Trời ngày hè vô cùng oi bức.
Ở Thành Trung Thôn, nhà san sát nhau, căn này kế căn kia, nắng và gió chẳng thể len vào nổi. Cầu thang vừa hẹp vừa tối, còn thoang thoảng mùi hôi thối của rác. Trần Diệu lê tấm thân đầy mồ hôi leo hết sáu tầng lầu, vào nhà mở tủ lạnh tìm đồ uống.
Nửa lon coca tối qua chưa uống xong chui hết vào miệng cô. Trần Diệu phờ phạc ngồi ở ghế, xem giờ bằng chiếc điện thoại cũ.
Một tiếng nữa cha mẹ mới tan làm. Cô lau miệng, đứng dậy vào phòng bếp vo gạo, cắt sẵn nửa cây cải thảo còn thừa vào tối qua.
Cô bận rộn chưa kịp rửa tay thì điện thoại vang lên.
Trần Diệu đành đi ra, cầm điện thoại lên xem, là Trần Hân gọi đến.
Cô chần chừ một giây rồi mới nhận, chưa kịp lên tiếng, đầu bên kia đã có tiếng cười lười nhác: "Em gái hả?"
Trần Diệu biết rõ giọng nói này, nó đã vang lên trong trăm nghìn giấc mơ. Mỗi lần gặp anh, Trần Diệu đều không thể kiểm soát nhịp đập của con tim. Lúc này cũng vậy, tim đập thình thịch, mặt cô nóng lên, hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Cố Diệc Cư à một tiếng, đè thấp giọng: "Mang đến cho chị em một bộ đồ, tốt nhất là quần dài."
Hai tiếng chị em đã thức tỉnh Trần Diệu. Lúc này cô mới kịp nhớ tới Trần Hân. Lúc này họ đang ở cùng nhau sao?
Sao họ lại ở cùng nhau?
Sao điện thoại Trần Hân lại ở trong tay anh?
Từ trước đến giờ, Trần Hân đều khinh thường bọn họ.
"Em gái?" Bên kia đầu dây, Cố Diệc Cư lại lên tiếng, giọng anh thay đổi. So với những bạn nam khác thì giọng anh trầm hơn nhiều, nghe như là lời tâm tình bên tai.
Trần Diệu cắn môi, hỏi: "Hai người ở đâu?"
"Phòng bida, em chắc chắn biết chỗ đó." Cố Diệc Cư vẫn nở nụ cười.
Đương nhiên là biết.
Cô luôn đến đó tìm anh.
Trần Diệu cúp máy, vuốt ve điện thoại hồi lâu. Cô nhớ tới kì nghỉ hè trước, đoàn người của Cố Diệc Cư gặp được Trần Hân tại cổng trường Nhất Trung. Cố Diệc Cư tựa vào cây, cười nói rằng, em gái, chị em trông xinh thật.
Đúng, Trần Hân rất đẹp.
So với vẻ ngoài thanh tú của Trần Diệu thì Trần Hân giống mẹ. Lông mày cong mảnh, dù nghiêm mặt thì trông cũng giống như đang cười, tóc đen nhánh, luôn xoã ngang vai, dáng người dậy thì tuổi mười tám vừa duyên dáng lại yêu kiều khiến người ta không thể dời mắt.
Ai cũng thấy Trần Hân đẹp, đẹp đến rạng rỡ.
Hơn nữa, thành tích của Trần Hân cũng tốt, là học bá của Nhất Trung. Nếu so cô ta với Trần Diệu thì đúng là trời đất cách biệt, Trần Diệu còn đang ngáp lên ngáp xuống ở cuối ban.
Trần Hân mau chóng được vào lớp chọn, được người người chọn làm nữ thần.
Ngay cả cha mẹ trong nhà cũng thiên vị Trần Hân.
Mà Trần Hân từ trước đến giờ đều khinh thường đám con trai quậy phá bên Cố Diệc Cư, không thèm liếc mắt tới.
Hôm nay, bọn họ lại ở cùng nhau.
Trần Diệu có cảm giác như lãnh thổ bị xâm chiếm, khó chịu không nói nên lời. Cô vào phòng Trần Hân, hương hoa dịu nhẹ nhanh chóng xộc vào mũi. Cô tìm một chiếc quần thể dục vừa giặt sạch, dừng lại một chút rồi lật tìm đồ lót.
Không có gì bất ngờ xảy ra cả, chắc là Trần Hân tới tháng.
Chu kì của Trần Diệu và cô ta chênh nhau chỉ ba ngày.
Trần Diệu xếp gọn quần bỏ vào túi, đi xuống lầu. Ngoài trời bóng đã xế tà, ánh nắng chiếu vào bậc thang trông hơi chói mắt. Trần Diệu đi dọc chung cư rồi mới đến sân bóng rổ kế phòng bida.
Phòng bida ở lầu hai. Cố Diệc Cư tự tay viết lên tường ở lầu một một dòng chữ tiếng Anh nghiêng nghiêng.
Có nghĩa "Lên lầu tìm tôi".
Trần Diệu bước lên cầu thang, đẩy cửa phòng ra. Bên trong có tiếng nói chuyện, cô liếc mắt đã thấy được Cố Diệc Cư, anh đang ngồi lên bàn bida, một tay cầm cây cơ, miệng hút thuốc lá, nói chuyện với người ta. Hình như Cố Diệc Cư nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu lại, thấy cô thì nhíu mày.
Anh chỉ về ghế sô pha trong góc.
Trần Diệu bị anh nhìn, tim đập nhanh, gật đầu với anh rồi bước tới ghế.
Trần Hân đang chật vật ngồi ở đó, đầu tóc rối bời, vây quanh eo là một chiếc áo khoác đồng phục lớp mười hai. Cô ta cầm lấy ly nước nóng, ngẩng lên thấy Trần Diệu đang bước đến.
Trần Diệu tiến tới hai bước, đưa cái túi rồi đỡ lấy cô ta.
Trần Hân nhếch môi, cúi đầu nhìn quần áo bên trong, cầm lấy đi vào toilet. Trần Diệu nhìn cô ta một lúc rồi đuổi theo.
Nét mặt của Trần Hân có hơi khó chịu, cũng có chút ngượng của con gái, đi rất vội.
Trần Diệu ôm tay đợi cô ta ngoài toilet.
Ở đây, cách một vách tường trắng đen có thể nghe được tiếng Cố Diệc Cư nói chuyện cùng người khác. Anh cười hai lần, vừa hững hờ vừa lười biếng, còn có thêm mấy phần xấu xa, tất cả rót vào tai Trần Diệu khiến cô nhiều lần ảo tưởng rằng nếu anh cười như vậy bên tai cô...
Rất nhanh.
Trần Hân bước ra, nhìn cô, đưa áo khoác cho cô.
Trần Diệu hỏi: "Ai?"
Trần Hân không muốn trả lời lắm, "Anh ta."
Trần Diệu cười: "Anh ta?"
Rõ là Trần Hân không muốn nói, trên mặt cô ta có chút ửng hồng. Nhớ tới lại xấu hổ, cô ta không thể không nhận lấy sự giúp đỡ của Cố Diệc Cư. Sao Trần Diệu không đọc được suy nghĩ của cô ta.
Có điều câu trả lời "Anh ta" này không rõ ràng, lại có chút mập mờ.
"Cha mẹ về rồi sao?" Trần Hân mang theo cái túi, hỏi.
Trần Diệu: "Một chút nữa chúng ta về thì chắc họ cũng về tới."