Trần Diệu nhìn trừng trừng: "Anh có còn mặt mũi không hả?"
Cố Diệc Cư cười nhẹ, không đáp.
_____
Chiếc xe lại nổ máy, quen đường quen lối chạy thẳng đến nhà của Trần Diệu và Liễu Anh. Ở đó đã một có một chiếc xe đợi sẵn, thấy chiếc xe màu đen chạy tới, cửa xe kia liền mở ra. Liễu Anh vội bước xuống, trên người vẫn còn mặc bộ lễ phục. Cô ấy thấy chiếc xe dừng lại liền chạy tới mở cửa xe.
Liễu Anh xem xét, thấy Trần Diệu còn bị trói.
Liễu Anh đau lòng: "Diệu Diệu."
Ngược lại thì Trần Diệu vẫn còn bình tĩnh, "Lại đây mở trói giùm tớ."
Liễu Anh gật đầu, chui vào cởi trói giúp Trần Diệu.
Cổ tay Trần Diệu bị trói hằn lên vết đỏ, vừa được tự do là cô lập tức đi ra. Cố Diệc Cư tựa ở cạnh xe hút thuốc, nhìn cô bước ra.
Liễu Anh vô thức để Trần Diệu đứng ở phía sau mình như diều hâu che chở cho gà con.
Cố Diệc Cư cười, nói: "Lên thay đồ đi. Anh đưa hai người đi ăn cơm nhé?"
Lúc đầu Liễu Anh nhìn Cố Diệc Cư với khí thế oai hùng, tự nhiên anh nói chuyện với điệu bộ như xưa khiến cho khí thế của Liễu Anh mất đi chín phần, nhìn về phía Trần Diệu. Trần Diệu nhìn tên đàn ông quái gở này, nói: "Không đi."
Cố Diệc Cư gảy thuốc, hỏi lại: "Có phải em muốn quay lại chỗ đính hôn không?"